Tần Cửu và Trần Duyên sống ở thôn Thành Trung, lân cận có trường trung học cấp thành phố, cho nên quán ăn thức ăn ngoài gì cũng rất rẻ. Đi vào cửa sắt chống trộm là ngôi nhà bằng ba hộ, một cái sân dùng chung, tiền thuê nhà mỗi tháng sáu trăm, điện nước cũng không tốn bao nhiêu.

Mô-tô nằm nghiêng bên tường, họ không có thời gian đỗ xe ngay ngắn, bắt đầu hôn từ cửa phòng hôn đến phòng tắm.

Dưới làn da ấm áp bao trùm nhiệt huyết, tay Trần Duyên trượt vào khe hở giữa quần dài và bụng Tần cửu, thò rất sâu, chỗ nhô lên bên trong đã ướt đẫm.

“Nhịn hỏng rồi?” Bờ môi Trần Duyên cọ qua gò má hắn, quanh quẩn bên tai hắn như có như không.

“Em nói xem?”

Trọng tâm đột nhiên thay đổi, Trần Duyên bị Tần Cửu đẩy lên vách tường, hai cánh môi nóng như lửa dán sát vào cậu, thô bạo gặm cắn. Hôm nay Trần Duyên tô son môi màu hồng, bị động để lại vài ký hiệu mập mờ trên mặt Tần Cửu.

Trần Duyên rút một tay kéo nút áo, vừa kéo ra một khoảng cách lại nhanh chóng bị Tần Cửu khép lại, Trần Duyên đón nụ hôn của hắn, mập mờ nói, “Buổi sáng, tất chân em rách rồi.”

“Hửm?” Tần Cửu lại vùi đầu gặm cổ cậu.

“Tất chân rách rồi.”

“Vậy mua cái khác.” Tần Cửu sờ đến háng cậu, Trần Duyên chợt cong lưng lên, sắp hít thở không kịp.

“Ý em là.” Trần Duyên hít hơi vào trong cổ họng, “Xé rồi lại vứt.” Tần Cửu đột nhiên dừng lại nhìn cậu chằm chằm, trong mắt có lửa.

“Không muốn anh ở đây à?” Trần Duyên nói.

Cậu dùng đầu gối cọ dưới hông Tần Cửu, bên dưới hầu kết là xương quai xanh, tĩnh mạch lên xuống đập ra dục vọng. Trong nửa năm Tần Cửu rời đi, không có phút nào Trần Duyên không nhớ hắn, giây đầu tiên gặp hắn cậu đã muốn làm những chuyện này với hắn.

Tần Cửu xé tất chân ra, vuốt ve gợi tình, xoa bóp đùi mịn màng của cậu, làn da Trần Duyên mượt mà như ngọc, cậu chưa bao giờ bị thương ở ngoài da, cho nên không tìm được sẹo hoặc là nơi thô ráp.

Phòng tắm bắt đầu ấm lên, Tần Cửu lật cậu lại, một bên mặt dán lên vách tường, eo Trần Duyên lún xuống, nâng mông lên, thuận lợi cho hắn tiến vào. Dầu bôi trơn đã được chuẩn bị trước, Tần Cửu mở rộng cho cậu, động tác hơi vội vàng, cho đến khi nơi chặt chẽ kia rõ ràng nới lỏng, lộ ra lối vào mềm mại bên trong màu hồng nhạt.



Làm xong một lần ở phòng tắm, Trần Duyên không còn sức lực, luôn chống vách tường phối hợp rất mệt người, cậu ôm cổ Tần Cửu, hai chân dài quấn lấy eo hắn, để Tần Cửu ôm cậu lên giường.

Tần Cửu vẫn cắm trong cơ thể cậu chưa rút ra ngoài, khẽ chọc lên xuống như thế, cái thứ chưa mềm kia lại đi vào sâu hơn, Trần Duyên vén mái tóc ướt mồ hôi lên, rên rỉ một tiếng.

“Khát.” Trần Duyên duỗi tay.

Tủ đầu giường của họ luôn luôn đặt một chai nước khoáng, bởi vì lần đầu tiên sau khi Trần Duyên và Tần Cửu lên giường cậu nói khát. Sau đó Tần Cửu sẽ cố định đặt nước ở đó, làm xong thuận tiện hầu hạ cậu.

“Cuối cùng anh về rồi.” Trần Duyên uống nước xong, chui vào trong ngực hắn nói chuyện, “Ngày nào em cũng nhớ anh muốn chết.”

“Không phải anh đang bên cạnh em à.” Tần Cửu bóp mặt cậu, “Đi tắm rửa không? Ngồi trên chân anh tắm.”

“Lát nữa tắm.” Trần Duyên hít cái mũi sụt sịt, ôm hắn rất lâu mới buông tay, “Anh ở trong đó, không thoải mái đúng không?”

“Sao nào có người ngáng chân anh Tần của em à, không có chuyện đó.”

“Thật không.” Trần Duyên ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hầy, những tên tội phạm xử bắn kéo bè kết phái tích cực nhất, trừng trị hơi tốn sức.” Tần Cửu vỗ vỗ vai cậu, “Cục cưng, thuốc lá đâu?”

Trần Duyên lấy thuốc lá trong tủ đầu giường, ngậm trong miệng châm lửa trước rồi đưa cho hắn, sau đó cũng lấy cho mình một điếu, “Có tức không?”

“Trước đó có tức, bây giờ không tức mấy, bà nó ông đây ra sớm hơn chúng nó.”

“Ừm. Nếu anh vẫn giận.” Trần Duyên nghiêng người, ngồi trên háng Tần Cửu, rũ mắt nhìn hắn, “Có thể dùng em trút giận.”

Tần Cửu đỡ eo cậu, ánh mắt lấp lóe. Sống mũi Trần Duyên rất thẳng, lông mi tạo ra cái bóng dưới mắt, lúc cậu ở phía trên, rất quyến rũ mang tính xâm lược. Tần Cửu không hề cảm thấy phấn mắt vào son môi của cậu dở ông dở thẳng, trái lại, chúng nó rất tôn lên đường nét gương mặt đẹp đẽ của Trần Duyên.

Hắn lại đi vào trong Trần Duyên, dùng dầu bôi trơn trước đó họ để lại.

Trong căn phòng còn ba cái áo mưa, trong một buổi tối dùng hết sạch không còn cái nào. Buổi sáng Trần Duyên tỉnh dậy, trên bả vai có vết cắn, cái mông hơi đau.

Nhưng trên người cậu khô mát, tản ra mùi thơm của sữa tắm.

Tần Cửu vẫn ngủ, tay trái nắm tay phải của cậu, Trần Duyên sát lại nghe tiếng hít thở của hắn, nháy mắt có cảm giác yên lòng.

“Hừm —— tỉnh rồi?” Tần Cửu mở mắt ra một khe nhỏ.

“Anh ngủ thêm lúc nữa.” Trần Duyên duỗi hai ngón tay ra vuốt mí mắt hắn xuống.

Tần Cửu lại mở mắt, “Trước kia không cảm thấy giường nhà mình mềm như vậy, thoải mái đến vậy.”

“Hơn phân nửa đều bị anh chiếm rồi, có thể không thoải mái chắc?” Trần Duyên nhìn xuống cuối giường, giường một mét năm, cậu chiếm một phần ba, chồng cậu chiếm hai phần ba.

“À.” Tần Cửu nhường chỗ cho cậu, “Buổi sáng có gì ăn không?”

“Anh muốn ăn gì?”

“Trứng rán.”

“Không có.”

“Mì sợi.”

“Không có.”

“Trong nhà mình có gì.”

Trần Duyên chép miệng, “Xì dầu trộn cơm.”

“Vậy thì xì dầu trộn cơm! Nhớ tài nấu nướng của vợ anh.”

Trần Duyên cười nhạo bò xuống giường giẫm lên sàn nhà, “Xì dầu trộn cơm không cần tài nấu nướng.” Cậu nói, “Lấy trong tủ lạnh ra, hâm lại là được.”

Nói đoạn, cậu đi đến phòng bếp cách hơn ba bước, tìm xì dầu trộn cơm nhét vào lò vi sóng, lại trèo lên giường, “Đợi hai phút.”

“Được.” Tần Cửu đã hoàn toàn tỉnh ngủ, hắn dựng gối lên dựa vào, gác cánh tay trái của mình lên theo thói quen, để lại không gian cho Trần Duyên.

“Lúc anh không có ở đây, em chỉ ăn những thứ này?” Tần cửu hỏi cậu.

“Ừm.” Trần Duyên gật đầu, Tần Cửu ôm người vào lòng xoa xoa, “Đợi anh kiếm nhiều tiền.”

Trần Duyên tin lời này, xưa nay Tần Cửu không nói suông, hắn thật sự sẽ đi làm.

“Vậy… phải kiếm tiền như thế nào?” Trần Duyên hỏi.

“Mở công ty, làm công chủ.” Suy nghĩ của Tần Cửu rất ngay thẳng, rất đơn giản, “Làm ông chủ kiếm lợi nhiều nhất.”

“Có tiền mới có thể mở công ty.”

“Đúng rồi, vẫn phải làm việc cho người ta trước.” Tần Cửu tự nói cho mình hiểu.

Trần Duyên hôn hắn một cái, “Cơm chín rồi, em đi lấy.”

Cơm xì dầu nóng hôi hổi được bưng tới, Tần Cửu xúc một miếng to, nhai mấy lần, biểu cảm dần dần đau khổ, “Cưng à, khó ăn quá… Mặn.”

“Trong nhà không còn gì khác.” Trần Duyên xòe tay nhún vai.

Tần Cửu yên lặng chấp nhận, tay kia cũng không rảnh rỗi, bắt đầu lướt phần mềm tìm việc.

“Huấn luyện viên thể hình, tám nghìn đến mười lăm nghìn.” Tần Cửu đọc ra tiếng, mắt sáng rực lên.

Trần Duyên nghe xong duỗi tay muốn che điện thoại của hắn, “Đừng đến phòng tập thể thao, đừng mà.”

“Tại sao?” Tần Cửu tiếp tục xem điều kiện ứng tuyển qua kẽ ngón tay cậu, “Không yêu cầu học vấn.”

“Trong phòng thể hình nhiều đàn ông lắm! Nếu có người mời anh, thể nào cũng tay cầm tay dạy.” Trần Duyên nói rất dứt khoát, ngồi ngang trên đùi hắn, cẩn thận sơn móng tay, “Hơn nữa, anh có cơ bắp, nhưng anh có đảm bảo dạy được người khác không, vả lại làm nghề ngày phải đọc rất nhiều sách, rất nhiều rất nhiều, còn phải thi nữa.”

Trong chuyện thuyết phục Tần Cửu, Trần Duyên vô cùng tin tưởng, chồng cậu không sợ trời không sợ đất chỉ sợ đọc sách. Vừa ra đòn sát thủ, Tần Cửu đã nhanh chóng trở về trang chủ, nói thôi thôi, hắn vừa nhìn thấy chữ in đã nhức đầu, hay là tìm tiếp vậy.

“Chủ yếu làm dịch vụ tư vấn tài chính, hiện đang tuyển ba nhân viên giục thu hồi… Ơ, Duyên Duyên, đây chẳng phải công ty đòi nợ à!” Tần Cửu phấn khích vỗ cậu, nhìn chằm chằm vào cột tiền lương và đãi ngộ, bên trên nói thời gian làm việc tự do, có thể cung cấp xe van, còn nuôi cơm.

Đánh người gì đó, nghề cũ rồi.

“Rất thích hợp với anh.” Trần Duyên liếc nhìn tin tức thông báo tuyển dụng. Cậu sơn móng tay xong lớp cuối cùng, đặt hai cánh tay lên đầu gối, Tần Cửu cầm quạt điện nhỏ thổi khô cho cậu.

HR[1] trả lời rất nhanh, âm sắc nghe vào dịu dàng bất ngờ, hỏi Tần Cửu có sơ yếu lý lịch không.

[1] HR – Human Resources: bộ phận nhân sự

“Cái này còn cần sơ yếu lý lịch?” Tần Cửu lắc đầu không thể hiểu được, “Viết ngồi tù bảy tám lần, dọa chết bọn họ, nói không chừng ông chủ hiếm có nhân viên hung dữ như ông đây.”

“Chồng à mình đừng mang chuyện này ra nói đùa được không?” Trần Duyên dựa vào bả vai hắn, khẽ nói, “Đã qua cả rồi.”

“Được, em nói không nhắc thì không nhắc.” Tần Cửu cầm điện thoại tranh luận với HR. Sau một hồi giằng co, cô gái kia cuống cùng nhượng bộ nói sơ yếu lý lịch có thể bổ sung sau, có hai thời gian phỏng vấn là ba giờ chiều nay và mười giờ sáng ngày mai.

Trần Duyên và Tần Cửu nhìn nhau, dù sao cũng không có chuyện gì làm nên chọn chiều hôm nay. Địa chỉ hơi xa chỗ ở của họ, đón xe đi đi về về phải hơn trăm tệ, thôi chạy mô-tô tốt hơn, dầu của Vương Dũng chắc là đủ.

Thời gian hơi gấp, Trần Duyên lập tức hành động, đánh răng rửa mặt trang điểm thay quần áo, sau đó móc sợi dây chuyền ra hỏi Tần Cửu có đẹp không.

Tần Cửu mặc áo thun xong đi tới, xem xét kỹ càng rất chân thành, màu dây chuyền phối hợp rất đẹp, bên trên xâu hình thằn lằn ếch xanh và rắn theo thứ tự, dáng vẻ giương nanh múa vuốt.

“Đẹp, Duyên Duyên thế nào cũng đẹp.” Tần Cửu kéo eo Trần Duyên, cẩn thận từng li từng tí dính trên môi cậu một hồi, lấy lòng nói, “Em là thần tiên trên trời rơi xuống à?”

“Đúng, em là ánh sáng em là thần, em là nam chính phim tình cảm.” Trần Duyên đẩy bàn tay xoa mông cậu của Tần Cửu ra, “Chú ý thời gian, đến trễ chúng ta đuối lý.”

Tần Cửu cười khà khà, lấy một đôi trong đống tất đủ màu sắc ra giúp Trần Duyên, sau đó đi giày đi ra ngoài, “Cục cưng, đi lên hóng mát.”

“Đợi lát.” Trần Duyên ngồi đằng sau, đốt một điếu thuốc lá, nheo mắt lại: “Lái đi.”

Vừa qua giữa trưa không lâu, Vương Dũng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang giết ra đường máu giữa xe ô tô trên đường cái. Mắt thấy sắp đến địa điểm, kết quả HR gọi điện tới, nói xin lỗi đã tuyển đủ người rồi.

“Mẹ kiếp các cô chơi tôi à?” Trần Duyên giơ điện thoại mở loa ngoài, Tần Cửu gào lên với bên kia, “Tuyển đủ rồi?!”

“Vâng vâng vâng, ông chủ của chúng tôi nói tuyển được người rồi.”

“Bốc phét! Tuyển tay chân còn có đạo lý chê nhiều? Em gái à, cô nghe tôi, đi nói với ông chủ của các cô, mười phút sau Tần Cửu tôi đến!”

Trần Duyên đúng lúc ngắt điện thoại, “Chồng không sao, em ủng hộ anh.”

Nào có làm HR như thế, lúc thế này lúc thế kia, Tần Cửu tức giận đến mức vặn tay ga mấy lần, năm phút đã đến.

HR nghe thấy tiếng động, chạy ra ngoài xem tình hình, chỉ thấy một người đàn ông tóc húi cua cao gần mét chín đứng ở cửa, trong cánh tay kéo yêu tinh đang cong queo uốn éo. Yêu tinh kia còn hắng giọng, hỏi đây có phải Công ty TNHH tin tức tài chính Hào Lợi Lai không.

“Ừ…” HR núp bên trong cửa thủy tinh gật đầu, mặt mũi bông hoa trắng[2] điển hình, rất khó khiến người ta tin rằng cô là HR của công ty vay nặng lãi lòng dạ hiểm độc.

[2] bông hoa trắng gốc là tiểu bạch hoa: bề ngoài nhu nhược, điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp như hoa

“Nói với ông chủ của các cô chưa?” Tần Cửu chép miệng.

“Nói rồi…” Bông hoa trắng nuốt ngụm nước bọt, “Mời vào bên trong.”

Tần Cửu hừ một tiếng, đi thẳng đến văn phòng treo biển giám đốc, kéo cửa ra giống như trả thù, “Thông báo tuyển dụng đúng không?”

Sau đó thuận tay đóng cửa lại.

?! Bông hoa trắng hoảng sợ trợn to mắt, luống cuống nhìn qua nhìn lại giữa Trần Duyên và văn phòng. Trần Duyên đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, vô duyên vô cớ khiến người ta bị dọa một trận.

“Đừng sợ.” Trần Duyên như quen thuộc mà tìm chỗ ngồi, “Chồng tôi rất lý tính.”

Bông hoa trắng chậm rãi quay đầu nhìn cậu, hoảng sợ hơn.

Phỏng vấn kéo dài khoảng mười lăm phút, Trần Duyên ngồi trên ghế sofa da mềm, bông hoa trắng ôm cặp văn kiện ngồi chếch đối diện cậu, không nhúc nhích đóng vai một chậu hoa.

Tần Cửu đi vào không lâu, trong văn phòng đã vang lên tiếng cười phóng khoáng, bông hoa trắng cúi đầu xuống, hình như thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cửa mở, Tần Cửu và giám đốc khoác vai nhau đi tới, người kia có cái bụng bia, cười đến là rươi rói. Y nhìn thấy Trần Duyên ngồi đợi ở trên sofa, nhướng đôi mày rậm lên, “Anh Tần, người này là gì của anh?”

“Người yêu tôi, họ Trần,” Tần Cửu giới thiệu cậu, “Tới đây với tôi.”

“À à à, Tiểu Trần, chào cậu chào cậu.” Giám đốc bắt tay với cậu, quay đầu hỏi bông hoa trắng, “Đúng rồi, trước đó chúng ta có nhân viên kế toán từ chức đúng không?”

“Vâng, Trịnh Công nói vợ anh ta sắp sinh, từ chức trần trụi[3].”

[3] gốc là 裸辞: chưa tìm được công ty khác đã từ chức, không lo lắng đường lui, kiên quyết rời đi.

Giám đốc cười nhìn Trần Duyên, “Tiểu Trần, biết dùng excel và máy tính chứ?”

Tần Cửu giành lời nói, “Đương nhiên rồi, người yêu tôi là sinh viên!”

“Ha vừa khéo, Tiểu Trần cậu có công việc chưa? Có muốn đến công ty anh với chồng cậu không…”

“Này …” Tần Cửu duỗi tay ngăn giữa họ, “Vợ tôi không làm công cho anh.”

Trần Duyên chớp mắt mấy cái, nhìn giám đốc từ phía sau cánh tay Tần Cửu.

Giám đốc muốn tranh thủ, tiếc rằng thái độ của Tần Cửu kiên trì, y không cưỡng cầu nữa, chỉ nói thế này, vậy tiếc quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play