Cả nhóm luyện tập đến mười giờ tối thì kết thúc, các đồng đội thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá, Lâm Gia đứng bên bệ cửa sổ cầm khăn mặt lau mồ hôi, nhưng không có ý muốn rời đi.
Các đồng đội kinh ngạc cho là cậu thật kiên định và nghị lực, nửa khen nửa trêu chọc mà cười phong cho cậu danh hiệu, thực tập sinh chăm chỉ và cố gắng nhất trong nhóm.
Lâm Gia hơi bất ngờ, chẳng bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, cậu lại có liên quan đến hai từ "Cố gắng" và "Chăm chỉ". Cậu chỉ là không muốn để người khác cảm thấy, mình không xứng đáng với vị trí main dancer mà thôi m.
Mọi người dặn dò cậu, trước khi rời đi nhớ phải tắt đèn, Lâm Gia đáp ứng, bỏ khăn mặt trong tay xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy Giang Liễm còn đứng ở cạnh cửa chưa đi.
Lâm Gia nói: "Anh không về sao?"
Giang Liễm không trả lời, ngược lại hỏi cậu: "Cậu chuẩn bị luyện tới khi nào? "
Lâm Gia đáp rất tùy ý: "Chắc mười hai giờ."
Giang Liễm khẽ gật đầu, không hề ở lâu, cũng rời đi.
Trong phòng học chỉ còn lại một mình Lâm Gia, không muốn bị cameras qua được hình ảnh luyện tập, nên cậu xoay người đi vào phòng học phụ không có cameras theo dõi.
Lâm Gia đứng trước tấm gương trong phòng học phụ tập nhảy cao và chạy tại chỗ hai lần theo tiếng nhạc, tuy nhiên vẫn không nhìn ra được, vấn đề của mình nằm ở chỗ nào.
Cậu quay lại phòng học chính lấy máy tính bảng, quay toàn bộ quá trình tập nhảy của mình xong, sau đó nằm úp sấp trên sàn nhà quan sát video đó rất nhiều lần.
Trong video động tác của cậu lưu loát lại đúng nhịp, gần như là bản sao hoàn mỹ với vũ đạo trong video gốc, Lâm Gia nhìn tới nhìn lui nhiều lần, cũng không biết chỗ nào có sai sót.
Cậu không có đầu mối, thả máy tính bảng trong tay xuống, lật người ngửa mặt nằm trên sàn nhà, giơ cánh tay lên che đôi mắt lại, trong đầu một lần lại một lần hiện ra những lời nói hôm nay của thầy vũ đạo.
Đôi mắt rơi vào bóng tối không bao lâu, bởi vì gò má đang chảy mồ hôi đầm đìa bỗng dưng có cảm giác mát lạnh, dường như có người lấy đồ gì lạnh áp vào má cậu.
Suy nghĩ chợt gián đoạn, Lâm Gia buông cánh tay xuống mở mắt ra, thấy Giang Liễm vốn nên đi nhưng hiện tại đang ngồi xổm bên cạnh, từ trên cao nhìn cậu.
Lâm Gia lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng lại không lấy thứ đồ lạnh băng mà Giang Liễm đang áp lên má mình ra, "Anh bỏ quên đồ sao? "
Giang Liễm lấy coca lạnh ra, nhướng đầu lông mày, "Cậu nói luyện tập hai giờ, là nằm trên sàn nhà hai giờ? "
Lâm Gia đối diện với ánh mắt oán trách của hắn, chậm rãi mở miệng giải thích: "Tôi đang nghĩ đến mấy lời thầy hướng dẫn đã nói. "
Ánh mắt Giang Liễm dời khỏi khuôn mặt cậu, nhìn máy tính bảng đặt trên sàn nhà. Hắn cần lấy máy tính bảng mở ra, kéo video đã chạy hơn một nữa về vị trí khởi đầu, ngón tay nhấn vào nút phát.
Âm nhạc quen thuộc từ trong máy tính bảng vang lên, Lâm Gia nằm dưới đất nghe thấy nghiêng mặt nhìn sang, nhìn về phía Giang Liễm đang rũ mắt xem video.
Giang Liễm vẫn chưa xem xong toàn bộ video, mà lúc video phát hơn một nửa trực tiếp đè xuống nút tạm dừng, nói với Lâm Gia: "Cậu tự mình nhận xét xem. "
Lâm Gia chưa phản ứng kịp, "Cái gì? "
Giang Liễm nói: "Nhận xét một chút về video này của cậu, hoặc hay hoặc dở, nói thử xem. "
Lâm Gia đơn giản nói ra ý nghĩ của mình, đáy mắt hiện ra nghi hoặc nho nhỏ, "Tự tôi cũng không biết rõ rốt cuộc là không tốt ở chỗ nào." Cậu nhịn không được nhíu mày, "Rõ ràng là sao chép y nguyên từng động tác của video gốc mà. "
Nhìn thấy dáng dấp nhíu mày của cậu, Giang Liễm chậm rãi cong lên khóe môi, ngón tay thon dài đẹp mắt hơi hơi cong lên, gõ nhẹ hai cái trên sàn nhà, "Vấn đề nằm ở chỗ này." Đối phương thu nụ cười bên môi lại, tiếng nói rất bình thản, "Sao chép y nguyên động tác của người khác không được gọi là dancer, mà chỉ có thể gọi là dancer machine. "
"Máy móc không có sức cuốn hút, thế nhưng cậu có." Giang Liễm thả chậm ngữ điệu, đọc nhấn rõ ràng từng chữ, "Cậu có thể dùng vũ đạo của chính mình để cảm hóa fan. "
"Cho nên," Hắn duỗi thẳng một chân ra, đặt cánh tay lên một bên đầu gối khác, nheo mắt nhìn về phía Lâm Gia, "Từ giờ trở đi, cậu cần nghĩ ra biện pháp dùng vũ đạo của mình để cảm hoá tôi." Hắn dừng lại một giây, "Cậu hiểu chưa? "
Lâm Gia mất thời gian hai giây để tiêu hóa hết lời nói của đối phương, hai giây sau, cậu từ trên sàn nhà ngồi dâỵ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Giang Liễm, "Cảm ơn. "
Người nọ chỉ cười chứ không nói gì, nghiêng người tới gần sườn mặt cậu, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: "Nếu thật sự muốn cảm ơn, không bằng để lần sau làm rồi hẳn nói. "
Cơ thể Lâm Gia bỗng dưng cứng đờ.
Mấy tháng luyện tập và ghi hình dài đằng đẵng ở trên đảo, tình cờ mở miệng trêu chọc cũng có thể tính là một nốt nhạc thú vị tô điểm thêm cuộc sống. Giang Liễm rất biết chừng mực, nên thong thả mà lùi về sau.
Lâm Gia lại chủ động kề sát qua, nâng hai tay đặt lên đầu vai hắn, ngồi quỳ bên cạnh hắn, nói: "Lời cảm ơn không nhất thiết phải làm thì mới trả được."
"Vậy sao?" Đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, Giang Liễm cong môi cười rộ lên, "Vậy cậu sẽ làm gì để cảm ơn tôi? "
Ánh mắt Lâm Gia chậm rãi lướt qua bờ môi hắn, lại đi thẳng xuống, sau đó trực tiếp nhìn xuống đũng quần vì ngồi mà nhô lên của hắn, "Anh chọn một cái. "
"Kỹ thuật của cậu như vậy, còn dám để tôi chọn?" Giang Liễm mỉm cười, "Cái thứ nhất đi." Hắn nghiêng khuôn mặt tới, đầu ngón tay ấn nhẹ vào má phải của mình, thanh âm nghe vào có vài phần cụt hứng, "Hôn má là được. "
Lâm Gia bỗng nhiên khựng lại, ở trong lòng chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, sau đó mới coi như tĩnh táo cúi đầu xuống, hôn lên gò má phải của Giang Liễm.
Mấy giây sâu, cậu mới rời khỏi gò má Giang Liễm, như không có chuyện gì xảy ra đứng lên nói: "Tôi muốn luyện nhảy. "
Giang Liễm vẫn chưa ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ ngắn gọn nói: "Bắt đầu đi. "
Yên lặng thở phào một hơi, cậu quay lưng về phía Giang Liễm xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ giơ tay lên đè vào vị trí trái tim, âm thầm đợi tiếng tim đập trong lồng ngực bình phục lại.
Chẳng qua chỉ là một cái hôn má cảm ơn mà thôi, mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì, Lâm Gia cũng hết cách với mình.
Lâm Gia hướng về phía Giang Liễm luyện trọn một giờ, đối phương có lúc sẽ mở miệng góp ý, Lâm Gia đều chăm chú sửa đổi. Cậu nhìn vào vẻ mặt của Giang Liễm thì không thể biết được, mình rốt cuộc có tiến bộ hay không, chỉ có thể căn cứ vào những đánh giá ngày càng ít của đối phương, mà đoán có lẽ mình đã làm tốt hơn trước đó.
Một lần cuối cùng, Giang Liễm dùng điện thoại di động giúp cậu quay video. Giai điệu vừa kết thúc Lâm Gia cũng dừng lại, miệng thở gấp đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, trong lòng hơi có bất an tiếp nhận điện thoại di động từ tay đối phương.
Trong video có thể thấy rõ, động tác vũ đạo đồng nhất, địa điểm đồng nhất, nhưng khí chất từ trong ra ngoài của cậu, đã có sự biết hóa rất rõ ràng.
Công diễn còn chưa tới, cậu còn có thời gian, cậu còn có thể tốt hơn nữa. Lúc bình tĩnh lại, Lâm Gia đã nghĩ như vậy.
Giang Liễm cầm lon coca bên cạnh lên quăng vào ngực cậu.
Lâm Gia hoàn hồn, cầm lon coca nghiêng đầu hỏi: "Cho tôi? "
Giang Liễm cầm một lon coca khác đã khui trong tay, nhướng mày khẽ nói: "Ở đây còn có người thứ 3?"
Lâm Gia nhếch môi nói cảm ơn, rũ mắt mở lon coca trong tay ra. Khóe mắt thoáng nhìn qua thấy Giang Liễm đã ngửa đầu uống xong một ngụm, cậu vội quay đầu, ánh mắt dừng trên đường nét gò má thâm thúy của Giang Liễm.
Một giờ trước, cậu đã hôn ở đó.
Lâm Gia nghĩ, phải lặng lẽ mà dời ánh mắt đi. Nhưng lúc khoé mắt đảo qua lon coca trong tay Giang Liễm, thì chợt dừng lại.
Lâm Gia không nói gì, trực tiếp đưa tay về phía Giang Liễm.
Giang Liễm không có bất kỳ động tác nào, trên mặt thờ ơ, chỉ có một đôi con ngươi đen thăm thẳm đẹp mắt là thản nhiên nhìn về phía cậu, như đang dò xét quan sát cậu, hoặc như đang suy tính gì đó trong lòng.
Lâm Gia nhếch nhếch miệng, "Tôi muốn uống một hớp. "
Giang Liễm thu ánh mắt lại, đưa lon bia trong tay tới bên môi, lại ngửa đầu uống một ngụm, sau đó mới đưa cho cậu.
Lâm Gia đưa tay tiếp nhận, thấy trọng lượng trong tay nhẹ bẫng, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc, quả nhiên không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Giang Liễm đã uống xong một ngụm cuối cùng.
Cậu cạn lời, sau đó cầm lon bia rỗng trả lại. Giang Liễm giơ tay tới lấy, liếc thấy đầu ngón tay của đối phương đã chạm vào thân lon, Lâm Gia mới buông tay ra.
Giang Liễm cũng đồng thời buông tay ra.
Lon bia rỗng trực tiếp đập lên sàn nhà, thanh âm trống rỗng rơi xuống vang dội, sau đó chậm rãi lăn ra ngoài.
Lâm Gia kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Trong tiếng lăn liên tiếp của lon bia rỗng, Giang Liễm giơ tay kéo cậu qua, cúi đầu đặt lên bờ môi cậu.
Lâm Gia hoảng hốt, đại não lập tức nằm ở trạng thái trống rỗng.
Đầu lưỡi mềm mại của Giang Liễm xâm nhập vào kẽ môi cậu, cạy hàm răng đóng chặt của cậu ra, đẩy bia trong miệng mình qua.
Giữa răng môi tràn đầy mùi bia nồng nặc, Lâm Gia thậm chí chưa kịp nuốt bia trong miệng xuống, đầu lưỡi đã bị đầu lưỡi của Giang Liễm cuốn lấy liếm mút.
Rượu từ khóe môi Lâm Gia chậm rãi tràn ra, chảy xuống cằm và cổ, đọng lại trên xương quai xanh của cậu. Cuối cùng bốc hơi lên không khí, chỉ lưu lại trên da thịt trắng nõn của cậu một đường dài màu nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT