Cậu chưa từng cảm thấy Tần Chiêu cười lên cũng đáng sợ như vậy, Cảnh Lê chăm chú nhìn hắn đi tới bên cạnh mình, bàn tay hạ xuống sau gáy cậu.
Nhẹ nhàng bóp một cái.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ sống lưng Cảnh Lê đều tê rần.
Cậu ngẩng đầu lên, khó khăn nặn ra một nụ cười: “Ngươi… Sao ngươi lại trở về nhanh vậy…”
“Ừm.” Tần Chiêu giống như đang xách con mèo nhỏ, nhẹ nhàng nắn bóp sau gáy cậu, nhẹ giọng hỏi, “Lúc nãy ngươi nói, nếu ngươi không ở lại, ta sẽ làm sao?”
“Ngươi sẽ… sẽ…”
Cảnh Lê vốn muốn nói, nếu cậu không chịu ở lại, Tần Chiêu sẽ dây dưa đến chân trời góc biển, đến khi cậu đồng ý mới thôi.
Nhưng loại lời này chắc chắn không thể nói ra ngay trước mặt hắn.
Cậu không muốn lúc về nhà bị người này hầm thành canh cá đâu.
Một đám thôn dân vẫn đang nhìn về phía bọn họ. Hai người kia một ngồi một đứng, không coi ai ra gì mặt đối mặt, cực kỳ giống một cặp trời định.
Chỉ là bầu không khí giữa cặp đôi này còn lâu mới ôn hòa như mọi người tưởng tượng.
Cả chục con mắt đang dõi theo, Cảnh Lê cúi đầu nói: “… Ta sai rồi.”
Chân mày Tần Chiêu hơi nhướng lên.
“Là ta theo đuổi hắn.” Cảnh Lê tủi thân nhỏ giọng nói, “Trước đây Tần Chiêu đã cứu ta, từ đó trở đi ta đã sinh lòng ái mộ hắn, không những mải miết quấy rầy hắn, còn theo đuổi tới tận thôn Lâm Khê không chịu rời đi.”
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hèn chi, chưa bàn đến chuyện Tần Chiêu không giống người như vậy, chỉ với xương cốt thân thể kia của hắn, sao có thể ngàn dặm xa xôi theo đuổi người ta?
Đổi ngược lại thì còn tạm được.
Tần Chiêu rất hài lòng với đáp án này, nới lỏng tay, nhẹ nhàng sờ sau ót Cảnh Lê.
Con cá này không những ngốc mà còn dễ dọa.
Hôm nay Cảnh Lê khoác loác thất bại, cả đêm đều xử sự ngoan vô cùng, ngay cả lúc Tần Chiêu đọc sách viết chữ cũng chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn, không ồn ào, cũng không ngủ gà ngủ gật.
Tần Chiêu thấy cậu nhìn chuyên tâm, hỏi: “Ngươi biết chữ à?”
Cảnh Lê rất không muốn thừa nhận bản thân là một người mù chữ, nhưng nhìn những chữ cổ trên giấy mình chưa từng thấy qua kia, vẫn thành thật lắc đầu.
Tần Chiêu thấy hơi kỳ lạ: “Ngươi biết Tứ Thư Ngũ Kinh mà lại không biết chữ?”
Nhưng mà hắn đã nhanh chóng có suy đoán: “Chẳng lẽ là do ở với chủ nhân trước nên nghe nhiều thành quen? Vị cao tăng đắc đạo ở phủ Giang Lăng kia?”
Cảnh Lê vẫn lắc đầu.
Những kiến thức này của cậu là học được ở hiện đại, ký ức của cậu ở thời đại này chỉ bắt đầu từ lúc xuyên qua, còn quá khứ cậu hoàn toàn không thể nhớ nổi.
Cảnh Lê thậm chí còn không biết ngôi chùa kia tên gì, vị cao tăng kia dạng vẻ thế nào.
“Không sao.” Tần Chiêu rất hiểu loại cảm giác không nhớ nổi quá khứ này, không truy hỏi thêm, chỉ nói, “Ở đây hơi xa phủ Giang Lăng, đợi ta khỏe hơn có thể đi cùng ngươi một chuyến. Hơn nữa…”
Tần Chiêu nhẹ nhàng nói: “Ta cứ cảm thấy, dường như ta cũng từng tới Giang Lăng.”
Cảnh Lê chớp chớp mắt.
Vừa rồi Tần Chiêu nói muốn mang cậu đi Giang Lăng cậu còn hơi do dự.
Nguyên hình ban đầu của cậu chỉ là một con cá, hơn nữa vị cao tăng nuôi cậu lớn lên đã viên tịch, cho dù có muốn đi thăm thì cũng không cần vội vã.
Nhưng một khi đã liên quan tới chuyện của Tần Chiêu, vậy thì không thể không đi.
Cậu rất muốn giúp Tần Chiêu tìm lại ký ức.
“Khi nào chúng ta có thể đi?” Cảnh Lê hỏi.
Tần Chiêu suy nghĩ một lát, đáp: “Ít nhất… phải đợi đến tháng tư năm sau.”
Thi Đồng Sinh tổng cộng chia thành 3 đợt, thi Huyện, thi Phủ, thi Viện. Thi Huyện tổ chức vào tháng hai mỗi năm ở huyện thành, mà thi Phủ vào tháng tư thì phải tới phủ thành dự thi.
Phủ thành ở gần thôn Lâm Khê nhất là Giang Lăng phủ.
Bây giờ vừa mới giữa tháng năm, thời gian cách tháng tư năm sau còn gần một năm.
“Vẫn phải chờ lâu lắm…”
Nhìn thấy Cảnh Lê hơi mất mát, Tần Chiêu lại cười nói: “Muốn đi phủ thành thì phải đậu thi Huyện đã, bây giờ ngươi ở đây ngại chờ lâu, hoàn toàn không lo lắng ta thi không đậu à?”
“Không lo nha.” Cảnh Lê giương mắt nhìn hắn, “Phu quân nhà ta lợi hại như vậy mà, ta chỉ cần nghĩ xem ngươi có thể đậu Tiểu Tam Nguyên hay không là được rồi?”
*Tiểu Tam Nguyên: Người đứng đầu mỗi kỳ thi là án thủ, người liên tục đạt được danh hiệu án thủ cả ba lần thi là Tiểu Tam Nguyên.
Tay cầm bút của Tần Chiêu run lên, ngòi bút ở vạch ra một nét dài trên giấy.
Hắn quay đầu nhìn về phía người đang ngồi quỳ cạnh mép giường, người kia đã thu lại vẻ mặt ngây thơ vô tội, nghịch ngợm chớp mắt với hắn.
… Cậu đang trả thù câu “Phu nhân” mà Tần Chiêu thuận miệng gọi lúc ban ngày.
Tuy không biết trong đầu cá nhỏ này đang nghĩ gì mà lại cho rằng gọi hắn là “phu quân” là một loại trả thù nhưng không thể không nói, y thành công rồi.
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn vết mực ngoằn ngoèo ở trên giấy, hồi lâu sau tâm trạng cũng không thể bình tĩnh lại, không thể đọc thêm được chữ nào.
Đêm đã khuya, Tần Chiêu không làm khó bản thân nữa, đóng quyển sách lại.
Hắn cố ý dùng nước lạnh tạt lên mặt hai lần mới quay về phòng ngủ. Cảnh Lê đã bê thùng gỗ nhỏ chuyển lên bàn, cá chép nhỏ đỏ tươi bơi hai vòng trong nước, vẫy vẫy cái đuôi với Tần Chiêu.
Bây giờ Tần Chiêu nhìn thấy cá là tâm trạng lại có chút không yên, thuận miệng nói câu “ngủ ngon”, tắt đèn dầu trên bàn.
…
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cá chép nhỏ nổi lên mặt nước, đôi mắt ngước nhìn người trên giường.
Một lát sau, cá chép nhỏ nhảy từ trong thùng gỗ ra.
Bây giờ cậu đã biến thành hình người rất thuần thục. Trước tiên cá chép nhỏ nhảy lại chỗ cái khăn khô trên mặt bàn, lăn lộn hai vòng lau khô nước trên người, sau đó thân thể hiện lên một vòng ánh sáng hồng yếu ớt.
Một bóng người xuất hiện trong phòng.
Cảnh Lê tiện tay kéo y phục để ở một bên khoác vào, rón ra rón rén bò lên từ chân giường, đang muốn dựa vào tường để chui vào chăn thì trong bóng tối vang lên một giọng nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Cảnh Lê bị dọa sợ toàn thân run rẩy, gáy đụng phải tường trắng sau lưng.
Nghe “cộp” một tiếng vô cùng rõ ràng giữa căn phòng tối om, Cảnh Lê đau đến mức nước mắt cũng sắp rơi, ôm đầu ngã xuống.
Tần Chiêu vội vàng ngồi dậy: “Cẩn thận chút, để ta xem một nào, đụng đau không?”
“Ừm…” Mặt Cảnh Lê chôn vùi vào trong gối, tủi thân đáp một tiếng.
Tần Chiêu sờ nơi cậu bị đụng đau, phát hiện không chảy máu cũng không sưng mới thấy yên tâm, lại hỏi: “Đêm khuya ngươi không ngủ, đến chỗ này làm cái gì?”
“Ta…” Cảnh Lê ngẩng đầu lên khỏi gối nhìn hắn, đầu ngón tay nắm chặt chăn, lí nhí đáp: “Ta muốn ngủ ở đây.”
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu hỏi: “Vì sao?”
“Vì…”
Vì ôm Tần Chiêu rất thoải mái.
Từ khi Cảnh Lê biến thành cá thân thể luôn luôn lạnh, mà nhiệt độ cơ thể Tần Chiêu không quá lạnh cũng không quá nóng, lúc ôm có cảm giác vừa phải, giống như bếp sưởi ấm áp.
Vậy mà mãi đến tận trưa nay cậu mới phát hiện điều này.
Đúng là một tổn thất to lớn.
Tần Chiêu không trả lời.
Hắn ngồi trên giường, ánh trăng bị cửa sổ che chắn mịt mờ không rõ, khiến đường nét gò má của hắn càng trở nên thâm thúy.
Cảnh Lê nhìn hắn hồi lâu, thò tay kéo tay áo đối phương: “Tần Chiêu…”
Ai bảo ban ngày người này đùa giỡn cậu chứ, rõ ràng là hắn không thích bị đùa. Tầm nhìn của Cảnh Lê không bị bóng đêm ngăn cản, giả vờ kinh ngạc nói: “Tai ngươi đỏ rồi.”
Tần Chiêu: “… Ngươi có ngủ hay không?”
“Ngủ ngủ ngủ, ta không nói nữa.”
Thế là, mấy ngày tiếp theo, vành mắt Tần Chiêu hiện màu xanh tím nhàn nhạt, tinh thần rõ ràng có phần uể oải. Lâm Trường Trung thấy hắn như vậy thực sự rất lo lắng, còn ầm thầm lén lút tìm hắn, bảo hắn ban đêm nên kiềm chế một chút, vốn thân thể đã kém rồi.
Lời đồn đại này hoàn toàn không cách nào cứu vớt được rồi.
Về phần Cảnh Lê, mấy ngày sau cậu đã quen thuộc ở trong thôn, dần dần như cá gặp nước.
Không những mỗi ngày cùng ra cùng vào với Tần Chiêu, thỉnh thoảng còn có thể tự mình giúp hắn làm chút việc lặt vặt, ví dụ như đưa cơm cho người làm ở nhà mới, hoặc tới nhà ai đó trong thôn giúp Tần Chiêu truyền tin.
Sau khi quen thuộc với mọi người, tính tình Cảnh Lê dần trở nên hoạt bát hơn, cộng thêm tướng mạo xinh đẹp cực phẩm, khiến người ta vô cùng quý mến.
Thậm chí đi ra ngoài một chuyến còn được hàng xóm tặng không ít đồ ăn.
Hôm đó Cảnh Lê theo thường lệ đến nhà mới đưa cơm, đưa xong thì trở về nhà.
Đã sắp đến thời gian ngủ trưa, Cảnh Lê buồn ngủ ngáp một cái, vừa đi qua chỗ rẽ đã nhìn thấy trước cửa nhà có một bóng dáng xa lạ.
Cậu dừng lại.
Là một cô nương.
Nhìn bóng lưng thì vẫn còn rất trẻ.
Cô nương kia nhẹ nhàng gõ cửa nhà, Cảnh Lê chớp mắt, không vội đi lên trước, lùi về sau tránh ở trong ngõ nhỏ.
Tần Chiêu còn tưởng Cảnh Lê đã trở về, khuôn mặt vương ý cười mở cửa ra, sau khi nhìn rõ người trước mặt, biểu cảm hơi cứng lại. Hắn không cười nữa, lễ độ hỏi: “Ngươi là…”
“Ta… là Hạ đại thẩm bảo ta tới đưa y phục.” Cô nương nhìn thấy nụ cười lúc nãy của Tần Chiêu, gò má hơi nóng lên. Cô căng thẳng cúi đầu, lấy đồ từ trong sọt ra, “Những thứ này là y phục trước đó ngươi mượn Hạ đại thẩm làm, ngươi xem thử… có cần sửa lại chỗ nào không.”
Tần Chiêu nhìn dáng vẻ này của cô, hai đầu lông mày hơi khẽ nhíu.
Tuy trong thôn không có quy củ nữ tử không được ra ngoài, nhưng những cô nương chưa thành thân sẽ rất ít khi âm thầm gặp mặt với nam tử trưởng thành như vậy, thế nên hắn cũng không quen cô nương này.
Còn vì sao lại bảo cô ấy tới đưa y phục… Tần Chiêu đại khái đoán được nguyên nhân.
Hắn không nói gì, chỉ nhận lấy y phục, qua loa đếm số lượng rồi lấy một chuỗi tiền đồng ở trong nhà ra đưa cho cô nương kia.
Giọng nói Tần Chiêu hơi lạnh nhạt: “Phu lang nhà ta vẫn chưa về, đợi sau khi y về ta sẽ bảo y thử một chút, nếu cần sửa gì ta sẽ đến chỗ Hạ đại thẩm báo lại.”
Vẻ mặt cô nương dường như hơi mất mát, gật đầu: “Cũng… cũng được.”
Thấy cô vẫn chưa rời đi, Tần Chiêu lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Không, không có… Ta đi đây.”
Cô nương nói xong cũng không đợi Tần Chiêu trả lời, xoay đầu chạy mất.
Tần Chiêu: “…”
Hắn thở dài, hơi cao giọng: “Ngươi còn muốn xem đến khi nào?”
Cảnh Lê từ góc tường đi ra.
Trước kia Tần Chiêu vừa bệnh vừa nghèo, người trong thôn đều coi thường hắn, bởi vậy cho dù có gương mặt đó, cũng không ai nguyện ý gả cho hắn.
Nhưng hiện tại không giống.
Thuê đất, xây nhà, còn yêu thương có thừa với phu lang mới cưới. Nam nhân như vậy, ở một nơi giống thôn Lâm Khê, đã có thể xem là mục tiêu được giành giật nhiều nhất.
Không thể làm việc thì sao chứ? Người ta biết chữ, đọc được sách, còn hiểu y thuật, có rất nhiều cách để kiếm tiền.
Cảnh Lê sờ mũi, trong lòng khó hiểu có chút không vui.
Những người này bây giờ lại muốn đánh chủ ý lên Tần Chiêu nhà cậu, trước kia mắc gì mà không làm?
Cậu đi đến trước nhà, Tần Chiêu hỏi: “Vừa nãy sao lại trốn tránh không qua đây?”
Nhóc con này hoàn toàn không biết ẩn núp, từ lúc Tần Chiêu mở cửa ra đã chú ý thấy cậu đang trốn ở chỗ rẽ, không biết nghĩ cái gì.
Cảnh Lê cũng không thừa nhận, dời tầm mắt rồi nhỏ giọng nói: “Không trốn, ta vừa mới về.”
Tần Chiêu chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, không vạch trần, chỉ nói: “Vào đây thử y phục, xem có chỗ nào cần sửa hay không.”
Tay nghề may vá của Hạ đại thẩm rất tốt, y phục vô cùng vừa người. Có trường sam mặc hằng ngày, cũng có y phục ngắn hơn để thuận tiện làm việc, nhưng thứ Cảnh Lê thích nhất vẫn là chiếc áo ngoài màu đỏ lựu kia.
Y phục cổ đại mặc tương đối phiền phức, Cảnh Lê mặc đã lâu như vậy cũng chưa quen cách thắt đai.
Đều là Tần Chiêu giúp cậu mặc.
Đôi ngón tay thon dài kia nắm hai bên dây buộc, thuần thục quấn ngang hông vài vòng, thắt chặt nút. Tần Chiêu vốn đã cao, lúc này không thể không hơi khom lưng cúi đầu, hơi thở phập phù bên tai Cảnh Lê, khiến cậu cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Mà Tần Chiêu dường như không hề phát hiện, sau khi giúp cậu buộc xong đai lưng lại sửa sang vạt áo.
Da Cảnh Lê rất trắng, làn da ở phần cổ càng trắng đến mức gần như trong suốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt dưới da.
Tầm mắt Tần Chiêu lướt qua đó trong phúc chốc, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bây giờ Cảnh Lê đã mò ra quy luật hóa hình người, mỗi ngày chỉ cần ngâm trong nước một tiếng, lại ăn no ngủ ngon, trên người sẽ không lộ ra vẩy cá.
Tần Chiêu đã lâu không thấy dáng vẻ xinh đẹp khi vảy cá bám trên người này nữa.
Tần Chiêu dựa vào quá gần, Cảnh Lê hơi lùi về phía sau, khẽ nói: “Tần Chiêu…”
“Hử?”
“Cô nương vừa nãy kia…”
Tần Chiêu phì cười một tiếng.
Hắn đứng thẳng người, giọng điệu có hơi cười cợt: “Ta còn đang chờ xem ngươi có thể nhịn không hỏi bao lâu, vậy là ngay cả thời gian một chén trà nhỏ cũng không qua.”
“Ta, ta chỉ tò mò thôi!” Tai Cảnh Lê hơi nóng lên, nói: “Thoạt nhìn thì là cô ấy có tình ý với ngươi nhỉ.”
Tần Chiêu lạnh nhạt nói: “Nhưng ta không có hứng thú với cô ấy.”
“Vì sao?” Cảnh Lê tò mò hỏi, “Ngươi không thích con gái à?”
Tần Chiêu thản nhiên gật đầu.
Đầu tiên Cảnh Lê cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Cũng đúng, hình như ngươi thích song nhi.”
Cậu còn nhớ rõ nguyện vọng trước đây của Tần Chiêu là muốn một vị phu lang.
Thôn Lâm Khê không có song nhi, cho nên cậu vẫn không có cơ hội giúp hắn thực hiện nguyện vọng, thế nhưng chuyện đã đáp ứng hắn thì cậu chưa từng quên.
“Không đúng.” Tần Chiêu rũ mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng nói, “Ta cũng không thích song nhi.”
Cảnh Lê chớp chớp mắt.
Không thích song nhi, vậy tại sao lại nói muốn có phu lang chứ?
Đợi đã, hắn nói bản thân không thích nữ nhân, cũng không thích song nhi.
Lẽ nào là… Tần Chiêu vậy mà thích nam nhân?
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đột nhiên cảm thấy hơi buồn rầu.
Những ngày qua cậu cố ý thăm dò hỏi chút chuyện của song nhi, biết song nhi ở thời đại này địa vị không cao, đổi một cách nghĩ khác, nếu Tần Chiêu coi trọng song nhi nhà nào, muốn cưới vào cửa cũng không tính là khó khăn.
Nhưng bây giờ, nếu như đổi thành nam nhân…
Tuy không phải là không thể thành hôn với nam nhân, nhưng nam nhân tốt nhà nào lại nguyện ý gả cho một nam nhân khác chứ, hơn nữa còn là trong loại sơn thôn nhỏ chú trọng nối dõi tông đường này.
Khó quá.
Cậu phải đi đâu tìm nam nhân để gả cho Tần Chiêu đây?Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Sầu chết cá rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT