“Thanh niên các ngươi không quan tâm gì bản thân cả. Mấy ngày này là thời gian dễ bị cảm lạnh nhất, sao còn đi bộ đường núi làm chi không biết, may mà ta gặp được ngươi đấy.”
“Con cá này ngươi bắt ở đâu đấy? Vừa nhỏ vừa ngắn, đẹp chứ chả dùng được, sao mà đủ ăn một bữa!”
Cảnh Lê: “???”
Ai vừa nhỏ vừa ngắn chỉ đẹp chứ không dùng được hả hả hả? Cái người này nói chuyện kiểu gì thế?!
Xe bò xóc nảy đi về phía trước, Tần Chiêu ôm thùng gỗ ngồi trên xe, nghe xong cũng chỉ ừ đáp lại.
Cảnh Lê lặng lẽ nhìn hắn.
Sao cứ có cảm giác hắn vừa mới cười thầm nhỉ?
Lại nói anh nông dân lái xe bò họ Lâm, trong nhà đứng thứ hai nên người trong thôn gọi là Lâm lão nhị.
Lâm lão nhị vừa quất roi đuổi bò vừa nói chuyện với Tần Chiêu: “Nhưng mà không sao, người gầy như thế cũng nên tẩm bổ cho khỏe! Không biết làm thịt cá thì cứ đưa tới nhà ta, để đại nương nấu cho ngươi món cá chép chua ngọt!”
Cảnh Lê: “…”
“Đa tạ Lâm nhị thúc.” Tần Chiêu nhanh chóng ngăn lại Cảnh Lê chuẩn bị tát nước ra, bình tĩnh nói: “Không cần đâu.”
Lâm lão nhị nghe thế cũng không để bụng. Xem ra tâm trạng hắn hôm nay rất tốt, cứ nói đông nói tây với Tần Chiêu mãi mới thôi, tự mình ngâm nga vài khúc đồng dao.
Cảnh Lê quẫy đuôi bơi tới ven thùng gỗ.
Anh nông dân này tuy luôn muốn mần thịt cậu, nhưng thái độ với Tần Chiêu rất tốt. Nếu không có hắn thì chả biết con ma ốm này phải đi bao lâu mới về tới nhà.
Không thể nổi giận, không được quạu.
Đi mệt có người đánh xe tới đón, vận khí của ma ốm coi bộ tốt hơn cậu nhiều.
Cảnh Lê thuyết phục bản thân xong, sự chú ý nhanh chóng va vào phong cảnh bên ngoài.
Thùng gỗ không cao lắm, cậu ngước đầu lên là có thể nhìn ra xung quanh. Bọn họ hiện tại đã đi qua núi rừng tiến vào vùng đất bằng phẳng.
Hai bên đường là đồng ruộng, có không ít người đang khom lưng làm nông.
Hiện tại đúng là ngày xuân gieo hạt giống, trồng đầu xuân thì đến mùa thu thu hoạch, nông dân chủ yếu dựa vào đó để duy trì sinh kế.
Cảnh Lê chưa từng làm nông nhưng có biết sơ sơ, cày ruộng gieo hạt, bón phân làm cỏ, thu hoạch đập lúa, việc nào cũng tốn sức vô cùng. Chưa kể đất nơi đây còn là vùng núi hoang, càng tốn nhiều sức hơn. Mà cái vị bên người cậu đây thì…
Bệnh tật như thế, chỉ sợ không có sức làm việc. Chắc đó cũng là lí do hắn bị người khác khinh thường.
Cảnh Lê lập tức tưởng tượng ra kịch bản chàng trai bi thảm vì không được khỏe mà không thể lao động, bị người nhà hắt hủi ghét bỏ, bị thôn xóm chỉ trỏ soi mói.
Ôi, trong tiểu thuyết hay viết thế đấy.
“Thích ngắm ta đến vậy à?” Nam nhân đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Cảnh Lê lúc này mới giật mình nhận ra nãy giờ cậu đang nhìn chằm chằm hắn mà suy diễn lung tung.
Đường thôn lắm ổ gà ổ vịt, xe bò xóc nảy càng mạnh, Tần Chiêu chỉ có thể giữ chặt thùng gỗ đề phòng nước đổ ra.
Nhìn qua cứ như đang ôm cậu vào lòng, còn cậu thì nhìn người ta chăm chú…
Cảnh Lê chợt thấy ngại ngùng quá thể. Cậu lắc đuôi tính bơi xuống thì Tần Chiêu bỗng vươn tay vào nước.
Cảnh Lê theo bản năng muốn trốn.
“Đừng nhúc nhích.” Tần Chiêu nhỏ giọng nói.
Cảnh Lê sững ra, sau đó ngón tay đối phương chạm vào trán cậu.
Cảnh Lê lại ngửi được mùi dược hương trên người hắn lần nữa. Mùi hương rất nhạt, có lẫn mùi đắng của thảo dược, nhưng không khiến người khác khó chịu.
Tần Chiêu vẻ mặt chuyên chú, hắn hơi cúi đầu, lòng bàn tay chạm lên vảy cá bóng loáng, gảy nhẹ vây lưng trong suốt rồi lướt tới đuôi cá lạnh lẽo.
Cảnh Lê cứ thế đứng yên mặc hắn sờ soạng. Lúc ngón tay chạm tới đuôi cá còn vô thức cuộn lấy ngón tay hắn.
Phản ứng này của cậu hiển nhiên rất được lòng Tần Chiêu. Mắt hắn hơi hơi sáng lên, khóe môi cong lên.
Tần Chiêu cười lên thật đẹp.
Tựa như tinh thần bị đào rỗng chợt quay về, con ngươi đen nhánh thâm thúy dưới lông mi chiết xạ ra tia sáng trong suốt từ ánh mặt trời.
Cảnh Lê nhìn đến ngẩn người, nhất thời quên luôn cả bơi. Thẳng đến khi thân cá chìm xuống mới hoàn hồn đong đưa đuôi giữ cân bằng.
“Ha ha…” Tần Chiêu bật cười, chọc chọc đuôi cá: “Bơi mà cũng quên được, ngươi thật sự là cá đấy à, ngốc chết.”
Cảnh Lê: “…”
Đó là do ta chưa quen làm cá ngươi hiểu hông!
Cảnh Lê hất tay Tần Chiêu ra, lủi xuống đáy thùng tự dỗi.
Đẹp trai cũng không được nói xấu cậu.
Hừ.
Tốc độ của xe bò nhanh hơn đi bộ hai ba lần, nhanh chóng đưa bọn họ vào tới thôn.
Thôn này tên là thôn Lâm Khê, nghĩa trên mặt chữ. Trước thôn có một khe suốt nhỏ chảy qua, từ nước giặt quần áo nấu nướng cho tới nước trồng trọt tưới tiêu đều dựa vào khe suối đó.
Thôn Lâm Khê dân phong chất phác, dọc theo đường đi có không ít người chào hỏi Lâm nhị thúc, mà sau khi trông thấy Tần Chiêu trên xe thì lập tức thu lại ý cười, có người còn quẹo đường vòng tránh né.
Ấy vậy mà Tần Chiêu chỉ cúi đầu chuyên tâm ghẹo cá, cũng không để mấy chuyện đó vào lòng.
Cứ như một cái giếng cổ, vững chãi bình lặng, hết thảy vạn vật bên ngoài không thể khiến hắn nổi gợn sóng.
Cho đến khi xe bò dừng trước một căn nhà.
Ờm, nói là nhà cũng không đúng lắm.
Thôn Lâm Khê không tính là giàu có nhưng một tiểu viện hai ba phòng xem như tiêu chuẩn nhà nào cũng có. Còn trước mặt Cảnh Lê đây chỉ là một căn nhà đất cũ nát hở chỗ này trống chỗ nọ.
Tường ngoài tróc loang lổ, cửa gỗ vào nhà khép hờ, chỉ sợ đông về lọt gió.
Cảnh Lê xem xong quay đầu nhìn Tần Chiêu. Hắn sống trong cái nhà này thật ư?
“Không có việc gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Lâm lão nhị xua tay, “Ta một chữ bẻ đôi cũng không biết, nếu không nhờ có ngươi thay ta viết đơn kiện thì nhà ta còn không có lấy lại được phần đất bị chiếm đoạt kia đâu. Giúp ngươi chút việc ấy là nên làm.”
Lâm lão nhị giúp hắn mang mấy gói thuốc vào trong nhà, nhìn bên trong chỉ có bốn bức tường, thở dài: “Ngươi vẫn không nhớ nổi mình tên gì, nhà ở đâu à?”
Tần Chiêu lắc đầu: “Ta chỉ nhớ bản thân họ Tần, còn lại không biết gì cả.”
“Hay là ngươi đi xa chút, lên trên thành tìm thử xem sao?” Lâm lão nhị nói tiếp, “Tần Chiêu này, không phải nhị thúc nói quá đâu, nhưng mà với cái dáng vẻ và tài văn chương của ngươi thì chắc chắn không giống nông dân bọn ta. Mấy thôn lân cận mà có người như ngươi thì tên đã sớm lan xa, nào có chuyện đến giờ vẫn không có tin tức gì chứ!”
Tần Chiêu đặt thùng gỗ lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, giọng ôn hòa: “Cảm tạ ý tốt của nhị thúc, chỉ là ta hiện tại không rời khỏi nhà được. Nếu mà lặn lội đường xa, có khi chưa tới thành đã…”
“Nói cũng phải, cứ khỏe lên đã rồi tính!”
Cảnh Lê trong thùng gỗ nghe xong hết thảy, đuôi giấu dưới đáy thùng khẽ vẫy vẫy.
Tần Chiêu không phải người trong thôn.
Biết được chuyện này cậu cũng không kinh ngạc cho lắm, ngược lại còn thấy chuyện lẽ ra phải như thế. Khí chất của Tần Chiêu khác xa hương dân bình thường, cho dù không phải nhà giàu quyền quý dòng dõi thư hương thì ít nhất cũng là người đọc sách.
Thân là người xứ khác, còn là ma ốm không rõ lai lịch, bị người xa lánh cũng không lạ.
Con người luôn có tính bài ngoại, huống chi là nơi sơn thôn hoang vu này.
Đặt thuốc xuống, Lâm lão nhị lại nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, ngươi có biết Trần gia mấy nay đang ồn ào chia nhà không?”
Tần Chiêu cau mày: “Chia nhà?”
“Đúng thế.” Lâm lão nhị thở dài, “Trần gia lão thái năm trước trúng gió, bệnh mãi không xuống giường được, đã mời vài vị đại phu rồi mà vẫn không có tiến triển. Trong thôn Lâm Khê nà,y Trần gia chính là nhà giàu, đám tiểu bối đã sớm nhòm ngó gia sản, chỉ chờ Trần lão thái trút hơi cuối cùng thôi.”
Hửm? Thế thì có gì liên quan đến Tần Chiêu?
Cảnh Lê đang hoang mang thì Lâm lão nhị nói: “Cái nhà này của ngươi vốn là thuê của Trần lão thái, bọn họ chia nhà, chỉ sợ nơi này cũng… Thôi, nói chung ngươi nên chú ý một chút.”
Lâm lão nhị nói xong vội vàng về luôn không ở lại lâu.
Cảnh Lê chờ người đi xong mới nhô đầu đánh giá căn nhà.
Bên trong đơn sơ như bên ngoài, quét mắt một cái là nhìn thấy hết thảy.
Đây là một ngôi nhà đất hai phòng, bước vào nhà chính bày một chiếc bàn và hai cái ghế, trong góc xếp vài tủ đựng đồ thấp bé.
Bên phải là nhà bếp, trên bếp đặt sẵn ấm sắc thuốc nhỏ. Bên trái là một phòng nhỏ hơn, không có cửa, chỉ treo một tấm vải ngăn lại.
Hẳn là phòng ngủ.
Trong không khí thoảng mùi thuốc nhàn nhạt, giống với mùi trên người Tần Chiêu, rất dễ ngửi.
Tần Chiêu đứng cạnh bếp quay lưng về phía Cảnh Lê, khom lưng mở từng gói thuốc vừa mua.
Hắn không mua thuốc theo phương thuốc phối sẵn của y quán mà mua lẻ từng loại riêng. Tần Chiêu thuần thục phân loại từng loại dược ra rồi chia thành từng gói nhỏ xong gói lại lần nữa.
Hắn lấy một túi nhỏ trong đó đổ vào ấm thuốc rồi thêm nước vào. Xong xuôi đâu đó hắn mới mở vung nồi to khác trên bếp.
Mùi đồ ăn phả vào mũi.
Cảnh Lê nháy mắt nghe thấy tiếng bụng réo òng ọc.
Cậu tới thế giới này ba ngày rồi, chưa có gì vào bụng hết.
Thật ra không phải không có gì ăn. Mấy hôm trước lúc cậu xuôi theo con lạch, đối với cá mà nói thì thủy sinh thực vật trong nước đều có thể xem là thức ắn, nhưng dù sao cậu cũng là người, không thể thuyết phục nổi thân thể nuốt mấy thứ kia vào bụng.
Bởi vậy, cậu đã đói bụng suốt mấy ngày.
Cảnh Lê đăm đăm nhìn Tần Chiêu cầm một chiếc bánh vàng rụm đi tới ngồi xuống bàn, vẫy vẫy đuôi hất nước ra.
Tần Chiêu hỏi: “Ngươi cũng muốn?”
Cảnh Lê vẫy đuôi mạnh thêm.
Tần Chiêu: “Cho ngươi ăn thì ta ăn cái gì?”
Cảnh Lê sững lại.
Đúng vậy, Tần Chiêu thân là người xứ khác không nơi nương tựa, lại ở trong cái nhà nát này, đồ ăn trong nhà hẳn không có nhiều. Nói không chừng ấm no cho chính hắn còn lo không nổi, hơi sức đâu mà lo cho cậu.
Được cứu về đã là may lắm rồi, cậu không thể tham lam như thế.
Nhưng mà… Đói lắm ấy…
Bằng mắt thường có thể thấy cảm xúc của cá chép nhỏ tụt xuống.
Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn cá chép trong thùng gỗ, cảm thấy rất thú vị.
Từ lúc hắn gặp được con cá này liền thấy là lạ. Sắp bị giết thì sợ hãi chạy trốn, biết đường tìm người xin cứu giúp, những chuyện này con cá bình thường sao có thể làm được. Huống chi dọc đường về nó còn nghe hiểu tiếng người, cùng người tương tác.
Chẳng lẽ hắn trời xui đất khiến cứu được một con cá có linh tính?
Nghĩ đến đây, Tần Chiêu hơi khép mắt, bẻ một miếng bánh nhỏ ném vào trong nước.
Cảnh Lê vốn đã bơi xuống đáy hồ chịu đựng, ngửi được mùi bánh lại nhịn không nổi mà bơi lên. Cậu nhìn Tần Chiêu, rồi lại nhìn miếng bánh trôi nổi trong nước, không cưỡng lại được mỹ vị dụ hoặc mà ăn miếng bánh.
Bánh làm bằng bột kê.
Kê nghiền không quá mịn, có thể ăn ra vị hạt kê. Lúc nhào bột có bóp nát táo đỏ thêm vào, hấp trong nồi, mềm cứng vừa miệng. Rõ ràng không thêm gia vị nào khác mà lại có thể nếm ra vị thơm ngọt nguyên bản của lương thực.
Cảnh Lê cảm thấy đây là thứ ngon nhất cậu từng được ăn.
Cá chép nhỏ sung sướng nhai nhai, hai má phồng lên tròn vo, vây cá cũng hạnh phúc đong đưa.
“Ăn từ từ, vẫn còn bánh.” Tần Chiêu nhẹ nhàng nói, “Ăn nhiều béo thêm chút, cho vào nồi mới ngon.”
!!!
Cảnh Lê sợ tới mức sặc cả bánh, vây cá khổ sở vẫy vẫy, phun ra một bong bóng thật lớn.
Cho cho cho… cho vào nồi???
Người này thật sự muốn ăn cậu ư?!!
Tần Chiêu lại bẻ một miếng bánh ném vào nước, cười cười: “Sao không ăn nữa?”
Cảnh Lê vội trốn, đánh chết cũng không dám ăn.
Cảnh Lê kiên định với lí tưởng mới: Không ăn thì sẽ không béo, không béo sẽ không bị cho vào nồi.
Tần Chiêu nhìn phản ứng của cá chép nhỏ, tin chắc nó có thể nghe hiểu lời của hắn. Nhưng hắn không nói ra, chỉ vươn tay vào trong thùng đẩy miếng bánh tới trước mặt nó.
“Ăn đi.” Tần Chiêu bình thản nói, “Mới rồi gạt ngươi đó, ta không thích ăn cá.”
Cảnh Lê vẫn không nhúc nhích, mỗi một chiếc vảy cá đều đang nói ta không tin.
Tần Chiêu không nhìn cũng không để ý tới nó nữa, tự mình ăn bánh.
Ngay cả lúc ăn hắn cũng rất văn nhã, nhai kĩ nuốt chậm, giống như thứ hắn ăn không phải một cái bánh bột kê tầm thường mà là một mỹ vị trân quý nào đó.
Cảnh Lê nhìn nhìn… Càng nhìn càng đói bụng.
Người đẹp như thế, chắc không có lừa ai đâu ha…
Cảnh Lê đong đưa đuôi cá bơi lên tha miếng bánh xuống đáy thùng lặng lẽ ăn, đoạn mới chưa hết thèm mà nổi lên.
Tần Chiêu lại bẻ một miếng cho cậu, cậu tiếp tục cẩn thận tha xuống đáy ăn. Giống như chỉ cần Tần Chiêu không thấy thì tính là cậu chưa có ăn chi hết vậy á.
Cá ngố.
Tần Chiêu khép mắt, giấu đi ý cười nơi đáy mắt.
Một người một cá cứ thế chia nhau ăn xong một cái bánh bột kê lớn bằng bàn tay.
Tần Chiêu lấy thêm một cái bánh nữa từ trong nồi, về tới bàn thấy cá chép nhỏ ngước đầu nhìn hắn đắm đuối.
Tần Chiêu: “Ngươi không thể ăn nữa, sẽ bể bụng đấy.”