Chuyển ngữ: Be den

Chỉnh sửa: Sunny

.

Ngoại ô phủ thành có một rừng lá phong. Vào tháng chín hàng năm, nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy khắp núi phủ đầy lá phong đỏ như lửa, trải dài vô tận.

Tần Chiêu cho xe ngựa dừng ở chân núi, tìm dân bản địa thuê một con ngựa nâu quen đi đường núi, cưỡi ngựa đưa Cảnh Lê và cá con lên núi.

Hắn đã hỏi trước địa hình ở đây, con đường mà bọn họ đang đi tương đối bằng phẳng, rất thích hợp để ngắm lá phong mùa thu.

Ánh mặt trời bị ngọn cây rậm rạp che khuất, gió chầm chậm thổi, thật là thoải mái.

Cảnh Lê được Tần Chiêu ôm phía trước, trong lòng cậu thì ôm cá con. Trong tay nhóc con đang cầm lá phong đỏ mà Tần Chiêu vừa đưa cho, vui vẻ vẫy qua vẫy lại.

Vượt qua một ngọn đồi, con ngựa nâu thở mạnh phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Cảnh Lê vẫn còn sợ cưỡi ngựa, lập tức ôm cá con thật chặt, căng thẳng hỏi: "Có phải nó mệt rồi hay không?"

Loài ngựa này được huấn luyện để kéo xe kéo hàng, sao lại dễ mệt như thế được. Tần Chiêu thấy Cảnh Lê hơi sợ hãi, cố ý nói: "Chắc là do ngươi nặng quá đó."

Cảnh Lê như có điều suy nghĩ, gật đầu, cúi đầu nghiêm túc nói với cá con: "Cá con, con nghe rõ chưa hả, con nặng quá đó."

Cá con vô tội chớp chớp mắt.

Cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, hai người nghỉ ngơi cạnh bờ suối một lát. Con ngựa nâu ung dung nhàn nhã ăn cỏ dại bên bờ, Cảnh Lê cúi người lấy một ít nước từ dưới suối.

Nước của khe suối nhỏ này là nước nguồn sạch chảy xuống từ trên núi, vị ngọt lành, mát mẻ hấp dẫn lòng người.

Cậu lấy nước xong thì quay đầu lại, thấy cá con đang học theo con ngựa quỳ rạp trên đất, hình như cũng muốn nếm thử vị của cỏ dại. Cảnh Lê nhíu mày, trợn mắt nhìn Tần Chiêu: "Sao ngươi không trông con trai ngươi đi hả?"

Không những không trông mà còn vui vẻ hóng chuyện nữa là sao?

"Ta trông đây." Tần Chiêu xách áo cá con lên, kéo thằng bé dậy, xụ mặt nói: "Con là cá, không phải ngựa, không được ăn cỏ đâu."

Cá con bỗng dưng bị nhấc lên khỏi mặt đất, hai cái chân ngắn cũn đạp đạp.

Cảnh Lê đưa nước cho Tần Chiêu, đón lấy cá nhỏ nghiêm khắc dạy dỗ một phen. Tần Chiêu không uống nước, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cậu.

Cảnh Lê hỏi hắn: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Ta cứ cảm thấy hôm nay ngươi hơi kỳ quái." Tần Chiêu nói.

"Sao hả?"

"Phu quân ngươi vừa đỗ Giải nguyên đấy." Tần Chiêu hỏi, "Không hề bất ngờ sao?"

Cảnh Lê không hề nghĩ ngợi, trả lời: "Ngươi mà không giành được thì mới là bất ngờ đấy?"

"..." Tần Chiêu nói, "Cũng đúng."

Cảnh Lê tiếp tục cúi đầu chơi với con, Tần Chiêu uống một hớp nước rồi lại nói: "Cá nhỏ, đợi sau khi Lộc Minh yến kết thúc, chúng ta trở về Lâm Khê thôn một chuyến đi."

"Được." Cảnh Lê gật đầu.

Dựa theo lệ thường, sau khi thi đậu cử nhân nên hồi hương tế tổ. Thế nhưng lai lịch Tần Chiêu không rõ ràng, không có quê hương, chỉ có thôn Lâm Khê coi như nơi thân thuộc.

Cảnh Lê nói: "Lúc rời khỏi thôn Lâm Khê thì cá con vẫn chưa hóa thành hình người nữa. Hơn một năm không về rồi, cũng nên đưa nó về thăm lại thôi."

Cá con ngẩng đầu nhìn hai cha, vui vẻ nói: "Trúc... Trúc nha!"

Tần Chiêu cười cười: "Ai nói nhóc con này không nhớ gì, không phải nó vẫn nhớ trúc viện hay sao?"

Cảnh Lê: "Chắc do con là cá chép gấm đó, không phải đứa trẻ tầm thường."

Tần Chiêu nghiêng đầu: "Vậy ngươi nhớ chuyện lúc mới sinh không?"

Cảnh Lê chớp mắt.

Lúc cậu mới sinh... là đang nói chùa Vân Quan sao?

Năm đó Vinh thân vương ngủ lại chùa Vân Quan, tận mắt chứng kiến cá chép nhỏ nở ra, giữa hai người còn hình thành một đoạn duyên phận.

Không biết Cảnh Lê nghĩ tới điều gì, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta không nhớ rõ nữa rồi."

"Cá nhỏ?" Tần Chiêu nghe không rõ.

"Ta nói là ta không nhớ nữa." Cảnh Lê nói, "Mọi chuyện đã qua lâu như thế rồi, không phải ngươi vẫn còn ghen vì lúc ta mới sinh đã dính lấy người khác đấy chứ hả?"

"Ta không..." Tần Chiêu bất đắc dĩ.

Chuyện này chẳng có gì đáng để hắn ghen cả.

Người mà cá nhỏ bám lấy khi mới sinh không phải chính là hắn sao?

Thế nhưng hiển nhiên Cảnh Lê không muốn nhắc đến chuyện này nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề.

.

Ba ngày sau, thiếp mời của Lộc Minh yến được đưa đến quý phủ của Tần Chiêu.

Trong thư phòng, A Thất báo cáo kết quả điều tra mấy ngày nay cho Tần Chiêu nghe.

"... Ba năm trước Đặng Thiên Hữu được thánh thượng bổ nhiệm làm Tuần phủ, vẫn luôn phụ trách việc dân việc quân của Giang Lăng. Sau khi ngài... gặp nạn, cũng là hắn ta phụ trách tìm kiếm tung tích ngài ở phụ cận Giang Lăng."

Tần Chiêu để thiệp mời lên bàn, ung dung nói: "Ta nhớ rồi, sau khi ta rời khỏi, những quan viên năm đó nương nhờ dưới trướng ta bị lấy các loại lý do đểxử tử hoặc đi sung quân. Đặng Thiên Hữu không những vượt qua được, còn thăng quan..."

"Phải." A Thất nói, "Khi đó người này không phải tâm phúc của tiên sinh, e là nhân lúc tiên sinh thất thế thì quay sang đầu quân phe hoàng đế..."

Tần Chiêu ngước mắt nhìn hắn ta, ánh mắt bỗng xuất hiện một tia lạnh lẽo: "Lời này là do Cố Trường Châu nói cho ngươi biết?"

A Thất ngẩn người, cúi đầu đáp: "Vâng..."

"Là do gần đây ta đối xử với các ngươi quá tốt nên các ngươi bắt đầu dám tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của ta rồi?" Tần Chiêu dựa vào lưng ghế, thong thả nói, "Ta chưa bao giờ nói ta muốn đối đầu với tiểu hoàng đế."

"Thuộc hạ biết tội." A Thất đột nhiên quỳ xuống, bóng dáng xuyên qua ánh nến trong phòng, lập lòe mơ hồ không rõ.

Tần Chiêu lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa."

A Thất hậm hực đứng dậy.

Tần Chiêu nói: "Hiện giờ thiên hạ thái bình, ta không có ý định thay đổi triều đại, càng không có dã tâm thống nhất thiên hạ. Những lời như vừa rồi ta không muốn nghe lại lần nào nữa."

"Vâng, tiên sinh."

"Về phần Đặng Thiên Hữu, ngươi cảm thấy ta nên đi hay không?" Tần Chiêu lại hỏi.

A Thất trầm mặc không đáp, Tần Chiêu nói: "Cứ việc nói, sợ cái gì?"

"Vâng." A Thất đáp một tiếng, nói, "Thuộc hạ... Ta cảm thấy hiện tại thái độ của Đặng Thiên Hữu không rõ ràng, nếu tùy tiện gặp mặt chỉ sợ bất lợi với hoàn cảnh của tiên sinh."

Tần Chiêu nhìn tấm thiệp mời kia, than nhẹ một tiếng: "Chỉ là một cái Lộc Minh yến mà cũng lo trước lo sau, sau này đến kinh thành thì nên làm thế nào đây? Lẽ nào phải trốn tránh mãi hay sao?"

Trong thư phòng lại lâm vào trầm mặc.

Ngón tay Tần Chiêu gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, chốc lát sau mới chậm rãi nói: "Trong Lộc Minh yến không chỉ có Đặng Thiên Hữu mà còn có vài vị hàn lâm nữa, nếu cứ thế đi dự tiệc thì quả thật hơi nguy hiểm."

Hắn lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết mấy dòng.

Một lát sau Tần Chiêu buông bút, nói: "Sáng mai ngươi tới nha môn một chuyến, giao thứ này cho Tri phủ, nói với ông ta ta đột nhiên bị bệnh, sợ là phải vắng mặt tại Lộc Minh yến."

Hắn hong khô mực trên giấy, gấp lại đưa cho A Thất: "Đi đi."

A Thất: "Vâng."

A Thất cầm lấy bức thư, xoay người muốn đi.

"Đợi đã." Tần Chiêu gọi hắn ta lại, thở dài một hơi, "Mang một thùng nước lạnh đến đây cho ta."

Hôm sau, Tần Chiêu không phụ sự mong đợi của mọi người, lại phát sốt.

"Sao lại thế này, không phải hôm qua ngươi vẫn bình thường sao?" Cảnh Lê vắt khô khăn mặt rồi lau trán cho hắn, lo lắng hỏi, "Có phải tối qua ngươi đọc sách lại quên đóng cửa sổ không hả?"

Tần Chiêu nằm trên giường, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, nghiêng đầu nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Không sao đâu, có lẽ là cảm lạnh chút thôi."

Tối qua hắn dùng nước lạnh lau người rồi ngồi cạnh cửa sổ gần nửa canh giờ, sao mà không cảm lạnh cho được cơ chứ?

Thế nhưng tất nhiên Cảnh Lê không biết điều này.

"Vốn không nên để ngươi tự mình đến thư phòng mà, nơi đó lạnh như vậy." Cảnh Lê lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, tức giận nói: "Sao ngươi lại không biết tự chăm sóc bản thân mình cho tốt hả, không sợ ngày nào đó sốt đến hỏng não hay sao!"

Môi Tần Chiêu trắng bệch, vươn tay chạm vào đầu ngón tay mềm mại của đối phương, khe khẽ vuốt ve: "Đừng lo lắng, sẽ không như thế đâu."

"Chỉ biết dỗ dành ta..."

Đúng lúc này, A Thất nhanh chóng đi vào từ bên ngoài.

Cảnh Lê quay đầu nhìn hắn ta, lập tức nổi giận: "Mới sáng sớm ngươi đã chạy đi đâu, muốn bảo ngươi đi tìm đại phu mà không thấy đâu hết!"

Một trận quở trách đổ ập lên đầu A Thất, hắn ta thấp giọng giải thích: "Ta..."

Không đợi hắn ta nói xong thì Cảnh Lê đã nhìn thấy người đi vào cùng A Thất. Người vừa tới mặc quan phục nha dịch, nhìn hơi quen mắt.

"Ngươi là..." Cảnh Lê hỏi.

"Là ta bảo A Thất tới nha môn." Tần Chiêu giải thích, "Tối nay là Lộc Minh yến, bộ dạng này của ta e là không đi được, phải báo cho Tri phủ đại nhân một tiếng."

Vị nha dịch kia cũng nói: "Đúng vậy, Tri phủ đại nhân nghe nói Tần tiên sinh bị bệnh, cố ý phái tiểu nhân đến thăm."

Cảnh Lê ngẩn người, chợt hiểu ra.

Tần Chiêu ốm như thế này chắc chắn không thể tham gia Lộc Minh yến, thế nhưng dù sao đó cũng là yến hội do Tuần phủ tổ chức, Tần Chiêu lại là Giải nguyên, nói không đi là không đi, như vậy không khỏi làm Tuần phủ đại mất vui.

Tri phủ đại nhân không dám tùy tiện quyết định, vậy nên mới cố ý phái nha dịch đến đây thăm.

Ngoài mặt là hỏi thăm nhưng thực tế là dò xét thực hư.

Ý của Tri phủ đại nhân là nếu Tần Chiêu chỉ hơi mệt, vẫn có thể đi lại thì dù có phải phái kiệu đến đón cũng phải đón người đến Lộc Minh yến cho bằng được.

Nhưng nhìn hắn hiện giờ...

Nha dịch nhìn nam nhân nằm trên giường, sốt đến mức sắc mặt tái nhợt, cảm thấy hơi lo lắng.

Sức khỏe như thế này mà cưỡng ép người ta đi dự tiệc thì sợ là lấy mạng người ta luôn.

... Hay là thôi vậy.

Nha dịch quyết định trong lòng, lập tức nói: "Tri phủ đại nhân rất để tâm đến sức khỏe của Tần tiên sinh, Lộc Minh yến tối nay tiên sinh không cần tham gia nữa. Vật mà tiên sinh muốn tặng cho Tuần phủ đại nhân, Tri phủ đại nhân sẽ chuyển giao hộ ngài, mong đại nhân nghỉ ngơi cho tốt."

Tần Chiêu miễn cưỡng chống người dậy, gật đầu: "Làm phiền Tri phủ đại nhân rồi."

Nha dịch muốn rời đi, Cảnh Lê nói: "Ta tiễn ngài ra ngoài."

Tuy rằng hành động này của Tri phủ khiến Cảnh Lê hơi không vui, nhưng dù sao người ta cũng là người của nha môn, không thể đắc tội được. Cậu đỡ Tần Chiêu nằm lại, kéo chăn lên cho hắn, nói: "Ngươi ngoan ngoãn nằm im, có chuyện gì thì bảo A Thất làm, ta đi tìm đại phu cho ngươi."

Tần Chiêu ho khan vài tiếng, giọng khàn khàn: "Được."

Cảnh Lê tùy tiện khoác một tấm áo ngoài rồi ra khỏi phòng cùng nha dịch.

A Thất nhìn theo bóng lưng Cảnh Lê rời đi, lại quay đầu nhìn Tần Chiêu nằm trên giường, nhịn không được nói: "Phu nhân có vẻ rất lo lắng."

"Chuyện này cũng hết cách." Tần Chiêu chịu đựng mệt mỏi đau nhức khắp người, khó chịu cau mày.

Cơ thể này của hắn quả thực không chịu nổi giày vò, thế nhưng nếu không như vậy thì không thể qua mặt Tri phủ đại nhân được.

Giả bệnh là đơn giản nhất, cũng là cách khó bị người khác nghi ngờ nhất.

A Thất muốn nói lại thôi.

Thầm nghĩ cách này tốt thì tốt thật đấy, thế nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột như lửa đốt của phu nhân sáng nay, nếu để cậu biết chuyện này là cố tình thì e là không dễ dỗ đâu à.

A Thất không dám nhiều lời, lại nói: "Cố Trường Châu đã làm theo lời tiên sinh căn dặn, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

"Cứ chờ thôi."

Tần Chiêu ho nhẹ vài tiếng, nói: "Dày vò một trận như vậy, hy vọng vị học trò cũ kia của ta không làm ta thất vọng."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play