*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh báo: Phía trước là H!
➩
Khi ngón tay kia cắm vào, Diệp Quý An mới hiểu cụ thể hơn về khái niệm của việc “chìch chịch”.
Đương nhiên trước đó anh cũng đã nghiêm túc học tập, hai ngày sau lần đầu tiên được Lương Tiêu hôn, nhân lúc nghỉ trưa anh trốn trong WC sạch sẽ sáng bóng ở công ty, ôm nỗi khát vọng của sự tò mò và chờ mong, ngồi trên nắp bồn cầu, click vào web đen nước ngoài.
Những video đó có tí thần bí, ảnh bìa mờ mờ không rõ, ngay cả tiêu đề cũng không có, phải mất một lúc anh mới có thể hiểu được nội dung, ví dụ như một anh chàng da trắng cường tráng bị một cặp sinh đôi da đen chịch, bắn vào trong, còn phải bẻ hai cánh mông lộ chỗ đã ứa máu kia ra để mọi người nhìn rõ quang cảnh bên trong, quay cảnh đặc tả.
Nhưng cực kỳ bất hạnh thay, tốc độ mạng của công ty quá nhanh, VPN cũng nhanh, Diệp Quý An mới thư thả theo được tiến độ bình bịch thì lập tức nhìn thấy một màn bem nhau mạnh mẽ, thậm chí còn không có nửa giây giảm xóc, anh sợ tới mức lập tức tắt trang web, xóa sạch lịch sử trình duyệt.
Hồi lâu sau anh mới nhấc một chân lên, nhìn chằm chằm mũi giày da, rồi vuốt mũi mình, ngồi trên bồn cầu, tự hỏi mười mấy phút về cuộc đời.
Lúc ấy đầu óc đã tê rần, thân thể lại không có phản ứng gì, Diệp Quý An không xem quá rõ ràng, cũng không đạt được bất kỳ kích thích tình dục nào từ loại hình ảnh khoa trương này, anh chỉ cảm thấy diễn viên trong video rất đáng thương. Nếu nói rằng anh sợ hãi, thì cũng không đến mức đó, trong mối quan hệ này, anh biết mình tám phần mười là người bị đè, nhưng anh cũng biết, Lương Tiêu sẽ không khiến anh thành ra như thế.
Đau thì đau thôi, lần đầu của con gái cũng sẽ đau mà, anh là một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi chịu đủ đòn hiểm của xã hội thì sợ cái gì? Nhưng ít ra… Không cần chịch chảy máu chứ?
Chảy máu nghĩa là có khả năng sẽ ảnh hưởng tới việc đi làm. Xin nghỉ hơn một ngày sẽ bị trừ tiền lương. Diệp Quý An nghĩ thế đấy.
Trông tình hình bây giờ thì dự đoán của anh đã đúng, còn những việc kia có nên lo lắng hay không đều là dư thừa. Lương Tiêu thật sự rất quý trọng anh, là nâng niu quý trọng.
Ngón trỏ phá vỡ nếp uốn, cắm vào rất nông, rất nhẹ, rất chậm, vừa rồi xung quanh lối vào đã được Lương Tiêu mát xa cả buổi, ướt đẫm, cũng đã đủ mềm mại, lúc này đã bôi trơn đầy đủ, Diệp Quý An không đau cho lắm, lại cảm nhận một loại trải nghiệm không thể tưởng tượng. Cảm giác vật lạ xâm nhập rất rõ ràng, anh đang bị nó tiến vào, chuyện này thật sự đang diễn ra. Móng tay mỏng tròn, lòng bàn tay ấm áp, còn rõ từng khớp xương, như cách một lớp nước ướt át, đưa đẩy không nhanh không chậm trong thân thể anh, tiến sâu từng chút một, khuếch trương ra một mảnh non mềm trong chỗ lần đầu bị kích thích cực độ ấy.
Giờ đây trên người anh chỉ còn cái áo lông màu xám, dẩu mông trần truồng, quỳ bò trên thảm, Lương Tiêu ngồi xếp bằng ở bên cạnh, ôm anh từ phía sau, choàng lấy bụng nhỏ của anh, từng nụ hôn tựa như an ủi dán vào sau vành tai anh. Diệp Quý An thử hô hấp đều đặn, đè nén sự run rẩy nhỏ bé của mình, có thể cảm giác được ngón tay kia đã tiến vào hoàn toàn, ấn ấn nhè nhẹ trên thành ruột, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Chắc là đang tìm điểm G, Diệp Quý An nghĩ, anh cũng là người đã tìm đọc tư liệu rồi đấy nhé. Không hiểu sao anh hơi sợ. Tại sao Lương Tiêu chỉ ôm anh, lại không vói vào trong áo sờ sờ chứ, hoặc chỉ bóp bóp eo sườn cũng tốt mà, ngẫm nghĩ như thế, Diệp Quý An sờ cái tay đang để trên bụng mình, bắt lấy nó, kéo lên trên, mới vừa kéo đến xương sườn đã bị trở tay bắt lại rồi, Lương Tiêu vẫn như vậy, xíu xiu ý vị vỗ về trong tình yêu cũng không có, chỉ nghĩ ôm anh đơn thuần, “Tiền bối phải chuyên tâm, đặt lực chú ý ở nơi này là ổn thôi.” Cậu ôn nhu nói, đồng thời ngón tay đang bị hút trong cúc hoa của Diệp Quý An cũng hơi động đậy, “Có cảm giác, cứ gọi em, đau cũng phải nói.”
Diệp Quý An “Ừ” một tiếng như đáp lại, cũng chẳng phát ra thanh âm khác. Anh chỉ cảm thấy mồ hôi của mình đổ quá nhanh, đã hơi thấm ướt thảm, Lương Tiêu càng sụp sịp phía sau anh, lại không chịu sờ anh. Tim của anh càng đập mạnh hơn, tai không nghe mắt không thấy, anh cũng không rõ TV đang chiếu gì, chỉ có tiếng nước òm ọp truyền tới bên tai, cũng có chất lỏng chảy xuôi theo bắp đùi, khiến anh có ảo giác mình cũng điện nước no đủ, giống như thần kinh toàn thân đều tập trung ở cái miệng nhỏ đang bị mở rộng kia, cảm giác đi sâu vào đầu. Cũng vì nguyên nhân đó, đương lúc cơn tê dại kia qua đi, giây lát lướt qua chỗ ấy, đột nhiên Diệp Quý An bất ngờ kêu lên.
Chỉ là một tiếng “A”, hơi thở phả vào sau tai lại chợt nóng bỏng, giọng của Lương Tiêu hòa thêm sự vui vẻ, “Nơi này? Là nơi này sao?” Cậu hỏi, ngồi thẳng lên, định bụng tìm đúng vị trí kia, ấn ấn nhè nhè rồi mành mạnh, “Nơi này thật là mềm ghê.”
Diệp Quý An rất muốn nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ rốt cuộc vui vẻ đến mức nào, lại phát hiện ra bản thân ngượng ngùng chẳng dám quay đầu, đành phải cúi đầu rầu rĩ đáp, “Đúng, chính là nơi này.” Anh đan xen mười ngón với cái tay đang đặt trên bụng nhỏ của mình, nắm chặt lại nói, “Anh không đau.”
Lương Tiêu không nói gì thêm, chỉ vén vạt áo của anh lên, nhũng cái hôn rơi trên lưng anh, từ lưng xuống vòng quanh eo, lại chạm đến xương cùng, đầu lưỡi nằm giữa đôi môi, lướt qua trên da thịt ngưa ngứa, lúc này đến bước làm tình chân chính. Diệp Quý An lập tức hít thở càng gấp gáp hơn, dòng điện chạy quanh trên người anh, mà mỗi cái hôn liếm chuyển dời chính là điện trường trung tâm, anh không muốn phát ra loại tiếng kêu kỳ quái như vừa nãy, chỉ đành cắn chặt môi, nếu Lương Tiêu đi xuống một chút nữa, hôn lên nơi khó gọi tên ấy, rồi nhìn anh chăm chú như vậy, Diệp Quý An chắc chắn hàm răng mình sẽ cắn vào thịt, sau này chả dám ngẩng đầu, làm đà điểu cả đời luôn.
Cũng may Lương Tiêu không làm thế, hơi thở cậu nóng bỏng, môi vừa mỏng vừa mềm, giống y như những am hiểu của anh về chuẩn mực của cậu, tiến đến xương cũng là điểm dừng lại, “Black Sabbath.” Cậu gọi tên một dàn nhạc nọ, ngay sau đó, ngón tay thứ hai bắt đầu xâm nhập.
Lần này không có ướt át bẩn thỉu, dường như đã hiểu biết được độ hẹp rộng mềm dẻo của nơi này, đi vào theo lối ngựa quen đường cũ, hai ngón tay cũng vừa gập vừa thẳng, tiếp tục khuếch trương giống ban nãy, nghiền ép khai quật ra vùng thịt mềm kia.
Diệp Quý An vươn năm ngón tay túm tấm thảm dưới đất, căng chặt cơ mông theo bản năng.
“Thả lỏng.” Lương Tiêu nhắc nhở như thế nhưng lại không làm việc khiến người ta thả lỏng, cậu trực tiếp nắm lấy cây gậy mềm rũ giữa hai chân Diệp Quý An, giúp anh tuốt nhẹ nhàng, không bao lâu sau ngón tay thứ ba cũng tiến vào.
Diệp Quý An lâm vào mê mang trong chớp mắt, không cần đoán, anh nhanh chóng cứng lên rồi, giống như lần trước ở nhà vệ sinh công cộng, bởi vì anh bị chạm vào như vậy, bị Lương Tiêu chạm vào. Nhưng anh càng khó quên cảm giác khi cúc hoa bị lấp đầy thậm chí căng trướng, những tiếng nước nhóp nhép theo từng lần moi đào rõ ràng như thế nào, tựa như sóng biển vỗ đánh lên người anh, Diệp Quý An đã không còn cách nào tưởng tượng dáng vẻ ý loạn tình mê của mình bây giờ, điểm mẫn cảm bị kích thích lặp đi lặp lại, loại cảm giác như gần như xa này cũng khiến cho yết hầu người ta ngứa ngáy.
Nơi đó, một nơi nho nhỏ mềm mại, nhưng có thể xem nó là một huyệt vị, bằng không Diệp Quý An không thể hiểu nổi, cứ như mình bị điểm huyệt, muốn cử động cũng không thể cử động, trong thân thể lại có luồng điện mãnh liệt, tựa như sẽ bắn lại tựa như sẽ mất khống chế ngay lập tức. Là khoái cảm sao? Diệp Quý An không thể nói rõ, những chiếc hôn rơi lên eo và xương sống lưng, ngón tay lại đột nhiên bị rút ra, bất kể là trước phía trước hay phía sau, bên ngoài hay bên trong. Đột nhiên cảm giác trống rỗng bao lấy Diệp Quý An, anh ngừng thở, nghe được tiếng xé mở đóng gói.
Thật không thể sợ sệt cúi đầu mãi được nữa, rốt cuộc anh cũng xoay đầu qua. Lương Tiêu không cởi áo, chỉ hơi kéo quần xuống, đã đeo bao lên.
“Em… Muốn tiến vào rồi.” Diệp Quý An cong cong đôi mắt.
Gương mặt Lương Tiêu đã phớt hồng, nhưng vẫn chăm chú nhìn anh, “Chờ không kịp.” Nói như thể chuyện này thuận theo lẽ thường vậy.
Diệp Quý An nghe câu này chả khác gì so với câu khen anh đẹp vừa nãy, mặt càng nóng hơn, anh vòng tay ra sau, thử bẻ hai cánh mông thịt kia, vừa nhiệt tình vừa xấu hổ dâm dãng, ngoan ngoãn hạ thấp eo xuống, lộ ra cái miệng nhỏ đang phun nước ấy.
Lương Tiêu hơi kinh ngạc, “Tiền bối cũng chờ không kịp sao?” Vươn một tay thoa dịch bôi trơn xuống phía dưới của mình, lại thoa theo kẽ mông của Diệp Quý An, thoa thật nhiều khiến nơi đó trở nên mềm mại, giống như muốn nhỏ giọt xuống ngay. Dưới tình huống này đã đối diện cực hạn, Diệp Quý An cũng không muốn trả lời vấn đề của cậu, “Đừng cọ xát.” Nói xong thì chép miệng nhấp môi.
Lương Tiêu cười rộ lên, cậu cũng đã rất cứng, đỡ thứ đó của mình cọ qua kẽ mông đã mở, động đậy quanh chỗ ấy, mỗi khi trượt qua cúc hoa đang nở, cậu dừng đẩy đưa một lát, xem nó co chặt từng chút cắn lấy đầu dương v*t, “Em rất muốn cởi sạch tiền bối, để anh nhìn em từ chính diện.” Nói thế, Lương Tiêu lại ấn eo của Diệp Quý An thấp xuống, để cái mông kia nâng lên càng cao, “Nhưng mà lần đầu tiên sẽ khiến anh xấu hổ, sẽ dọa anh sợ.”
“Sẽ không…” Giọng của Diệp Quý An đã trở nên mềm như bông, “Em cũng đâu có cởi.”
Lương Tiêu vẫn cười, đột nhiên bắt đầu tiến vào, thật ra cậu rất muốn cúi người ôm Diệp Quý An, ôm anh đang run run vào trong lòng ngực mình, thế nhưng lại không thể, cậu cần phải quan sát quá trình tiến vào, quan sát trạng thái của Diệp Quý An, “Đau không?” Thử tiến vào một nửa, cậu biết đây đoạn khó khăn nhất, lại cắm sâu một chút, bên trong vách thành đều đã thả lỏng, trái lại không chật hẹp như cửa mình, nhưng chỉ là trạng thái thiếu chút nữa thì bốc cháy như bây giờ cũng đủ khiến cho trái tim cậu loạn nhịp, nhìn từng vòng nếp uốn nơi cúc hoa bị căng ra, run rẩy ngậm lấy dương v*t to cứng đã lên gân, Lương Tiêu cảm thấy như linh hồn của mình cũng sắp bị hút vào, “Nhìn em đi, tiền bối.”
Ánh mắt tan rã của Diệp Quý An hơi tụ lại, mặt mũi trắng bệch, giương mắt si ngốc ngừng trên gương mặt Lương Tiêu, “Còn ổn, không đau.”
Lương Tiêu hoảng hốt một giây, “Em đau quá à, chặt ghê.” Cậu cắm một nửa rồi không rảnh lo nhiều như vậy, tiếp thu sự thật này, rốt cuộc cũng nằm sấp xuống ôm lấy anh, đè cả người Diệp Quý An dưới thân, “…Tiền bối còn đau hơn em, em biết mà.”
“Không có…” Diệp Quý An hít hà một hơi, dường như đang muốn cố hết sức để thả lỏng, không muốn quặn đau cậu, thân thể lại giống như động vật nhỏ vùi vào trong lòng ngực cậu, “Em nhanh lên, tiến vào hết đi.”
Lúc này Lương Tiêu thật sự rất ngoan, chậm rãi tiến vào trong, còn dùng chóp mũi cụng anh, “Đừng cắn môi, cắn em.”
Diệp Quý An nghe vậy đôi mắt chợt ướt, mở khoang miệng đã bị anh cắn hồng, ăn đôi môi của cậu, rướn cổ, nước miếng không nuốt xuống được, dọc theo gương mặt chảy xuống cằm. Anh thật sự đang đau, mỗi khi tiến vào một tấc đều bị nóng rát kích thích, khoái cảm hư hư thực thực khi điểm G bị nghiền ép cũng không thể triệt tiêu được nó, nhưng anh không cảm thấy uất ức, càng không cảm thấy bất an, chỉ muốn mình nhanh thích ứng hơn, để Lương Tiêu có thể nhanh chóng chuyển động trong cơ thể của mình.
Rất nhanh sau đó, tâm nguyện của anh đã được thực hiện, cảm giác bài xích ở cửa mình đã giảm xuống khá nhiều, đau đớn cũng được san bằng bởi ôm ấp và cử động, một loại an ủi mông lung. Lương Tiêu mở chân ra, quỳ ổn định ở phía sau anh, hai đầu gối của cậu kẹp lấy hai đầu gối của anh, nâng hông một cách có tiết tấu, từ từ tăng tốc.
Diệp Quý An cũng không nghĩ đến, một khi động tác này bắt đầu mình sẽ biến thành như vậy, đầu óc ngốc luôn, hắn bị dập đến mức chịu không nổi muốn nằm bò, chỉ có mông vẫn nâng cao cao, nửa thân trên đã hoàn toàn xụi lơ, dán trên tấm thảm mềm mại.
Tiếng hít thở của Lương Tiêu nặng nề hơn nhiều, sờ soạng nắm lấy tay anh, giống như muốn kép hai cổ tay để bắt chéo hai tay ra sau lưng rồi nắm lên, Diệp Quý An lại thuận thế túm vạt áo lấy của mình, tựa như đang giãy giụa, kéo nó cao đến ngực.
Lương Tiêu chỉ nghĩ anh đang nóng, hoặc đang muốn hay lộ ra nhiều hình xăm cho mình xem, tự nhiên lại cảm thấy đáng yêu, tiếng đâm lạch bạch dưới thân càng vang hơn, cũng càng thêm mất kiềm chế, còn quên luôn việc vươn tay sục bé ciu đã héo hơn phân nửa khi mình mãi lo đâm cúc. Chợt thấy Diệp Quý An chống thân mình, trực tiếp cởi áo lông ra, phất tay ném ở một bên.
“Tiền bối?” Lương Tiêu đỡ eo anh, trông hơi ngốc.
Những hình xăm đó quá độc địa. Nhảy múa trong mắt cậu. Thiêu đốt ánh mắt cậu. Trên nền thảm lông dê mềm mịn được ánh sáng soi rõ, giống như một bức tranh kiều diễm giữa đám mây.
Cơ thể Diệp Quý An lại mềm xuống, tựa như không có cách nào giữ vững dù chỉ nửa giây, “Không phải em muốn chịch cho anh thêm xinh đẹp sao.” Anh quay mặt qua, cả khuôn mặt hồng hồng cười với cậu, “… Không đối mặt với anh, thấy rõ ràng như thế nào đây.”
Nói rồi anh duỗi tay tới, tóm Lương Tiêu xuống thấp một tí, cũng hạ mông mình thấp xuống, cho dễ xoay người, anh thật sự đang muốn làm từ phía chính diện.
Kết quả, mới vừa nâng đầu gối xoay qua một chút, bỗng nhiên cảm thấy bên trong mông hơi khác thường, giống như trong nháy mắt đã trở nên vô cùng cứng, lại đâm đến chỗ sâu nhất, tiếp sau đó anh bị Lương Tiêu dùng sức ấn xuống, không thể lộn xộn được xíu nào nữa, “Em bắn rồi, tiền bối.” Lương Tiêu buồn bã nói.
Diệp Quý An trợn tròn hai mắt, vòng eo cũng không tự giác dừng lại, tư thế nửa nằm nhưng không nằm này chẳng thoải mái, huống chi hình như cây gậy kia còn chưa mềm mà, bé bự vẫn đang chôn bên trong. Hơn nữa, đây chính là cảm giác khi bị người ta bắn sao? Có lẽ vì cách lớp áo mưa nên không rõ lắm, tóm lại thì anh không nghĩ ra, nhưng nhịn không được cân nhắc việc nếu không có bao, trực tiếp bắn ở bên trong sẽ như thế nào, bỗng nhiên đầu óc bay bổng luôn. “Đã, đã bắn à.” Anh nói lắp bắp.
“Bởi vì đột nhiên anh như thế này!” Lương Tiêu nhíu mày dáng vẻ cực kỳ tủi thân, yên lặng rút ra, kéo cái áo mưa đang căng chặt xuống, buộc lại, rồi dùng mu bàn tay che mặt mình, “Làm gì vậy chứ.”
Cậu buông Diệp Quý An ra, rốt cuộc anh có thể ngưỡng mặt nằm xuống, che cái mông ướt đẫm của mình lại, bắp đùi kẹp chặt lấy cái tay, ngón chân ngoéo một cái lên áo lông của Lương Tiêu, “Xấu hổ?”
“Không có.” Lương Tiêu lập tức đáp, giận dỗi trừng mắt với anh, lại xé cái bao khác nhanh tay tự mang lên cho mình.
Diệp Quý An ngẩn ra, anh còn chưa kịp hít thở đều nữa, cái tay chắn mông lại bị đẩy ra, Lương Tiêu lót gối ôm sau thắt lưng anh, trực tiếp nắm hai đầu gối mở chân anh ra, “Anh nhất định phải cho em nhìn, em phải nhìn cho thật kỹ.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Tiếp sau đó, Diệp Quý An chỉ cảm thấy giữa hai chân chợt lạnh lại chợt nóng, loại cảm giác bị lấp đầy chợt ùa về, thậm chí càng thêm nóng bỏng, ít đau đớn hơn lần trước. Rõ ràng cậu mới bắn, Lương Tiêu cũng không tự sục cái nào, độ cứng lại khôi phục nhanh như thế, còn đột nhiên cắm đến chỗ sâu nhất ngay lập tức, Diệp Quý An không cẩn thận hừ ra tiếng. Chỉ cảm thấy toàn thân đều bị đè chặt, xương hông của Lương Tiêu dán vào đùi của anh, khiến cho hai chân của anh dang rộng hết cỡ.
Đám lông dính dịch đục cọ qua cúc hoa, Lương Tiêu rũ mi, không chớp mắt, nhìn vào mắt anh, âm thanh còn mang theo sự lười biếng quyến luyến sau khi lên đỉnh, “Có thể chứ?”
“Em sao thế, lại cứng nữa.” Nói một cách không khoa trương tí nào, Diệp Quý An cảm giác bên trong mông mình đã bị con hàng kia ấn ra hình dạng, anh ôm lấy cổ Lương Tiêu, không dám lỗ mãng, âm cuối còn hơi run run.
“Bởi vì anh đẹp quá.” Lương Tiêu cười tủm tỉm, hôn lên xương quai xanh của anh, cùng một tí gặm cắn, từng bước từng bước mạnh hơn nhanh hơn tỏ vẻ chống đối, “Còn có thể càng đẹp hơn.” Nói rồi, cậu nắm lấy bé ciu kẹp giữa nơi hai người đang làm tính, vỗ về an ủi dựa theo cách thức Diệp Quý An thích.
Theo tiết tấu và lực độ tăng lên, toàn thân Diệp Quý An đều giống như muốn lật nhào, anh cũng không rõ loại đau tê khoái cảm này rốt cuộc đến từ phía trước hay phía sau, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, luôn có vài ý tưởng lãng mạn không thực tế, anh cảm thấy giờ này khắc này mình đã hoàn toàn được giao phó, hoàn toàn thuộc về người đang ôm mình chịch mạnh này, vì thế loại ngọt ngào này đã bao phủ lấy anh, ôm ấp cũng không thể tan mất. Muốn câu chân trên eo của Lương Tiêu, lại không thể sử dụng quá nhiều sức lực, chỉ có thể hoảng loạn vô lực, cánh tay gắt gao vòng qua phần vai lưng của người trước mặt, cố gắng tìm trọng tâm cho mình.
Lương Tiêu ôm hắn, càng ôm càng chặt, cũng đâm đến càng mạnh càng sâu hơn, không nói một lời, chỉ có từng chuỗi âm thanh “lạch bạch” vang dội, từng chút một bị cọ xát đến mềm mụp, cùng những vệt nước loạn xạ chảy xuống, “Thảm.” Diệp Quý An đột nhiên trợn to hai mắt còn đang mất tiêu cự, hoang mang rối loạn mở miệng, “Thảm dơ rồi!”
“Mặc kệ.” Lương Tiêu ra sức hôn môi lấp kín miệng anh tựa như gặm cắn. Trong lòng Diệp Quý An lại thầm nghĩ lỡ không thể giặt sạch thì sao, thảm quý thế này sao có thể mặc kệ được, anh biết mình sắp bắn rồi, nhưng vẫn luôn bị hôn môi, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ô. Loại cảm giác này làm trái tim con người ngứa ngáy lại sợ hãi, anh ưỡn ngực lên theo bản năng, ngón tay cũng nắm chặt lớp lông dày trên thảm, trơ mắt nhìn linh hồn nhỏ bé của mình bay lên, mơ mơ màng màng bay lên đèn treo, trên đỉnh đầu Lương Tiêu, đột nhiên hơi lảo đảo, anh bắn đầy tay Lương Tiêu.
“Thoải mái không?” Lương Tiêu cười, nụ cười như sáng lấp lánh lên. Thả chậm tiết tấu một chút, phần lực lại tăng thêm hoàn toàn, mồ hôi nhễ nhại tích bên môi Diệp Quý An.
Diệp Quý An vươn đầu lưỡi, liếm hai cái, có vẻ hơi đắng lại tựa như hơi ngọt, “Ừ…” Anh thẹn thùng rụt cằm lại, lấy khăn giấy trên bàn trà cho Lương Tiêu lau tay, lại không thể lau kỹ thêm vài lần, Lương Tiêu hoàn toàn không thèm để ý, trực tiếp bôi tất cả phần còn dư lên trên bụng anh, cậu tự cởi áo mình, cong lưng ôm anh, da thịt dán vào da thịt. “Em còn muốn làm thêm một lát.” Ngắn gọn nhưng rất rành mạch.
Diệp Quý An rụt rụt bả vai, kề sát vào bên miệng cậu, hôn lên, trong giọng nói xen lẫn ý cười,bên miệng cậu, hôn lên, trong giọng nói xen lẫn ý cười, “Vậy, cứ việc tới đi.”
Lời này có vẻ rất khí phách, nhưng thật sự khi làm tiếp, anh mới phát hiện mình đúng là mạnh miệng. Dư vị lên đỉnh còn ở trong thân thể, cúc hoa của Diệp Quý An co rút lại trong vô thức, rồi lần lượt bị nguyên cây gậy hung hăng khuếch trương, lối vào mở rộng ra đến độ khiến anh cảm thấy không thoải mái mỗi lần Lương Tiêu ra ngoài hồi lâu. Anh cảm thấy mờ mịt, tựa như mông sắp hỏng rồi, nhưng khoái cảm vẫn ở đó, bé ciu phía trước đã mềm không ai chăm sóc, nhưng khoái cảm vẫn ở đó, vì sao vậy nhỉ… Diệp Quý An không rảnh suy nghĩ. Anh thậm chí vứt luôn chả thèm quản trái dưa leo đã gục xuống của mình, chỉ lớn tiếng kêu lên “A…! A!” từng tiếng một, anh còn muốn gọi tên Lương Tiêu, giống như lúc nãy, tất cả thẹn thùng đều có thể bị buông bỏ, thân thể từ trong ra ngoài đều mở ra, bọn họ chỉ cần cùng nhau sung sướng là được.
Mà Lương Tiêu vẫn không chịu lên tiếng, chỉ hôn anh đầy lỗ mãng, chốc lát là sườn mặt, chốc lát lại là môi và chóp mũi, giống như muốn ăn anh luôn, lại ôm chặt anh, ôm đến mức anh đau xương sườn, Diệp Quý An có thể cảm nhận được loại điên cuồng này, tựa như sắp lật tung nóc nhà, anh run rẩy, hưởng thụ, ngón chân cuộn lại, mở hai chân ra nghênh đón. Dường như không có bến bờ, lao thẳng đến nơi mềm ấm kia, rồi lại khiến người ta mê muội như vậy. Lúc này đây, hiển nhiên thời gian bắn dài hơn so với lần trước, lượng dịch cũng nhiều hơn, Diệp Quý An có thể cảm nhận được.
Lát sau, Lương Tiêu cũng không vội vã rút ra, ôm lấy Diệp Quý An nằm nghiêng, ung dung thong dong lắc nhẹ tay, ngón tay nhàn nhàn sờ soạng kẽ mông ướt đẫm của anh, giống như có thể bất ngờ cắm vào, chơi lỗ nhỏ để nó lớn hơn nữa.
“Đừng nghịch…” Diệp Quý An đỏ mặt đẩy cậu. Hai người dang chân ngồi bên nhau, cả người đều là mồ hôi, bắp đùi còn có vệt nước lạ giàn giụa, Diệp Quý An lại cảm thấy khá thoải mái.
“Em phát hiện tiền bối thật sự rất mềm, cũng rất nóng, em thích lắm lắm luôn á.” Lương Tiêu dùng mái tóc bông xù cọ cọ anh, nghiêm túc nói ra phát hiện mới của mình, “Mặt và môi đều rất đỏ, đôi mắt giống như ngôi sao, dáng vẻ ấy, trông càng đẹp đẽ.”
Chợt bừng tỉnh, tiếng TV lại về tới bên tai, Diệp Quý An đã có thể bắt lấy nó, anh nghe được MC đang đếm ngược, mười chín tám bảy, một năm này thật sự sắp hoàn hoàn chỉnh chỉnh trôi qua, cuối cùng chẳng thể tìm được tung tích, “Anh cũng rất thích.”
“Hả?”
“Em.” Diệp Quý An nâng mí mắt lên.
Ba, hai, một.
Trong TV vang lên tiếng hoan hô, khiến người ta cảm thấy tựa như mình đang chìm trong tiếng hoan hô củathấy tựa như mình đang chìm trong tiếng hoan hô của nhân dân cả nước, ngoài cửa sổ cũng truyền đến tiếng nổ vang, ở khoảng cách gần trong gang tấc, đó là âm thanh của pháo hoa đang nở rộ. Cạnh bên chung cư của bọn họ, phảng phất như chúng có thể xuyên qua khung cửa sổ.
“Đẹp không? Có bảy loại.” Lương Tiêu vặn cằm của anh qua, hành lang trống trải, ban công là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp kia.
“Em… bảo người ta phóng à?”
“Bởi vì chúng ta kém nhau bảy tuổi? Chẳng biết lúc ấy em nghĩ thế nào nữa. Chỉ cảm thấy vì tiền bối bận nấu cơm nên không thể ngắm pháo hoa, tủi thân ghê tủi thân lắm luôn.” Lương Tiêu vừa nói vừa nheo nheo đôi mắt, bóp bóp eo của anh, cũng không chịu đổi bao, tiếp tục di chuyển trong thân thể anh, rồi lại tự mình mở miệng, dùng giọng điệu chào hỏi của khách khứa ghé thăm, “Tiền bối, chúc mừng năm mới.”
Diệp Quý An quay mặt qua, híp mắt lười nhác, cười đáp lời, “Ừ, cung hỉ phát tài.”
Lương Tiêu liếm mồ hôi của anh, nói rõ từng chữ: “Anh, năm mới vui vẻ.”
“Thực sự… Ừm, rất vui vẻ…” Loại mẫn cảm xông lên từ chỗ sâu kia thật đáng sợ, tựa như đã chín rục, Diệp Quý An cảm giác được mình bị chịch vài cái lại cứng nữa rồi, nói không nên lời, chỉ đành quấn lấy cậu, tham lam hôn lên đôi môi ấy.
Lương Tiêu bị cái hôn này chọc cười, ôm chặt anh, giống như muốn ấn anh hòa vào trong thân thể mình, “Năm mới, anh phải tiếp tục thích em.”
“Được.”