Sau khi trở về từ Bắc Kinh, Thời Quang cảm thấy mình đã được nâng cấp.
Kìm nén, kím đến mức sắp mở đầu cho cuộc bùng nổ.
Nỗ lực khổ luyện một vài tuần, thực lực của cậu đã mạnh thêm rồi.
Thực lực mạnh thêm là một cảm giác rất bí ẩn. Thẳm sâu trong tâm trí, cậu khắc ghi thêm nhiều hình cờ để lồng ghép chúng với lối suy nghĩ của mình. Đường đi nước cờ vốn khó nhìn thấu, vậy mà cậu đã nhìn ra. Với đối thủ vốn khó chiếm lấy ưu thế, cậu lại vô tình thắng được.
Những người khác nói tỷ lệ thắng của Thời Quang trong giải đấu thăng hạng như đang bật hack. Thật ra cậu biết bản thân mình bây giờ là Thời Quang tứ đẳng, không còn giống như lúc trước.
Đồng thời, cậu phát hiện ảo tưởng của cậu đối với Du Lượng … cũng ngày càng tăng lên.
Trước đây, cậu từng ngủ chung với Du Lượng, nhưng cậu chưa bao giờ dậy trước Du Lượng … Du Lượng luôn dậy sớm hơn cậu … lúc cậu thức dậy, bên cạnh luôn có chiếc chăn đã được gấp gọn.
Nhưng trong giải đấu ở Bắc Kinh, cậu thức rất sớm vì lo lắng vòng thứ năm sáng hôm đó. Trời bên ngoài cũng vừa sáng, cậu cũng không ngủ được nữa, đành ngồi cạnh bàn cờ.
ngôn tình hayBàn cờ đặt cạnh giường của Du Lượng. Cho nên đây là lần đầu tiên cậu thấy Du Lượng vẫn còn ngủ. Mái tóc chải gọn thường ngày của cậu ấy bây giờ hơi rối. Cổ áo bộ đồ ngủ mở rộng, lộ ra da thịt.
Thời Quang chưa kịp nhìn kỹ, Du Lượng đã thức rồi, khẽ ậm ừ, quay đầu thấy cậu ngồi cạnh bàn cờ, liền ngồi dậy hỏi “Sao dậy sớm vậy?”
Sau đó, Thời Quang nhìn thấy xương quai xanh mờ ảo hiện dưới lớp áo, còn có một nốt ruồi nằm dưới yếu hầu và trên xương quai xanh. Con người cẩn thận tỉ mỉ này, lúc mới ngủ dậy … cám dỗ quá.
Thời Quang trong lòng thầm chửi một tiếng. Cậu cảm thấy cậu đã chịu đòn sát thương chí mạng.
Nốt ruồi sẽ bị che mất khi chiếc áo sơ mi được cài cẩn thận tới cúc trên cùng, khi cởi ra mới nhìn thấy được. Cho nên cậu hoàn toàn không để ý Du Lượng còn có nốt ruồi ở đó.
Từ sau giây phút đó, nốt ruồi trên xương quai xanh của Du Lượng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ. Trong mơ, ánh mắt Thời Quang không thể nào dời khỏi nốt ruồi trên xương quai xanh thấp thoáng dưới cổ áo kín cổng cao tường của Du Lượng. Lúc đầu, cậu luôn không kìm được muốn đưa tay sờ. Sau đó, khi mơ thấy một Du Lượng quần áo chỉnh tề đứng trước mặt, cậu muốn nắm lấy cà vạt kéo cậu ấy lại gần, cởi cúc mở rộng cổ áo rồi hôn lên nốt ruồi mê người ấy.
Từ trong mơ nhiều lần tỉnh lại, cậu biết cậu toi thật rồi. Sống mười chín năm cuộc đời, không ngờ mình là cái loại người này, toi quá rồi.
Thời Quang ôm mặt mình.
Trong hiện thực, cậu chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho Du Lượng sau khi trận đấu kết thúc. Du Lượng luôn rất bận, cậu cũng biết Du Lượng đang chuẩn bị cho giải đấu nào.
Giải cờ vây chuyên nghiệp thế giới cúp Thu Lan.
Một trong sáu giải đấu cờ vây chuyên nghiệp lớn nhất thế giới, giải đấu duy nhất được tổ chức hai năm một lần tại Trung Quốc. Các nước cử đoàn kỳ thủ đại diện đi tranh giải quán quân, năm nay là lần thứ bảy. Giải quán quân năm đầu tiên thuộc về Du Hiểu Dương, năm giải quán quân còn lại là của bốn người Hàn Quốc và một người Nhật Bản. Trong số đó, ‘Cổng Sắt’ Lee Hoon đã giành giải quán quân lần thứ năm và thứ sáu.
Nói cách khác, đã mười hai năm kể từ khi cúp thế giới này được tổ chức tại Trung Quốc, chưa có kỳ thủ nào của Trung Quốc giành lấy chiếc cúp trên đất mẹ.
Ngoài cúp Nongshim, đây là một nút thắt lớn khác còn tồn tại trong giới cờ vây.
Sau khi trở về từ cúp Nongshim, Du Lượng đã tham gia vòng thi tuyển vào đoàn đầu tiên của cúp Thu Lan. Vượt qua vòng thứ hai sau kỳ nghỉ Tết. Hôm nay, cậu đã là một trong tám kỳ thủ của đoàn Trung Quốc tham gia giải đấu.
Khi còn nhỏ, lúc Thời Quang vừa gặp Du Lượng, cậu đã hỏi Du Lượng, kỳ thủ chuyên nghiệp có thể kiếm tiền không? Du Lượng nói giải thưởng quán quân cúp Thu Lan lên đến hàng trăm nghìn đô la, điều này làm chấn động trái tim nhỏ bé của Thời Quang lúc bấy giờ. Lúc đó, Du Lượng rất tức giận khi nghe Thời Quang tùy tiện nói sẽ giành lấy hai hay ba cái giải quán quân.
Không ngờ qua hơn mười năm, cậu bé say mê cờ vây từ tận đáy lòng ấy đã thật sự trở thành một kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp tại cúp Thu Lan.
Còn cậu bé ngây thơ lúc đó đã nhận ra giành quán quân thế giới giống như leo lên một đỉnh núi nguy hiểm, và hiểu tại sao cậu bé Du Lượng lại tức giận. Nếu có ai nói những lời đó trước mặt Thời Quang hiện tại, cậu cũng sẽ tức giận như vậy thôi.
Cúp Thu Lan năm nay được tổ chức tại một cổ trấn gần thành phố Phương Viên. Đó là quê hương của những kỳ thủ thời cổ đại, ngập tràn khí thế của cờ vây, nhưng không có máy bay, cũng không có tàu hỏa. Nếu muốn đến cổ trấn thì phải đến Phương Viên trước, sau đó đi đường cao tốc thêm hai tiếng nữa.
Thời Quang đơ người ra khi nhận được cuộc gọi từ Du Lượng.
Nhìn thấy Du Lượng xuống xe bên ngoài tòa nhà của đội cờ, cậu mặc một bộ vest phẳng phiu, cà vạt sọc xanh đen, toát lên khí chất tinh anh.
“Sao cậu lại ở đây?” nhận được cuộc gọi, Thời Quang mới biết Du Lượng đã đến thành phố Phương Viên, nói sẽ đến đội cờ tìm cậu.
Du Lượng đến trước mặt Thời Quang “Đoàn đại diện bay từ Bắc Kinh đến Phương Viên. Người tổ chức đón chúng tôi ở sân bay, nhất định mời đến thành phố dùng cơm, nói là muốn để đoàn đại diện thưởng thức món địa phương, dùng cơm xong mới đến cổ trấn nghỉ ngơi. Tiệm ăn mà họ đi tôi ăn đến ngán rồi, tôi ngồi đó một lúc rồi nói có chuyện cần về nhà, thầy Tang nói chỉ cần quay lại trước khi xe khởi hành là được.”
“Thầy Tang?”
“Kỳ thánh Tang Nguyên là trưởng đoàn, đích thân dẫn đội, có tám tuyển thủ tham gia.”
Lão tiền bối kỳ cựu của viện cờ dẫn đầu, có thể thấy viện cờ coi trọng cúp Thu Lan này tới mức nào. Hèn chi, ban tổ chức địa phương nhất quyết muốn mời dùng cơm.
Thời Quang suy nghĩ một lát “Vậy đã làm xong việc chưa, đừng về trễ đó.”
Du Lượng nhìn đồng hồ “Từ đây về đến khách sạn mất nửa tiếng, hơn một tiếng nữa xe khởi hành, nên tôi chỉ còn nửa tiếng nữa.”
“Vậy cậu còn chưa ăn nữa? Sao lại chạy tới đây?” Thời Quang lại sững sờ.
Du Lượng cười nói “Đã lâu không gặp, tới gặp cậu một lát.”
Mẹ ơi, toi rồi.
Thời Quang mím môi, trong lòng dâng lên chút sợ hãi. Người này bị sao vậy! Từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng thế, cái gì mà tôi đã đợi cậu sáu năm rồi đấy …. rồi cái gì mà bất kể là đánh với ai, trong lòng tôi đều nghĩ đến cậu …
Nếu không phải từ nhỏ cậu ấy luôn nói những thứ như thế, Thời Quang rất dễ sẽ suy nghĩ lệch lạc. Lúc trước ngây ngơ không hiểu thì chẳng thấy gì cả, chỉ nghĩ cậu ấy rất muốn chơi cờ mà thôi, nhưng bây giờ thì khác … cậu thích cậu ấy mất rồi.
Thời Quang ho khan một tiếng “Nhớ tôi đến vậy luôn à, cảm động quá. Đến quán ăn nhanh bên cạnh kia ăn vài miếng đi.” cậu nhìn qua quán ăn nhanh, giờ ăn trưa, người đến ăn rất nhiều “Tôi đi xếp hàng cho cậu.”
Vừa định quay người, Du Lượng nắm lấy cánh tay Thời Quang “Đừng đi nữa, còn nửa tiếng thôi, xếp hàng làm gì?”
“Vậy đến cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó đi, thật là tự dưng chạy đến đây làm gì.” Thời Quang quay người đi về phía cửa hàng tiện lợi gần đó, vẫn là giọng điệu ghét bỏ như mọi khi.
Du Lượng theo sau “Cúp Thu Lan là một giải đấu quan trọng, cậu phải cổ vũ cho tôi đó.”
Thời Quang kinh ngạc “Tôi không cổ vũ à? Tôi gửi tin nhắn rồi mà!”
“Không đủ.” Du Lượng bày ra vẻ thành khẩn.
Thời Quang hít sâu một hơi, nắm tay vẫy vẫy “Du Lượng cố lên! Du Lượng là quán quân!”
“Còn gì nữa?” Du Lượng tùy tiện chọn bánh mì trên kệ.
“Du Lượng lợi hại nhất! Du Lượng vững như ch… vững như Thái sơn! Du Lượng bất khả chiến bại! Du Lượng tất thắng!”
[Giải thích khúc này một chút: ban đầu Thời Quang muốn nói là ‘vững như chó già’ – một câu ngôn ngữ mạng của giới trẻ bên Trung, có nghĩa là khen một người trầm ổn, có kinh nghiệm, có cảm giác toàn. Nhưng có vẻ cảm thấy mình nói bậy rồi nên sửa lại thành vững như Thái sơn, cười ẻ:))) ]
Thời Quang nói xong một tràng, cuối cùng Du Lượng cũng chọn được một ổ bánh mì. Cậu quay sang kệ bán nước, nói với Thời Quang bên cạnh “Còn gì nữa?”
Thời Quang đờ người, suy nghĩ một lát lại nói “Du Lượng sức tài vô tận! Du Lượng không sai không sót! Du Lượng gặp dữ hóa lành! Du Lượng giết thẳng một đường! Du Lượng xoay chuyển càn khôn!”
Lại một tràng dài, cuối cùng Du Lượng cũng chọn được một chai nước.
Thời Quang cầm lấy thứ trong tay Du Lượng, thuận tay lấy cho mình một chai coca rồi đem đi tính tiền “Làm tôi nói khô cả cổ họng. Cái bệnh kiêu ngạo của cậu ngày càng nghiêm trọng, cần phải chữa trị.”
“Không có thuốc chữa.” Du Lượng mỉm cười, cầm lấy túi hàng nhân viên đưa cho “Tôi ra ngoài đợi taxi.”
Hai mươi phút trôi qua kể từ khi hai người đi bộ sang bên đường. May mắn chỗ này không phải nơi xa xôi hẻo lánh, những chiếc xe trống sẽ nhanh đi ngang qua.
Xe taxi dừng lại, Du Lượng xoay người ôm lấy Thời Quang “Tôi đi đây!”
Trên người cậu ấy vẫn lan nhẹ hương thơm, cái ôm cũng nhanh chóng kết thúc.
Khi mở cửa xe cất đồ vào, cậu ấy chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu hỏi Thời Quang “Cà vạt của tôi có bị lệch không?”
“Không có, sao vậy?”
“Sao hôm nay cậu luôn nhìn chằm chằm vào cổ áo của tôi vậy, cậu thích cái cà vạt này hả?”
Tai Thời Quang nhanh chóng đỏ lên “Tôi nhìn chút cũng không được hả? Đi, đi, mau đi đi!” Cậu đẩy Du Lượng lên taxi rồi đóng sầm cửa lại.
Du Lượng hạ kính xe, mỉm cười vẫy tay chào.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, hòa vào dòng phương tiện.
Thời Quang thở dài, người này đến chỉ để nghe mình cổ vũ … là đầu óc có vấn đề … hay là anh em coi trọng nghĩa khí … hay là … có một chút thích mình? Thời Quang suy nghĩ một chút, cậu quả thật không phân biệt được.
Lúc trước vì Du Lượng ở Bắc Kinh nên khi cậu nhớ Du Lượng chỉ có thể gửi tin nhắn, cũng không dám gửi nhiều, nói chi là gọi điện thoại, còn phải đợi đến lúc có nước cờ muốn hỏi, mới dám gọi điện thảo luận một lát.
Nhưng bây giờ Du Lượng chỉ cách Phương Viên hai giờ đi xe, nên Thời Quang khó kìm lòng được. Giải đấu diễn ra được hai vòng, Thời Quang quyết định đến cổ trấn.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, sau vòng hai hôm qua, Du Lượng vào đến tứ kết. Có bốn kỳ thủ Trung Quốc, ba kỳ thủ Hàn Quốc và một kỳ thủ Nhật Bản. Mặc dù số người nhiều nhưng không ai trên diễn đàn cờ vây cảm thấy Trung Quốc có cơ hội quán quân.
Vì cúp Thu Lan lần trước, có ba kỳ thủ Trung Quốc và một mình Lee Hoon vào bán kết. Khi mọi người thấy vui mừng vì cúp Thu Lan cuối cùng cũng có thể yên vị quê nhà, thì Lee Hoon đại khai sát giới, ôm cúp Thu Lan về Hàn Quốc.
Người hâm mộ cờ vây tức muốn hộc máu mà cả mặt mũi của viện cờ cũng sắp giữ không được.
Thời Quang biết dù có là ngày nghỉ, kỳ thủ cũng sẽ không ra ngoài, họ họp với nhau để chuẩn bị cho trận đấu, nhất định không có thời gian. Cậu chỉ muốn thử xem có thể đợi đến lúc Du Lượng ăn tối rồi nhân cơ hội đi thăm chút không.
Thời Quang đến cổ trấn vào ban ngày, nên quyết định đi dạo cho qua thời gian. Có rất nhiều người nước ngoài ở đây, khi đến thăm nơi được gọi là quê hương của kỳ thủ thời cổ đại, Thời Quang đụng phải hướng dẫn viên của đoàn du lịch Hàn Quốc đang giảng giải.
Cũng phải, đoàn đại diện Hàn Quốc có hai kỳ thủ Lee Hoon và Ko Young Ha, phải nói Lee Hoon luôn là vua nhân khí ở Hàn Quốc, Ko Young Ha cũng trẻ trung đẹp trai, còn là tinh anh của thế hệ trẻ bây giờ. Nên rất nhiều người hâm mộ đã lặn lội từ Hàn Quốc đến tận cổ trấn để được tận mắt ngắm nhìn thần tượng của mình.
Sau một hồi nghe hướng dẫn viên kiêm phiên dịch trò chuyện với những cô gái trẻ Hàn Quốc, cậu cảm thấy hơi buồn. Hành động của cậu với những cô gái trẻ này … hình như chả khác gì cả.
Lúc này, hướng dẫn viên địa phương đang đứng trước chỗ trưng bày cuộc đời của một kỳ thủ Quốc gia, kể về cờ đạo mà vị đại sư này theo đuổi, cùng với tinh thần đã ảnh hưởng đến bao thế hệ hôm nay. Thời Quang đang chăm chú lắng nghe thì đột nhiên một cô gái nói được tiếng Trung hỏi “Cờ vây không phải chỉ để thắng sao? Nếu không thắng được, thì nói về cờ đạo có tác dụng gì?”
Hướng dẫn viên dừng lại và nói “Nói thì nói vậy, nhưng cờ vây cũng là một nghệ thuật. Kỳ thủ có những cách riêng để theo đuổi nó.”
Cô gái cười “Bọn họ tham gia cúp Thu Lan mười hai năm rồi mà chưa từng thắng, vậy ra là đang chơi nghệ thuật.”
Thời Quang nhíu mày, liếc nhìn mấy cô gái cười nói chuyện phiếm, không muốn nghe thêm nữa, xoay người bước ra ngoài.
Lang thang cổ trấn chiều tháng Tư, dòng nước chảy ngang cây cầu nhỏ, giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở, Thời Quang lại chẳng thấy vui. Cậu chợt hiểu tâm trạng của các kỳ thủ ở cúp Thu Lan.
Mặt trời ngả về Tây, Thời Quang vội vã đến khách sạn ven sông nơi các kỳ thủ đang ở, ngồi trên ghế sô pha ngay lối vào của nhà hàng. Không bao lâu, có tiếng bước chân phía sau cậu, Thời Quang quay đầu nhìn thấy Kỳ thánh Tang Nguyên và một số nhân viên của viện cờ đang chậm rãi đi tới. Cuộc trò chuyện của họ cũng loáng thoáng truyền đến tai Thời Quang.
“Thầy Tang, ngài cho rằng ý của tập đoàn Thu Lan là không muốn tài trợ cho cuộc thi nữa sao?”
“Đúng đó, thầy Tang, mọi người đều lo lắng, chúng ta vẫn mãi không có thành tích gì, có thể họ nghĩ tài trợ cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Thầy Tang thở dài “Đừng lo lắng, hôm nay tôi đã nói chuyện với người lãnh đạo tập đoàn, họ nói họ sẽ tiếp tục tài trợ và hỗ trợ sự phát triển của cờ vây.”
“Tốt rồi, tốt rồi. Hiện nay những giải đấu này đều do các công ty tài trợ, tôi sợ nếu tài trợ không còn, giải đấu cũng sẽ không còn.”
Thầy Tang vẫn còn lo lắng “Mặc dù mọi người đều nói như vậy, nếu lần này vẫn không thể giành được quán quân cúp Thu Lan, thẹn với người cũng sẽ thẹn với bản thân. Sau này, chúng ta phải khai thác nhiều lực lượng trẻ hơn để thiết lập những phương án dự phòng.”
Nhìn thấy họ đã đi tới cạnh mình, Thời Quang đứng dậy lễ phép cúi chào “Chào Kỳ thánh Tang Nguyên, chào các thầy.”
Tang Nguyên sửng sốt khi thấy Thời Quang, sau đó chậm rãi nở nụ cười “Thời Quang, sao em lại ở đây?”
“Em đến tìm Du Lượng.” Thời Quang khai thật.
Ý cười của Tang Nguyên càng sâu “À, được rồi, được rồi, họ lát nữa sẽ ra ngoài ăn tối.”
Thời Quang ngoan ngoãn ‘vâng’ một tiếng.
“Thời Quang, thành tích gần đây của em rất tốt, giữ vững phong độ.”
“Cảm ơn thầy Tang đã khen, em sẽ cố gắng.”
Thầy Tang gật đầu liên tục chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói “Thời Quang, vòng thi tuyển vào đội tuyển Quốc gia tháng Bảy tới, em nhớ báo danh đó.”
“Em nhớ rồi ạ.”
Thầy Tang hài lòng quay lưng đi.
Trong đầu Thời Quang vẫn còn văng vẳng những lời lúc nãy.
Vậy ra là đang chơi nghệ thuật.
Thẹn với người cũng sẽ thẹn với bản thân.
Cậu đột nhiên cảm thấy mình chỉ đi cổ vũ cho Du Lượng có 20 phút, đây xem như là …
Cậu muốn đạp bằng mọi chông gai, tôi chỉ hận không thể cùng kề vai tác chiến.
Thời Quang tức giận đá vào thảm khách sạn.
“Thời Quang!”
Thời Quang ngẩng đầu.
Cuối hành lang, một nhóm kỳ thủ Quốc gia đang bước cạnh nhau.
Thời Quang vừa nhìn liền thấy Du Lượng đang mỉm cười vẫy tay với cậu.
Cậu ấy quay đầu nói gì đó với người bên cạnh, nhóm bạn đồng hành của cậu ấy gật đầu. Du Lượng bước nhanh đến cạnh Thời Quang “Sao cậu lại ở đây?”
“Đến cổ vũ cho cậu.” Thời Quang cười rạng rỡ.
Du Lượng chớp mắt “Hết rồi à?”
“Ơ, chứ còn muốn gì nữa!” Thời Quang chớp mắt, sau đó trịnh trọng nói “Du Lượng, cố lên!”
Du Lượng cười tươi như hoa “Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn cơm trưa nữa.”
“Đi thôi.”
Họ cùng nhau đi bộ đến nhà hàng, nhóm kỳ thủ đi cùng Du Lượng lúc nãy đã đến trước cửa nhà hàng. Phía trong có một nhóm người đi ra ngoài.
Thời Quang nhận ra, người đi đầu tiên là kỳ thủ số một của giới cờ vây, Lee Hoon. Ngay cả khi anh ta chỉ bước đi thôi cũng tỏa ra khí chất mạnh mẽ. Người đẹp trai cao ráo bên cạnh là đệ tử xuất sắc nhất của Lee Hoon, Ko Young Ha.
Đi ngang qua các kỳ thủ Trung Quốc, Lee Hoon mặt không cảm xúc gật đầu, sau đó đi thẳng về phía trước. Ko Young Ha hơi cúi người, xem như là nghi thức.
Hai đội đi ngang qua, khi nhóm người Lee Hoon đi đến cạnh Du Lượng Thời Quang, Ko Young Ha đột nhiên nhìn Du Lượng, nhướng mày cười đắc ý, khẽ gật đầu rồi bước đi.
Từ đầu đến cuối, họ không hề nhìn Thời Quang.
“Anh ta khiêu khích cậu kìa.” Lúc này trong lòng Thời Quang cũng không cảm thấy chua xót gì mà chỉ đút tay vào túi nhìn đoàn người đi xa.
Du Lượng chỉ cười rồi xoay người tiếp tục đi vào trong. Cậu mím môi, quay đầu hỏi Thời Quang “Mấy ngày này cậu có thi đấu gì không?”
“Không có.”
“Vậy cậu …. ở lại đây với tôi đi.”
Thời Quang kinh ngạc nhìn Du Lượng.
Du Lượng do dự một chút, cuối cùng nói “Nếu cậu có thể lắng nghe phân tích trận đấu của các kỳ thủ Quốc gia, sẽ có ích cho lối suy nghĩ của cậu.”
Thời Quang thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng.
Kết thúc ngày thi đấu thứ hai, danh sách trận bán kết cúp Thu Lan được công bố.
Du Lượng vs Ko Young Ha.
Lee Hoon vs Dương Hải.