Khi người gõ mõ báo hiệu canh hai, Giang Hiểu Hàn đã hiện ra vẻ mỏi mệt.
Có lẽ là bởi trong phòng còn đang thắp nến, nhân viên trạm dịch có đến gõ cửa một lần, dè dặt hỏi xem bọn họ có cần giúp đỡ gì hay không.
Nhan Thanh quan sát vẻ mặt của đối phương một chốc, cảm thấy dáng dấp bây giờ của hắn thật không dễ gặp người, chỉ có thể dùng dăm ba câu tiễn tiểu nhị đi, hứa là chốc nữa sẽ tắt nến.
"Đạo trưởng cũng có thể an tâm nghỉ ngơi rồi." Giang Hiểu Hàn thấy vậy thì dịu giọng nói: "Không cần ở đây trông coi ta, thực sự là quá mức vất vả."
"Trên người ngươi có thương tích." Nhan Thanh nói.
"Ồ, không sao." Giang Hiểu Hàn suy tư chốc lát mới nói: "Vậy không biết có thể nhờ đạo trưởng đưa túi thơm của ta đến đây?"
Nhan Thanh cũng không rõ hắn muốn làm gì, nhưng y vẫn đứng lên, gỡ túi thơm buộc bên áo treo trên giá áo cạnh cửa xuống.
Túi thơm màu xanh sẫm đã bị máu nhuộm đỏ hơn nửa, không thấy rõ hình thêu ban đầu. Nhanh Thanh xoa tay qua, thậm chí còn khiến vết máu đã khô thành mảng rơi xuống.
"Là vật gì quan trọng sao?" Nhan Thanh vừa nói vừa đưa đồ vật qua: "Hình như đã không thể dùng nữa."
Giang Hiểu Hàn nhận túi thơm, nặn nặn túi, như đang muốn xác nhận điều gì. Lát sau mới như tìm được đồ mình muốn, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy hắn lần theo đường khâu của túi thơm, sau đó vận sức, xé túi thơm ra.
Nhan Thanh thấy hắn tìm kiếm trong đống hương liệu khô, cuối cùng lấy ra một vật hình cầu bằng sắt to bằng móng tay.
"Đây là...?"
"Ta lạc khỏi nhóm thuộc hạ, bọn họ chắc vẫn đang theo dấu tìm ta, hiện nay hẳn đã đến gần." Giang Hiểu Hàn nói rồi ra hiệu Nhan Thanh đưa tay ra, đặt quả cầu sắt kia vào tay đối phương: "Xin nhờ đạo trưởng ném cái này lên trời, thuộc hạ của ta thấy tín hiệu, sẽ tới tìm ta. Ban đêm có bọn họ ở đây, đạo trưởng không cần phải lo lắng."
___ đây cũng là lời khước từ.
Nhan Thanh hiểu rõ, nhận quả cầu đi tới bên cửa sổ, một tay đẩy cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Hiểu Hàn một chút.
"Chỉ cần ném lên giữa bầu trời là được." Giang Hiểu Hàn khẽ gật đầu với y: "Làm phiền đạo trưởng rồi."
Nhan Thanh gật gù, ngón tay dùng sức, ném lên phía trên, cầu sắt bay ra ngoài. Cũng không biết là còn làm bằng vật liệu gì, thứ đó tự mình nổ giữa không trung, một quầng sáng trắng chói mắt bỗng lóe lên.
"Như vậy là được rồi sao?" Nhan Thanh hỏi.
"Vậy là được." Giang Hiểu Hàn đáp: "Cảm ơn."
"Vậy ngươi nghỉ sớm một chút." Nhan Thanh gật đầu với hắn.
Y cũng không phải một người nhiều chuyện, nếu Giang Hiểu Hàn đã từ chối đề nghị chăm sóc, vậy thì y cũng không cần cảm thấy để người bị thương nằm một mình có gì không thích hợp.
Nhan Thanh bước ra trước cửa, còn thân thiết thổi tắt nến bên cửa, chỉ để lại một ngọn đèn trên bàn.
Giang Hiểu Hàn đưa mắt nhìn theo y, ý cười bên khóe môi dần nhạt đi, nhìn xuống túi thơm trong tay.
Hình thêu trên túi thơm đã bị máu nhuộm không rõ hình dáng vốn có, chỉ còn lại một cành cây là thoát khỏi số phận này. Giang Hiểu Hàn nhìn trong chốc lát mới buông tay, để túi thơm nhẹ rơi lên mặt đất.
Hắn nhìn vết máu lưu lại trên ngón tay, thấy thực sự là lau không sạch, khó chịu nhíu mày, dùng nước trà nguội rửa tay.
"Bẩn chết được." Hắn khẽ nói.
Xem ra hắn không có ý định nghỉ ngơi. Sau khi đặt chén trà lên bàn đầu giường, hắn che ngực, khó khăn đứng lên.
Hắn bị thương rất nặng, từ bên giường đi đến cạnh bàn chỉ là một đoạn đường ngắn vài bước chân, thế nhưng trán hắn đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn ngồi bên bàn, che ngực ho hai tiếng, quần áo trắng tuyết bị thấm máu trong nháy mắt.
Nhưng Giang Hiểu Hàn không để ý. Hắn đỡ bàn một hồi, mới bình tĩnh thẳng lưng, đưa tay tự rót cho mình một chén trà.
Trà đã nguội lạnh, hắn nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt.
Giang Hiểu Hàn dùng sợi bạc khêu bấc bông trong ngọn đèn dầu, chưa kịp rót cho mình chén trà thứ hai đã nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng gõ nhẹ.
Hắn đã sớm chuẩn bị, ung dung thả sợi bạc xuống, không biết lấy ra từ đâu một tấm khăn vải trắng, lau đầu ngón tay.
"Vào đi."
Cửa sổ được đẩy ra một kẽ hở đủ cho một người lách vào. Giang Hiểu Hàn không hề ngẩng đầu, lau sạch sáp bụi trên tay, lại đặt khăn lên bàn, rót cho mình một chén trà.
Thanh niên áo đen nhảy vào từ cửa sổ, đầu tiên là cẩn thận đóng cửa, sau mới xoay người quỳ gối trước mặt Giang Hiểu Hàn, lấy ra một bọc giấy từ trong ngực áo.
"Ta đã tìm được thuốc giải cho độc trên vai công tử, nhưng lúc chạy về đã thấy công tử được cứu, vì lẽ đó không dám tùy tiện hiện thân." Thanh niên vừa quỳ vừa tiến hai bước, đặt bọc giấy lên bàn: "Có thể để thuộc hạ xem qua vết thương của công tử không?"
"Không cần."
Thanh niên ngẩn ra.
Giang Hiểu Hàn mím môi, không biết vì sao lại chợt nhớ đến đầu ngón tay trắng trẻo của Nhan Thanh. Hắn lắc lư chén trà trong tay, nhìn nướng trà sóng sánh, bỗng nghĩ, không biết đôi tay kia có lạnh như chén trà này không.
"À." Giang Hiểu Hàn lấy lại tinh thần: "Đã xử lý, không cần phải lo lắng."
"Để công tử bị thương, là thuộc hạ tắc trách."
"Lần này Trường Giang vỡ đê chắc chắn không thể không liên quan đến đám quan lại địa phương." Giang Hiểu Hàn nói: "Từ phủ Bình Giang, phủ Ninh Ba đến phủ Giang Châu, đám quan vùng này đều sắp bị Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử phân chia hết rồi."
"Phủ doãn Bình Giang Ôn Túy có kỳ danh là vậy, đến cùng cũng chỉ là con chó cho Tứ hoàng tử. Này không phải là nhận lệnh của Tứ hoàng tử, phái người đánh phủ đầu chúng ta hay sao." Giang Hiểu Hàn nhấp một ngụm trà mới nói tiếp: "Dù gì thì phủ Bình Giang cũng là địa bàn của người ta, hai người chúng ta sao có thể ngăn cản."
"Sau khi tìm được thuốc giải, thuộc hạ phát hiện, ngoài nhóm người tách công tử ra khỏi thuộc hạ, những kẻ còn lại đều là một đám ô hợp." Thanh niên cau mày: "Trong lúc lấy thuốc giải, thuộc hạ không gặp phải trở ngại nào."
"Tứ hoàng tử cũng chỉ là muốn ra oai phủ đầu thôi, đâu phải thật sự muốn mạng ta." Giang Hiểu Hàn đặt chén trà xuống, gõ đầu ngón tay lên bàn: "Nếu thực sự muốn mạng ta, chỉ cần xoa một chút hạc đỉnh hồng lên đầu tên, ta đã sớm chết. Giữ lại ta, đơn giản là vì còn chưa hết mơ tưởng thôi."
"Năm ngoái Tứ hoàng tử gửi thiệp cho ta, ta cự tuyệt. Hiện nay Bệ hạ tuổi tác đã cao, các Hoàng tử bắt đầu không an phận." Giang Hiểu Hàn cười lạnh một tiếng: "Tính cách Tứ hoàng tử tàn bạo, Tam hoàng tử lại là một tên khờ khạo, vì là trưởng tử mới có thể có địa vị ngang với Tứ hoàng tử, hai mạch trong triều đình đã sớm coi đối phương là tử địch... Sao? Ngươi cho rằng Bệ hạ quản được chắc?"
"... Vị công tử kia." Thanh niên do dự: "Công tử có muốn nhân cơ hội này để lên kế hoạch sớm không?"
"Kế hoạch?" Giang Hiểu Hàn nhíu mày, giả bộ không hiểu: "Kế hoạch gì?"
Thanh niên kia bị hắn nói một câu làm nghẹn lời, có chút không biết đáp lại thế nào.
"Giang Ảnh, ngươi phải nhớ cho kỹ," Giang Hiểu Hàn mang thâm ý cười: "Ta là Tả tướng triều đình, nhận chính là bộc lộc triều đình, đương nhiên phải lên kế hoạch, suy nghĩ cho triều đình cùng bệ hạ."
"Vâng." Giang Ảnh nói: "Là thuộc hạ nông cạn."
"Việc của triều đình là loại chuyện rút dây động rừng, ta chỉ là một tiểu tốt, sao có thể dính líu đến những gió tanh mưa máu ấy?" Giang Hiểu Hàn nhìn qua vai Giang Ảnh, hướng về màn đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ: "Cũng chỉ có thể suy nghĩ biện pháp để bảo toàn chính mình mà thôi."
"Thuộc hạ đã hiểu."
"Hiểu là tốt." Giang Hiểu Hàn chống bàn đứng dậy, "Ngày mai ta sẽ hỏi vị thiếu hiệp kia đi cùng chúng ta, ngươi chuẩn bị đi."
"... Công tử?" Giang Ảnh không quá tán đồng: "Chúng ta không biết rõ về đối phương, trong lúc mấu chốt này, thuộc hạ sợ sẽ khiến công tử gặp nguy hiểm."
"Y là người của Ngọc Hư từ Côn Luân."
"Y..."
"Phái Côn Luân mỗi đời chỉ truyền lại cho một người, không phải thời loạn lạc sẽ không xuống núi." Giang Hiểu Hàn nói: "Không biết là nơi nào trong cái giang sơn này lọt vào pháp nhãn của bọn họ, khiến bọn họ buộc phải đối mặt với cảnh đời."
"Có điều cũng coi như thú vị." Hắn khẽ cười: "Đời này có thể mở mang thêm kiến thức, không tính là sống uổng phí."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT