Lúc Bùi Thiệu Trạch quay về tới phim trường thì Trình Hạ đang quay phim. Bùi Thiệu Ngạn làm việc vặt cạnh đạo diễn, nhìn thấy anh trai thì vội vàng chạy qua hỏi: “Anh, công ty xảy ra chuyện gì à, có nghiêm trọng lắm không?”
Bùi Thiệu Trạch vừa đi vừa nói: “Một nam diễn viên Omega mang thai muốn giải nghệ, anh đi nói chuyện với cậu ta một chút.”
Bùi Thiệu Ngạn đối với việc “mang thai” này quả nhiên chấp nhận dễ dàng, rất bình tĩnh mà “Ò” một tiếng, chỉ về phía phim trường xa xa đang thực hiện cảnh quay nói: “Trình Hạ và Thân Khải quay cùng nhau, hồi nãy Thân Khải quên lời, NG mấy lần rồi, đạo diễn Lưu để hai người bọn họ tập lại với nhau một lần nữa. Nhưng mà cảnh quay này có hơi ái muội ấy.”
Bùi Thiệu Trạch nhướn mày: “Ái muội?”
“Em vừa xem kịch bản của anh Trình Hạ, lúc này Tần Niên đã thích Lục Phong Dương rồi, lợi dụng lúc Lục Phong Dương ngủ say, tới hôn trộm đối phương, vì vậy lát nữa anh ấy sẽ phải hôn Thân Khải, đạo diễn nói cảnh này phải hôn thật, không cách nào lợi dụng góc quay được. Bùi Thiệu Ngạn ghé lại, đè thấp giọng: “Anh, vừa rồi em nghe biên kịch Hứa và cô Ninh Mông Thảo thảo luận nội dung kịch bản phía sau, hình như còn muốn thêm một cảnh hôn nữa ấy.”
“…” Trong lòng Bùi Thiệu Trạch xuất hiện cảm giác không vui ghê gớm, đi tới cạnh đạo diễn Lưu nhìn về phía trường quay.
Đúng lúc Trình Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Nghĩ tới những việc mình đã làm với Trình Hạ trong khoảng thời gian này, Bùi Thiệu Trạch có hơi ngại ngùng, không được tự nhiên mà dời tầm nhìn. Trình Hạ thì lại có vẻ không để bụng, nở một nụ cười ngượng ngùng với anh.
Bùi Thiệu Trạch giả bộ kiên định ngồi xuống.
Vừa hay lúc đó đạo diễn Lưu hô “action”, Trình Hạ và Thân Khải lập tức nhập tâm vào nhân vật.
Cảnh cần quay hôm nay là Tần Niên và Lục Phong Dương cùng nhau đi bộ trong công viên ngày cuối tuần, đạo diễn Lưu chọn một vị trí rất đẹp trong khuôn viên trường rồi bố trí lại một chút, tạo nên khung cảnh giống hệt như ở công viên vậy.
Thân Khải vặn nắp rồi tu ừng ực hết nửa chai nước khoáng, ôm vai Trình Hạ nói: “Tần Niên, bài thi lần này cậu lại đứng nhất khối rồi, đầu óc cậu rốt cuộc là làm bằng gì vậy? Ba cái thứ vớ vẩn loạn xà ngầu như công thức toán học đó, sao cậu nghe một lần đã hiểu?”
Trình Hạ nghiêm túc đáp: “Thực ra cậu cũng rất thông minh mà, chỉ cần chú tâm thì nhất định có thể tiến bộ. Chỉ là cậu không tập trung vào việc học tập thôi.”
…
Hai người nói lời thoại rất trôi chảy, nhưng ánh mắt Bùi Thiệu Trạch chỉ chăm chăm nhìn tay Thân Khải.
Cánh tay ấy nhẹ nhàng đặt lên vai Trình Hạ, dùng tư thế thân mật “nửa ôm đối phương” dẫn Trình Hạ đi về phía trước. Trình Hạ vừa tám chuyện, vừa nghiêng đầu qua bên cạnh nhìn Thân Khải, nụ cười xán lạn trên môi, ánh mắt yêu thích chẳng cách nào giấu đi đâu được.
Hình ảnh hai người kề vai sánh bước đi bên nhau, thực sự rất ấm áp.
Lục Phong Dương trong nguyên tác chính là người có tính cách vô tư lự như vậy, không hề biết Tần Niên là một Omega, vì vậy suốt ngày ôm vai bá cổ đối phương như anh em tốt với nhau, Thân Khải diễn giải nhân vật trong phim hết sức linh hoạt sống động, cực kỳ phù hợp với hình tượng được thiết lập. Thế nhưng, ánh mắt ái mộ Trình Hạ dành cho hắn, còn cả nụ cười lúc nào cũng vô thức nở trên môi, lại khiến Bùi Thiệu Trạch cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tâm trạng “củ cải trắng nhà mình bị heo gặm mất rồi” khiến anh càng lúc càng nhíu chặt mày lại.
Lưu Học Nghị phát hiện Bùi Thiệu Trạch không vui, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Bùi tổng, ngài cảm thấy cảnh vừa rồi quay không tốt sao?”
Lưu Học Nghị hoàn toàn không nhìn ra Bùi tổng khó chịu ở điểm nào, vẫn còn ngồi đó chậc chậc khen ngợi: “Tôi cảm thấy rất tuyệt vời, Bùi tổng, ngài có phát hiện Thân Khải và Trình Hạ càng ngày càng có cảm giác couple không? Bất kể nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy cực kỳ xứng đôi!”
Xứng đôi? Bùi Thiệu Trạch hoàn toàn không thấy hai người đó xứng đôi chỗ nào.
Cô Ninh Mông Thảo cười mỉm: “Đúng vậy, hoàn toàn giống như Tần Niên và Lục Phong Dương sống, hai cậu ấy đều khá nhập tâm, dù câu chuyện vẫn chưa tới giai đoạn tỏ tình, nhưng loại cảm giác ấm áp, quan tâm, để ý đối phương thực sự sắp tràn ra khỏi màn hình luôn rồi.”
Biên kịch Hứa cười ha hả nói: “Nếu không phải hai người họ đang diễn, có khi tôi còn hiểu lầm thành Trình Hạ thực sự thích Thân Khải ấy chứ.”
Não bộ Bùi Thiệu Trạch “rầm” một tiếng, lúc sau mọi người khen thêm cái gì cũng không nghe thấy, trọng điểm của anh đặt ở câu “Trình Hạ thực sự thích Thân Khải”. Anh không nhịn được mà liên kết lại những lời nói gần đây của Trình Hạ với mình, rằng cậu có người thích rồi, hơn nữa còn trân trọng giữ gìn trong lòng…
Bùi Thiệu Trạch càng cảm thấy khó chịu hơn.
Loại cảm giác này giống như bảo vật trân quý nâng niu trên tay mình bị người khác đoạt mất.
Anh thấy Thân Khải cực kỳ chướng mắt, chỉ là cái đứa oắt tóc vàng chóe, dựa vào cái gì mà cướp mất Trình Hạ? Nhưng khi nhìn thấy Trình Hạ diễn xuất vô cùng tâm huyết, tâm trạng của anh lại trở nên phức tạp.
Lưu Học Nghị vỗ vỗ tay, nói với phía bên kia: “Thân Khải, Trình Hạ, giỏi lắm. Tiếp tục cảnh tiếp theo.”
Ánh sáng, máy quay chuẩn bị xong, cảnh tiếp theo bắt đầu.
Thân Khải và Trình Hạ chuyển sang bối cảnh bên cạnh, ở đây có một cái cây và một cái ghế gỗ, Thân Khải đi thấm mệt nên lập tức ngồi xuống, uể oải nằm trên ghế, hai tay đặt sau gáy, nheo mắt nhìn lên bầu trời phía xa xa: “Hơi mệt rồi, mình nghỉ một chút đi.”
Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá rơi trên mặt hắn, giá trị nhan sắc của Thân Khải cũng khá cao, quay từ góc độ này thực sự rất đẹp trai. Cũng không biết đã qua bao lâu, có vẻ như hắn đã ngủ say rồi, Trình Hạ nhỏ giọng gọi: “Phong Dương?”
Không có lời đáp từ đối phương.
Cũng không biết Trình Hạ nghĩ gì, vành tai đột ngột đỏ lựng, hơi cong người xuống, muốn hôn Thân Khải…
Bùi Thiệu Trạch lập tức hô lớn: “Dừng!”
Động tác của Trình Hạ sững lại, đạo diễn Lưu cũng hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn anh hỏi: “Bùi tổng? Sao thế?”
Sắc mặt Bùi Thiệu Trạch khó coi, anh rất ghét khung cảnh vừa diễn ra, anh không muốn thấy Trình Hạ hôn người khác, thời khắc Trình Hạ định hôn Lục Phong Dương, anh cảm giác như có kim đâm vào tim vậy, vô thức hô dừng lại.
Lúc này, đạo diễn, biên kịch, diễn viên, cùng toàn bộ nhân viên đoàn phim đều quay đầu nhìn anh, ánh mắt mọi người đầy hoang mang, có vẻ như đang nghĩ, sao Bùi tổng lại đột nhiên kêu dừng vậy, vốn dĩ đang quay khá suôn sẻ cơ mà?
Bùi Thiệu Trạch tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn biên kịch Hứa: “Kịch bản sơ lược lúc đầu mọi người đưa cho tôi, hình như không hề có cảnh này?”
Ninh Mông Thảo cười nói: “Đại cương quả thực là không viết chi tiết, nhưng mấy ngày nay tôi và biên kịch Hứa đã bàn bạc với nhau rồi, cảm thấy Trình Hạ và Thân Khải rất mang lại cảm giác couple, thêm một cảnh hôn trộm đối phương sẽ khiến khán giả cảm thấy ngọt ngào hơn.”
Biên kịch Hứa cũng phụ họa theo: “Đúng á, dù sao chủ đề chính của bộ phim cũng là về tình yêu học đường, Tần Niên yêu thầm Lục Phong Dương, thấy Lục Phong Dương ngủ say thì hôn trộm một cái, Bùi tổng không cảm thấy Tần Niên rất đáng yêu, khiến lòng người đâm chồi mùa xuân hay sao?”
Nhưng Tần Niên như thế là do Trình Hạ nhà tôi diễn, TÔI KHÔNG HỀ VUI.
Bùi Thiệu Trạch chau mày đáp: “Chủ đề của ‘Gấp giấy’ là sự trưởng thành, không cần dựa vào cảnh hôn để thu hút khán giả, thêm cảnh phim thân mật sẽ thành ra đột ngột, đúng là Tần Niên thích Lục Phong Dương, nhưng cậu ấy biết mình và Lục Phong Dương sẽ không có kết quả, vì vậy vẫn luôn giữ tình cảm này trong lòng. Nơi công cộng mà lại hôn trộm, mọi người thấy điều này có phù hợp với đặc điểm tính cách nhân vật không?”
Ninh Mông Thảo nghĩ thầm trong lòng, chỗ nào không thích hợp cơ chứ, chính vì đang yêu thầm nên mới muốn gần gũi với đối phương mà? Bùi Tổng ngài có yêu đương lần nào chưa vậy?
Mặt biên kịch Hứa cũng đần ra, đa số các nhà sản xuất mà anh gặp đều vì tỷ lệ xem, tính thời sự các kiểu mà xem xét, chủ động yêu cầu thêm đủ các thể loại cảnh thân mật vào phim, thậm chí mức độ lớn hơn cũng có. Tình huống này của Bùi tổng là cái kiểu gì đây, ngược lại cho rằng thêm cảnh thân mật là quá đột ngột?
Người đàn ông ngồi cạnh đạo diễn Lưu ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Dù gì Bùi Thiệu Trạch cũng là người trả tiền, là kim chủ ba ba. Nhà sản xuất không vừa lòng với kịch bản, đòi biên kịch sửa lại từ đầu bảy tám lần cũng rất thường xuyên thấy, trước đó Bùi tổng chưa từng can dự vào khâu kịch bản, như thế đã là rất hiếm có rồi, bây giờ anh đề ra ý kiến, đạo diễn và biên kịch đương nhiên phải nể mặt anh.
Lưu Học Nghị lập tức phản ứng thức thời, cười nói: “Bùi tổng, ngài cảm thấy, bộ phim này của chúng ta làm thành PG-13 sẽ tốt hơn đúng không?”
Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt nói: “Đúng vậy. Lý do lúc đầu tôi chọn kịch bản này chính là vì chủ đề của bộ phim rất tích cực, quá trình trưởng thành và trải nghiệm của hai nhân vật chính khiến mọi người xúc động, cảnh hôn cảnh giường chiếu khán giả đều đã xem chán rồi, vì sao lại vẫn rơi vào khuôn mẫu cũ rích này? Thêm quá nhiều cảnh hôn chỉ làm khán giả cảm thấy phát ngán mà thôi.”
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy… lời anh nói cũng rất có lý!
Bộ ‘Gấp giấy’ này của chúng ta dù sao cũng đi theo hướng kể về quá trình trưởng thành, đương nhiên phải quay thật mới mẻ tinh tế, phải quay thành một bộ phim độc nhất vô nhị, chưa từng xuất hiện trong dòng phim học đường mới được!
Hứa Mặc Nhiên xấu hổ cúi đầu: “Bùi tổng nói đúng, thêm cảnh hôn thực sự sẽ làm hỏng vẻ tươi mới và sự duy mĩ của cả bộ phim.”
Lưu Học Nghị vỗ đùi cái đét: “Không sai! Khi ở Dung Thành chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền vào việc sử dụng drone* để quay cảnh tuyết tráng lệ, đến Á An lại quay rất nhiều cảnh đẹp, nhịp điệu nền tảng được thiết lập của cả bộ phim là cảnh trường học tự nhiên tươi mới, vốn dĩ là mở màn thanh đạm, thêm quá nhiều cảnh hôn ngược lại sẽ biến thành món thịt lợn kho chán ngấy.
*Drone: Máy bay không người lái.
Bùi Thiệu Trạch ngoài việc là nhà sản xuất, còn đảm nhận vai trò tổng giám chế của bộ phim.
Tổng giám chế cần điều chỉnh những vấn đề liên quan tới hướng đi tổng thể của một bộ phim, khi kịch bản đi lệch hướng phải đưa ra được sự chỉnh sửa kịp thời, lý do của anh khiến mọi người không thể phản bác được. Anh mắt Bùi Thiệu Trạch lia tới xung quanh, bình tĩnh nói: “Vì mọi người đều không có ý kiến gì, những cảnh hôn phía sau cũng bỏ hết đi.”
Biên kịch Hứa nhỏ giọng hỏi: “Vậy, ở phần kết thúc cũng phải bỏ sao?”
Bùi Thiệu Trạch suy nghĩ, nói: “Kết cục của bộ phim đổi thành ôm, đường mòn nhỏ ngập bóng râm xanh mát xinh đẹp, hai người nhẹ nhàng ôm một cái cũng khá tốt rồi.”
Mọi người: “…”
Có lẽ đây sẽ là bộ phim trong sáng nhất trong tất cả các bộ phim chiếu mạng đấy.
Hai diễn viên chính đóng hơn hai mươi tập phim, cuối cùng chỉ ôm một cái? Tuy nhiên dựa vào nguyên lý của Bùi Thiệu Trạch, “thanh tân thoát tục” thế này có khi lại nổi cũng nên. Dù sao thì mấy bộ phim ái muội ngập tràn khắp nơi, khán giả ngày ngày ăn “thịt”, thỉnh thoảng gặp một đĩa rau thanh đạm, có khi lại khiến người ta sáng mắt?
Cách đó không xa Trình Hạ nghe được cuộc đối thoại của mấy người chủ chốt trong đoàn, lỗ tai không tự chủ ửng đỏ.
Là vì Bùi tổng không thích thấy cậu hôn Alpha khác sao? Cho nên mới bảo biên kịch xóa toàn bộ cảnh hôn phía sau đi.
Thực tế thì Trình Hạ cũng rất khó chịu, cậu không tài nào hôn lên gương mặt này của Thân Khải được, cố gắng biến đối phương thành người mình thích mới có thể tìm được chút cảm giác. Nếu như thực sự bảo cậu và Thân Khải thân mật hôn môi, trong lòng cậu cũng cảm thấy buồn nôn.
Không phải cậu chán ghét Thân Khải, Thân Khải là một người rất tốt, cũng rất quan tâm cậu. Chỉ là về mặt tình cảm cậu có chứng ưa sạch sẽ, sau khi thích Bùi tổng lại thân mật cùng Alpha khác đều khiến cậu thấy buồn nôn, chỉ cần nghĩ tới môi chạm môi với đối phương, toàn bộ lông tơ trên người Trình Hạ đều dựng đứng.
Bùi tổng nói vài câu đơn giản đã khiến biên kịch xóa hết cảnh hôn, thật là tốt quá…
Alpha này cứ yên lặng như vậy mà bảo vệ cậu, làm trái tim Trình Hạ như có dòng suối ấm áp len lỏi đột ngột tuôn trào.
Vì Bùi Thiệu Trạch đột nhiên đưa ra phản đối, biên kịch Hứa chỉ có thể ở sửa kịch bản ngay tại hiện trường, cảnh Trình Hạ cúi đầu hôn trộm Thân Khải biến thành dịu dàng nhìn Thân Khải. Như thế này khi quay từ góc nghiêng, hiệu quả vẫn rất đẹp.
Lưu Học Nghị vô cùng hài lòng, bảo đoàn phim dọn dẹp nghỉ quay sớm.
Buổi tối, mọi người cùng nhau quay về khách sạn ăn cơm, bởi vì xung quanh có quá nhiều người, Trình Hạ chỉ có thể mỉm cười chào hỏi Bùi Thiệu Trạch, sau đó đi tới ngồi cùng người đại diện. Lúc ngồi ăn cơm Trình Hạ mới lén gửi tin nhắn cho Bùi Thiệu Trạch: “Cảm ơn Bùi tổng.”
Bùi Thiệu Trạch khổng hiểu vì sao cậu lại phải cảm ơn, nghi hoặc hỏi: “Cảm ơn gì?”
Theo lý giải của Trình Hạ chính là, mối quan hệ của hai chúng ta đã đến mức này rồi, có gì đâu mà phải cảm ơn.
Cảm ơn gì? Cảm ơn cái gì mà cám ơn. Sóng não hai người lại lệch nhau.
Trình Hạ vẫn có thể tiếp tục nhắn tin: “Sức khỏe Bùi tổng đã đỡ hơn chút nào chưa? Buổi tối phải cẩn thận, tốt nhất vẫn nên uống một viên thuốc cảm trước khi ngủ.”
Sự quan tâm của Trình Hạ khiến Bùi Thiệu Trạch vốn đang phiền muộn bỗng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tiện tay trả lời: “Ừm, tôi biết rồi.”
Ngay lúc này, Bùi Thiệu Ngạn đi lấy cơm quay lại, cố gắng nhịn cười ghé vào tai anh mình nói: “Anh, anh đúng là quá giỏi, rõ ràng là đang ghen, không muốn Trình Hạ hôn người khác mới bỏ cảnh hôn đi, kết quả lại tìm ra một nùi lý do bào chữa hết sức cao siêu, em nghe mà ngẩn cả người ra đây này, từ biên kịch đến đạo diễn đều bị anh thuyết phục, quá đỉnh!”
Bùi Thiệu Trạch hơi nhướng mày: “Nói vớ vẩn cái gì, bộ phim này thực sự theo phong cách tươi mới, thêm nhiều cảnh hôn thì có khác gì mấy bộ phim mạng thân mật thô thiển lại rẻ tiền trên thị trường?”
Bùi Thiệu Ngạn nhún vai: “Về lý nói vậy cũng không sai. Nhưng anh có dám thề, rằng anh không hề ghen không?”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Cái kiểu thề thốt ngây thơ này, đương nhiên anh sẽ không làm.
Bùi Thiệu Ngạn hả hê: “Vừa rồi lúc anh nhìn Thân Khải rõ ràng dùng ánh mắt nhìn tình địch, ghen thì có gì đâu mà không dám thừa nhận chứ. Nếu Omega em thích mà hôn người khác, em cũng ghen đến phát điên ấy chứ lại.”
Bùi Thiệu Trạch trầm mặc không trả lời.
Bởi vì anh phát hiện, bản thân không thể phản bác lại lời của em trai.
Loại cảm xúc kì lạ khó giải thích vừa rồi là ghen sao?
Không đúng, anh coi Trình Hạ như như một đứa nhỏ cần được quan tâm chăm sóc, theo lý mà nói anh không nên can thiệp quá nhiều vào tình cảm riêng tư của cậu. Nhưng tại sao bản thân anh lại không thể chịu đựng chuyện Trình Hạ thân mật quá mức cùng người đàn ông khác?
Lúc đầu anh cho rằng đây là một loại “tâm lý của người cha”, chỉ giống như đa số những người cha khác, không mong muốn con mình còn trẻ đã yêu đương ảnh hưởng sự nghiệp. Thấy đứa nhỏ thân mật với bạn cùng lứa tuổi, đương nhiên cha sẽ không vui vẻ, cảm thấy đứa con mình nuôi lớn bị cướp mất rồi.
Anh thực sự đối xử với Trình Hạ như trưởng bối lo lắng cho vãn bối sao?
Nếu đứng trước mặt Trình Hạ không phải Thân Khải, mà là một Alpha khác cực kỳ ưu tú, có năng lực mang lại hạnh phúc cho Trình Hạ, nhà đối phương vừa có tiền vừa có quyền, lại còn đẹp trai, sẵn lòng chăm sóc bảo vệ Trình Hạ cả đời… Vậy anh có thể đồng ý để Trình Hạ rời đi cùng với Alpha kia không?
Bùi Thiệu Trạch tưởng tượng một chút, phát hiện bản thân vẫn không thể nào chấp nhận việc Trình Hạ đi cùng người khác.
Bất kể Alpha nào hôn môi Trình Hạ, ôm lấy Trình Hạ, đánh dấu Trình Hạ…
Anh đều không thể nào chấp nhận được.
Trong lòng anh, cho dù có là Alpha tốt đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không xứng với chồi non nhỏ của anh.
Một cậu bé nỗ lực chăm chỉ, hoạt bát đáng yêu, chu đáo ấm áp như vậy, sao có thể để Alpha khác đưa đi? Cho dù Trình Hạ có là một nam Omega đi chăng nữa, có thể bị đánh dấu cũng có thể mang thai, nhưng vậy cũng không có nghĩa là Trình Hạ nhất định phải sống cùng một Alpha.
Đầu Bùi Thiệu Trạch đau như muốn nứt ra.
Anh kinh ngạc phát hiện, bản thân nuôi dưỡng mầm non lâu như vậy, thế mà lại sinh ra loại “hội chứng độc chiếm” kỳ lạ này.
Nếu Trình Hạ mà biết được, liệu có bị loại tâm lý giống như “ông chú biến thái” này dọa chạy mất không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT