Bùi Thiệu Trạch đi đến bên cạnh đạo diễn Lưu, đợi một lát Bùi Thiệu Ngạn mới chậm rãi đi tới, ghé sát vào tai anh mình, cười nhẹ nói: “Anh, rốt cuộc em cũng hiểu rồi.”
Bùi Thiệu Trạch nhíu mày: “Hiểu cái gì?”
Bùi Thiệu Ngạn cười đến ý vị thâm trường, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn anh trai mình: “Ánh mắt của anh không tồi nha.”
Bùi Thiệu Trạch: “?”
Đúng lúc Lưu Học Nghị quay đầu tò mò nhìn về phía thiếu niên lạ mặt trước mắt, Bùi Thiệu Trạch phớt lờ nụ cười của em trai, giới thiệu với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn Lưu, đây là trợ lý mới của tôi, họ Nghiêm, anh cứ gọi tiểu Nghiêm là được. Về sau để cậu ấy hỗ trợ cho đoàn phim, đạo diễn Lưu có gì phân phó thì cứ bảo cậu ấy làm. Là thực tập sinh, đi theo để học hỏi vài thứ.”
Đạo diễn Lưu gật đầu: “Ừ, tiểu Nghiêm phải không? Mấy ngày tới cậu cứ theo tôi học tập quay phim như thế nào đi.” Nhà đầu tư đem diễn viên vào đoàn phim thì anh ta đã thấy nhiều, nhưng đưa vào một trợ lý nhỏ là tình huống gì đây? Đạo diễn Lưu cũng không hiểu ra sao, nhưng trực giác mách bảo vị trợ lý này có quan hệ không bình thường với Bùi tổng, cho nên thái độ đối với cậu ta rất ôn hòa.
Bùi Thiệu Ngạn chạy tới đứng bên cạnh đạo diễn Lưu, nhìn thấy màn hình nhỏ trước mặt anh ta, cực kỳ tò mò hỏi: “Đạo diễn Lưu, đây là cái gì ạ?”
Lưu Học Nghị cười giải thích: “Là màn hình theo dõi, hình ảnh do nhiếp ảnh gia quay sẽ được hiển thị trong này, nếu nhiều camera đồng thời quay thì có thể chia ra nhiều màn hình, có thể trực tiếp xem quay chụp có hiệu quả không.”
Bùi Thiệu Ngạn như ngộ ra chân lý: “Ồ, tôi hiểu rồi, tiên tiến thật.”
Lần đầu tiên cậu nhóc đến đoàn phim, tràn ngập tò mò với mọi thứ xung quanh, Bùi Thiệu Trạch nghĩ, thà để cậu em trai này đi theo đoàn học quay phim còn hơn là để nó quay về trường học, suốt ngày lêu lổng cùng đám bạn xấu.
Đúng lúc này người phụ trách của bộ phận tuyên truyền vội vàng đi tới, tay cầm laptop, nói với Bùi Thiệu Trạch: “Bùi tổng, đạo diễn Lưu, ảnh chụp tạo hình đã sửa xong rồi, hai người có muốn xem không?”
Người phụ trách tuyên truyền của bộ phim này hôm nay cũng bị Bùi Thiệu Trạch gọi tới hiện trường, mọi người đều khẩn trương đẩy nhanh tốc độ, chỉnh sửa vài ảnh chụp của diễn viên chính, làm thành sáu tấm poster.
Bùi Thiệu Trạch và đạo diễn ngồi xuống bên cạnh, cùng nhìn về phía màn hình máy tính.
Ảnh chụp đã qua chỉnh sửa kỹ càng có hiệu quả tốt hơn nhiều so với lúc nhiếp ảnh gia chụp trực tiếp, khuôn mặt ai cũng hoàn mỹ, tổng cộng có sáu diễn viên phối hợp diễn, toàn bộ sáu poster đều được thay bằng màu xanh, bối cảnh mang phong cách tươi mát, hai bên được viết chữ in màu xanh đồng nhất, tông màu tổng thể phù hợp với đồng phục học sinh của các diễn viên.
Trong đó có ảnh chụp tạo hình của Trình Hạ là ảnh chính diện. Thiếu niên trong bức ảnh đứng trước bảng đen với quyển sách giáo khoa toán trung học trên tay, tươi cười xán lạn, khuôn mặt tràn đầy sức sống, nét tươi trẻ như tràn ra ngoài màn hình.
Bùi Thiệu Trạch nhìn ảnh tạo hình của Trình Hạ, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, gật đầu nói: “Tốt lắm.”
Đạo diễn Lưu cũng khen: “Phong cách của tấm poster này rất phù hợp với bộ phim vườn trường của chúng ta, tôi cũng thấy không tồi.”
Bùi Thiệu Trạch quay đầu nhìn về phía em gái của bộ phận tuyên truyền: “Trong ngày hôm nay hãy gửi ảnh chụp này cho phóng viên truyền thông, chuẩn bị đăng trên các trang web lớn.”
Đối phương lập tức gật đầu: “Vâng, Bùi tổng, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ lập tức gửi đi.”
Bùi Thiệu Ngạn nhìn kỹ ảnh của Trình Hạ giữa sáu tấm poster, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Trình Hạ đúng thật là đẹp mắt, không nhìn ra chút khuyết điểm nào, em từng gặp qua rất nhiều Omega, nhưng khí chất của cậu ấy quả thật là độc nhất vô nhị.”
Bùi Thiệu Trạch quay đầu nhìn về phía em trai, hơi nhướng mày: “Em thích mẫu người kiểu này à?”
Mong muốn sống sót của Bùi Thiệu Ngạn nháy mắt bùng nổ, lập tức cam đoan: “Không không, em thích kiểu dịu dàng e thẹn như chim nhỏ nép vào người cơ, kiểu tỏa sáng như Trình Hạ không phải gu em đâu! Nhưng mà cậu ta thật sự rất đẹp trai, người thích cậu ta chắc chắn là ánh mắt không tồi.”
Bùi Thiệu Trạch: “?!”
Em trai có phải bị kích thích hay không, cười quái dị như vậy, nói chuyện cũng không đầu không cuối?
Bùi Thiệu Trạch không để ý đến cậu nhóc, tiếp tục tập trung vào công việc.
Qua nửa giờ, tin tức khởi quay đã truyền khắp mạng.
Bộ phận tuyên truyền nghe theo chỉ thị của Bùi tổng, không mua hot search, dù sao kinh phí Bùi tổng cho bọn họ rất có hạn, mọi người chỉ đăng tại các trang web lớn. Kế hoạch tuyên truyền vô cùng khiêm tốn, cứ như chỉ để nói với cư dân mạng rằng: Bộ phim này sắp khởi quay.
Nhưng dù sao nguyên tác của ‘Gấp giấy’ cũng đã có độ nổi tiếng nhất định, sau khi tác giả Ninh Mông Thảo đăng tin chính thức đã tạo ra rất nhiều dư luận trong đám người hâm mộ, số lượt bình luận trên weibo của cô nhanh chóng vượt qua mười nghìn.
Một nửa số người tỏ vẻ: “Hỏng rồi hỏng rồi, phá hủy nguyên tác của tôi rồi.”
Một nửa khác thì cho rằng: “Diễn viên chính trông rất đẹp, có thể chờ mong một chút.”
Ninh Mông Thảo đã chủ động nói: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi đã tham gia đoàn phim, sẽ tự mình cải biên chuyển thể kịch bản. Mấy diễn viên chính đều rất chăm chỉ, chúng tôi sẽ cố gắng đưa đến cho mọi người một bộ phim xuất sắc.”
Tác giả nói như vậy, các fan lập tức vui mừng phấn khởi. Ninh Mông Thảo tự mình tham gia, ít nhất nguyên tác sẽ không bị sửa đổi lung tung lộn xộn, về mặt nội dung vẫn khiến người ta yên tâm. Chẳng qua Trình Hạ là người mới lại không có tác phẩm tiêu biểu, Thân Khải cũng không nổi tiếng gì, điều mọi người lo lắng nhất là hai diễn viên tuyến 18 này có thể diễn tốt hai vai chính trong sách hay không?
Mặc kệ như thế nào, tin tức Ninh Mông Thảo tự mình đảm nhiệm vai trò biên kịch cũng an ủi người hâm mộ phần nào, hầu hết người hâm mộ đều lý trí, cho dù nghi ngờ cũng đã có Ninh Mông Thảo giải đáp nghi vấn trên weibo, không ai mắng hai diễn viên là Trình Hạ và Thân Khải.
Mấy ngày hôm trước Trình Hạ đột nhiên nổi lên một phen, sau MV cũng thu hoạch được ít fan, thấy tin tức khởi động máy, những fan qua đường lẻ tẻ này vội gửi tin cổ vũ Trình Hạ: “Hạ Hạ đánh dương cầm rất chuyên nghiệp, chờ mong phim mới của cậu!”
“Tôi cảm thấy cậu rất phù hợp với hình tượng của Tần Niên, cố lên, tin tưởng cậu!”
Còn có những fan rất đáng yêu chạy tới cổ vũ cậu: “Chúc mừng anh nhận vai Tần Niên, Tần Niên là ánh trăng sáng trong lòng em, nhất định phải cố gắng diễn tốt nhé, siêu cấp chờ mong!”
“Dáng vẻ đẹp lắm, cố lên cố lên!”
Trình Hạ chụp ảnh tạo hình xong, mở điện thoại ra thì thấy thái độ của đại bộ phận fan và người qua đường đối với cậu cũng ôn hòa. Đương nhiên cũng có một số người nhảy vào mắng chửi thậm chí là công kích, rất có thể là antifan, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Đúng lúc này trong nhóm của đoàn phim nhận được tin nhắn Bùi tổng gửi tới: “Thông báo khởi động máy trên diễn đàn của đoàn phim, các nghệ sĩ hãy đăng một ít tin tức, cùng phối hợp tuyên truyền. Những tranh luận của cư dân mạng không cần để tâm đến, mặc dù bộ phim này đa phần đều là diễn viên mới, nhưng bên chỉnh sửa sẽ kiểm tra cẩn thận, tạo ra một bộ phim chất lượng nhất.”
Những lời này của Bùi tổng như cho cả đoàn phim uống thuốc an thần vậy.
Trình Hạ lập tức đăng weibo: “Chúc mừng đoàn phim bắt đầu khởi quay! Tôi cũng là fan của ‘Gấp giấy’, đã đọc nguyên tác rất nhiều lần, rất thích Tần Niên, lần này được nhận vai Tần Niên tôi nhất định sẽ cố gắng diễn thật tốt! [cố lên] [cố lên]”
Các diễn viên khác cũng theo đó đăng lên.
Thân Khải cơ bản đã có mấy bộ phim, người hâm mộ nhiều hơn Trình Hạ một chút, khi đăng lên có không ít người bình luận chúc mừng.
Người nổi tiếng nhất trong đoàn phim thật ra là Diệp Minh Khiêm, trên weibo có hơn bốn triệu fan, nhiều gấp 10 lần Trình Hạ, cậu ta đã thu hút vô số người hâm mộ qua cảnh khóc đau khổ của mình khi tham gia phim ‘Năm tháng dần trôi’, cũng vì vậy fan của cậu ta rất trung thành, biết thần tượng của mình có phim mới liền cùng nhau chúc mừng.
Về phần vì sao cậu ta lại đóng nam hai mà không diễn nam chính, rất nhiều fan đã tự giải thích rằng: Nam chính của bộ sách là một thiếu niên đẹp trai lạc quan cởi mở, còn nam thứ là nam thần Omega nhã nhặn tuấn tú, mọi người đều hiểu khí chất của Diệp Minh Khiêm thích hợp với vai nam hai hơn, cho nên không có dị nghị gì.
Khu bình luận vô cùng hài hòa.
Bùi Thiệu Trạch lướt sơ qua mấy bài đăng của mấy nghệ sĩ đăng trên weibo, trước mắt xem ra việc tuyên truyền đã coi như đã đạt hiệu quả, ban đầu anh cũng chỉ định thông báo cho mọi người biết bộ phim này sẽ khởi quay, về phần tuyên truyền sau đó thì sẽ bắt đầu tăng thêm khi bộ phim quay xong.
Tắt di động, Bùi Thiệu Trạch đi vào trường quay.
Đạo diễn Lưu có kinh nghiệm phong phú trong mảng phim chiếu mạng, hai cảnh diễn chiều hôm nay anh ta sắp xếp đều là cảnh diễn đơn của Trình Hạ và Thân Khải trong tuyết. Dù sao Trình Hạ và Thân Khải cũng mới quen, trực tiếp đối diễn sẽ rất dễ bị NG, cần có thời gian để hòa nhập giữa các diễn viên chính. Cho nên vài ngày trước Lưu Học Nghị đẩy toàn bộ những cảnh diễn đơn lên trước, để hai diễn viên chính tìm cảm giác.
Hai cảnh diễn đều rất đơn giản, rất ít lời thoại, vì vậy quá trình quay cũng thuận lợi.
Một buổi chiều trôi qua nhanh chóng, Bùi Thiệu Trạch nhìn Trình Hạ tươi cười xán lạn khi nhập vai, lúc này mới yên tâm dẫn Chương Phàm và em trai trở về công ty.
Trong khoảng thời gian này, anh để em trai cùng ăn cùng ở với mình, thuận tiện quản lý cậu nhóc.
Buổi tối sau khi trở lại biệt thự, Bùi Thiệu Ngạn lân la đến cạnh anh trai mình, nhỏ giọng nói: “Anh, mai là sinh nhật một người bạn của em, đã đồng ý gặp mặt nhau rồi, anh có thể cho em đi tụ tập tham gia sinh nhật không?”
Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Thời điểm em gặp gỡ bạn bè chắc tiêu không ít tiền nhỉ?”
Bùi Thiệu Ngạn vẻ mặt kiêu ngạo: “Đúng vậy! Mỗi lần đi chơi đều là em bỏ tiền, mỗi lần tiêu mấy nghìn là chuyện bình thường.”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Hiện tại em gửi wechat cho bọn họ, nói mình đang gặp chuyện khó khăn, cần dùng tiền gấp, muốn mượn hai mươi nghìn. Nếu bọn họ cho em mượn thì ngày mai anh sẽ để em đi tham gia cùng bạn bè.”
Bùi Thiệu Ngạn cau mày: “Vay tiền? Mất mặt lắm…” Đối diện ánh mắt bình tĩnh của anh mình, cậu ta đành phải gửi tin nhắn wechat cho mấy người bạn tốt thường chơi chung.
Rất nhanh đã có người trả lời: “Anh Ngạn, gần đây tình hình của em rất eo hẹp, không có nhiều tiền như vậy, thật sự xin lỗi!”
“Thẻ của mình bị bố đóng băng rồi, không lấy được tiền mặt, hay là cậu thử hỏi A Thành đi.”
Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, sắc mặt Bùi Thiệu Ngạn cũng dần trở nên khó coi.
Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Em coi người ta là bạn tốt, người ta lại chỉ coi em là người thanh toán hóa đơn. Thiệu Ngạn, bạn bè chân chính là người ở thời điểm em gặp khó khăn chắc chắn sẽ giúp em. Bình thường bọn họ khen em, tâng bốc em, kêu em ‘anh Ngạn’ rất thân thiết, là bởi vì em giúp bọn họ sống phóng túng, bỏ tiền cho bọn họ. Một khi em gặp khó khăn, những người gọi là ‘bạn bè’ này sẽ không giúp đỡ em, hiện tại em đã thấy rõ ràng chưa?”
Trong nguyên tác, về sau chính là nhóm người này dụ dỗ em trai anh vào con đường nghiện ngập. Bùi Thiệu Trạch không có chút hảo cảm nào với đám bạn xấu này, đương nhiên hy vọng em trai cách bọn họ càng xa càng tốt, anh muốn giúp Bùi Thiệu Ngạn nhanh chóng nhìn ra bộ mặt thật của nhóm ‘anh em’ này.
Bùi Thiệu Ngạn thẹn quá hóa giận: “Nói không chừng bọn họ thật sự eo hẹp, không có tiền đâu.”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Một lần đi KTV có thể tiêu tốn đến mười nghìn tệ một người, lại không có nổi hai mươi nghìn, em cảm thấy tin được không?”
“…” Bùi Thiệu Ngạn trầm mặc một lát, đáy mắt hiện lên một chút mất mát.
Anh hai nói đúng, bọn họ chỉ là không muốn giúp, bởi vì trong lòng bọn họ không coi cậu là bạn bè, mỗi lần ra ngoài chơi gọi cậu đến chỉ để thanh toán mà thôi. Cậu là người tiêu tiền như nước, đúng là ngu ngốc khi quẹt thẻ thanh toán hóa đơn cho đám người này! Một ngày nào đó cậu không có tiền thì bọn họ cũng sẽ vứt bỏ cậu, so với vứt lá rau thối còn nhanh hơn.
Bùi Thiệu Trạch ném ba kịch bản đã được bộ bản quyền lựa chọn cho em trai mình: “Mấy ngày này hãy xem hết các kịch bản anh đưa, sau đó tìm những bộ phim có chủ đề tương tự, xem xét kỹ càng để đánh giá, viết một bản báo cáo phân tích cho anh.”
Bùi Thiệu Ngạn vẻ mặt đau khổ: “Em không biết viết tài liệu báo cáo…”
Bùi Thiệu Trạch đưa cho cậu nhóc một bản mẫu: “Theo đó mà viết, không biết thì tự tra.”
Bùi Thiệu Ngạn ủ rũ, mở máy tính bắt đầu đọc tài liệu, thật sự còn khổ hơn hồi cấp ba. Chủ nhiệm lớp cấp ba đều là ‘nuôi thả’ cậu, hiện giờ anh trai vậy mà lại ngồi bên cạnh theo dõi cậu làm việc!
Thư phòng rộng mở, lộ ra một bàn làm việc cùng hai chiếc máy tính.
Anh em hai người mặt đối mặt làm việc, Bùi Thiệu Ngạn ngẫu nhiên ngẩng đầu trộm quan sát ông anh phía đối diện, phát hiện vẻ mặt anh mình trước sau như một, không biết đang xem thông tin gì, thái độ làm việc rất nghiêm túc. So với người anh bất cần đời trước kia thì người cuồng công việc của bây giờ quả thật rất có mị lực.
Có thể do Bùi Thiệu Trạch quá mức nghiêm túc, Bùi Thiệu Ngạn cũng không dám quấy rầy, đành dời lực chú ý vào kịch bản trên máy tính. Sau khi đọc một hồi thì phát hiện kịch bản cũng không tồi, dần dần nhập tâm hơn.
Trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn âm thanh hai người bấm chuột.
Thẳng đến mười giờ tối Bùi Thiệu Trạch mới xoa xoa huyệt thái dương, ngừng công việc trong tay, đi đến bên cạnh em trai, hỏi: “Thế nào, em cảm thấy kịch bản này có tiềm năng không?”
Bùi Thiệu Ngạn ngẩng đầu nói: “Cốt truyện rất tốt, hẳn là sẽ có tiềm năng.”
Bùi Thiệu Trạch: “Chờ em đoc hết ba kịch bản anh sẽ hỏi lại em lần nữa.”
Bùi Thiệu Ngạn gãi đầu nghi hoặc: “Em thấy ổn mà, không lẽ đọc xong ba bộ sẽ có kết luận khác sao?”
Bùi Thiệu Trạch: “Không, em chỉ cần đọc và cảm thấy ba kịch bản đều tốt là được rồi.”
Bùi Thiệu Ngạn vẻ mặt mờ mịt.
Ngay sau đó lại nghe thấy Bùi Thiệu Trạch nói: “Kịch bản tốt rất nhiều, nhưng tốt không có nghĩa là sẽ ăn khách. Nếu sau này em trở thành một nhà đầu tư quyền lực, trước mắt em là ba bộ kịch bản tốt như nhau, tài chính lại chỉ cho phép em chọn một bộ duy nhất, làm thế nào để chọn ra bộ thích hợp, đó mới là mấu chốt.”
Bùi Thiệu Ngạn dường như nghe hiểu, nghiêm túc nhìn anh mình.
Bùi Thiệu Trạch vỗ vỗ vai cậu, giọng nói ôn hòa hiếm thấy: “Khảo sát những đề tài giống nhau trên thị trường, xem đánh giá của cư dân mạng, thăm dò sở thích người xem, đây chính là bước đầu tiên. Anh bảo em nghiên cứu thị trường là bước cơ bản nhất, đây là yếu tố then chốt để xác định xem em có nên đầu tư vào một bộ phim hay không, hiểu chưa?”
Bùi Thiệu Ngạn gật đầu: “Hiểu được sơ sơ, có điều… em còn chưa giỏi lắm.”
Bùi Thiệu Trạch nói: “Không biết thì hỏi anh. Em đã trưởng thành rồi, chờ khi em đủ hiểu về vòng luẩn quẩn này, anh sẽ để em độc lập sản xuất, nếu em có khả năng đầu tư, kiếm mấy triệu cũng không thành vấn đề. Tiền do chính mình kiếm ra, chi tiêu thoải mái hơn, em nghĩ sao?”
Tuy rằng anh trai vẫn dùng “giọng điệu dạy bảo”, nhưng kỳ quái là Bùi Thiệu Ngạn cũng không thấy phản cảm. So với mấy cái đạo lý trống rỗng kiểu “cuộc sống của bạn nên thế này thế nọ” của thầy giáo và cha thì Bùi Thiệu Trạch lại dùng thực tế làm phương thức dạy bảo, khiến Bùi Thiệu Ngạn không thể không phục. Dù sao tiền tiêu vặt vẫn ở trong tay anh trai, không nghe lời sẽ không có cơm ăn!
Trước tình thế nửa bắt buộc nửa tự nguyện này, Bùi Thiệu Ngạn bắt đầu chuyên tâm vào công việc do anh mình sắp xếp.
Bùi Thiệu Trạch rất vừa lòng với sự thay đổi của em trai.
Đứa nhỏ này không ngốc, chẳng qua hoàn cảnh ảnh hưởng quá lớn đến nó, rời xa đám bạn xấu này, chậm rãi đi theo mình học tập, Bùi Thiệu Trạch tin tưởng em trai nhất định sẽ thay đổi, trở thành đứa con đáng tự hào của Bùi gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT