Đồng phục mà Trình Hạ mặc là do mấy ngày hôm trước quay MV xong nhà tài trợ đưa cho cậu, tuy rằng không “giặt đến bạc màu” như miêu tả của nguyên tác, nhưng cậu cảm thấy mặc đồng phục để diễn sẽ có thêm cảm giác nhân vật. Dù sao nhà Tần Niên cũng rất nghèo, không có quá nhiều kiểu quần áo, hầu như mỗi ngày đều phải mặc đồng phục.

Lưu Học Nghị thấy thiếu niên mặc đồng phục, ánh mắt lập tức ôn hòa hơn rất nhiều. Cho dù có diễn nát thì ít nhất thái độ cũng đủ nghiêm túc. Người mới nghiêm túc nỗ lực như vậy để lại ấn tượng tốt hơn những kẻ căng thẳng quên thoại, hoảng loạn run rẩy nhiều.

Lưu Học Nghị hòa nhã nói: “Cậu chuẩn bị diễn cảnh nào?”

Trình Hạ nói: “Cảnh 37 và cảnh 56.”

Đạo diễn Lưu và biên kịch bên cạnh liếc nhìn nhau. Giống với cảnh diễn mà Diệp Minh Khiêm lựa chọn ban nãy. Có điều như vậy cũng tốt, so sánh trực tiếp càng dễ nhận ra ai thích hợp với nhân vật Tần Niên này hơn.

Lưu Học Nghị gật đầu: “Được, cậu chuẩn bị một chút, bắt đầu đi.”

Bùi Thiệu Trạch ngồi ở đầu hàng bên trái, trong lúc lơ đãng Trình Hạ liếc nhìn anh một cái, vừa lúc đối diện ánh mắt của Bùi Thiệu Trạch. Khiến Trình Hạ ngoài ý muốn chính là, Bùi Thiệu Trạch không phải kiểu người lạnh nhạt nghiêm túc như mọi người miêu tả, khí thế dọa người, ngược lại là dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn Trình Hạ, gật đầu, như là đang cổ vũ cậu.

Trình Hạ thở sâu, nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Cậu nằm đến lên bàn làm, nhắm mắt lại. Một lát sau, cậu như bị ác mộng bừng tỉnh, đột nhiên ngồi bật dậy, bàn tay nắm lại, dùng sức gõ đầu, chỉ cảm thấy đau đến ong ong. Sau một lúc mới lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, nhận thấy chính mình đang ở bệnh viện, lập tức hỏi: “Tần Nguyệt, sao anh lại ở đây?”

Tần Nguyệt: “Anh, tối qua anh ngất xỉu, là em đưa anh đến bệnh viện.”

Trình Hạ sửng sốt, sau đó lộ ra biểu cảm không sao cả, vẫy tay với em gái: “Chắc chắn là do anh không ăn cơm chiều, em đừng lo lắng, cơ thể anh rất tốt.”

Lúc này bác sĩ đẩy cửa tiến vào, Trình Hạ lập tức ngồi thẳng, tươi cười xán lạn: “Bác sĩ, cháu có thể xuất viện rồi chứ?”

Bác sĩ nghiêm túc nói cho cậu biết chuyện tin tức tố.

Đôi mắt Trình Hạ dần dần trừng lớn, sau đó bỗng nhiên cười ra tiếng: “Ha ha ha, nhất định là chú nhầm rồi! Trong cơ thể cháu sao có thể do lường kiểm tra ra tin tức tố của Omega được? Có phải kiểm tra của mọi người có lỗ hổng, hoặc là ở phòng cách vách cũng có một người tên là Tần Niên, chú lấy lộn kết quả rồi?”

Bác sĩ đưa báo cáo kiểm tra cho cậu xem.

Trình Hạ nhanh chóng vươn tay, tựa như nhận lấy một tờ giấy từ không khí, sau đó nhìn chằm chằm, còn dùng ngón trỏ tay trái chỉ vào số liệu gạch một đường để đối chiếu, khi kiểm tra xong thân phận và số liệu của tin tức tố, rốt cuộc cậu cũng tin kết quả này, mặt đầy hoang mang gãi đầu, một bên nhỏ giọng nói thầm: “18 tuổi mới phân hóa, cái này có thể sao?”

Cậu đưa kiểm tra kết quả cho em gái, tay phải sờ vị trí tuyến thể sau cổ: “Nói như vậy, sau cổ cháu đã xuất hiện tuyến thể của Omega? Về sau còn phải trải qua kỳ động dục? Quá phiền phúc. Bác sĩ, thứ này này có thể cắt bỏ không?”

Mọi người: “…”

Tác giả ngồi xem ở dưới thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Đúng vậy, đây là cốt truyện trong nguyên tác! Tần Niên là một người đáng yêu, tâm lý vô cùng lạc quan, sau khi biết mình là Omega, cậu không vui vẻ hay đau khổ như người khác, cậu chỉ cảm thấy — Rất phiền phức!

Kỳ động dục gì đó, làm chậm trễ công cuộc kiếm tiền nuôi em gái của cậu.

Bác sĩ cũng bị cậu nói bậy nói bạ mà kinh hồn, vội nói: “Tuyến thể chính là cơ quan phân bố tin tức tố quan trọng của Omega, nếu tùy ý cắt bỏ sẽ ảnh hưởng đến hệ nội tiết tố của cậu, thậm chí ảnh hưởng đến tuổi thọ.”

Ánh mắt Trình Hạ hoài nghi đánh giá bác sĩ, cuối cùng cũng tin lời giải thích của đối phương, có hơi bực bội gãi đầu: “Không thể cắt? Thôi kệ đi, phiền bác sĩ viết đơn thuốc ức chế cho cháu, cháu còn phải về nhà ôn tập, ngày mai cháu phải đi thi nữa.” Cậu nói xong thì bắt đầu rút dây truyền dịch trên mu bàn tay, đứng dậy xuống giường.

Em gái Tần nguyệt vội vã ấn cậu lại, Trình Hạ hơi ngẩng đầu, tươi cười dịu dàng nhìn về phía em gái: “Tần Nguyệt em đừng có lo, chuyện này co to tát gì đâu, anh phân hoá thành Omega thì không phải là anh hai em nữa à? Em xem, anh cũng khác so với trước kia, cùng lắm là trong thân thể nhiều thêm một tuyến thể Omega thôi, không mở ra nhìn thì ai mà biết?”

Dưới yêu cầu nghiêm khắc của bác sĩ cùng em gái, Trình Hạ không tình nguyện mà ngồi trở lại giường bệnh: “Nhưng ngày mai anh còn phải đi thi… Được được được, đều nghe em, anh gọi điện thoại cho chủ nhiệm xin nghỉ là được chứ gì?”

Dứt lời cậu cầm lấy điện thoại, cười hì hì gọi cho chủ nhiệm lớp nói: “Thưa thầy, em là Tần Niên, khụ, em bị sốt phải nhập viện rồi, ngày mai muốn xin nghỉ, cảm ơn thầy, em sẽ bổ sung giấy phép nghỉ học sau.” Sau đó lại nhìn về phía bác sĩ, nghiêm túc nói: “Phiền bác sĩ mau chóng đưa kết quả kiểm tra cho cháu, cả thuốc ức chế cũng lấy nhiều chút ạ, cảm ơn!”

Một lát sau, cậu lại nói: “Tần Nguyệt, em đi ăn cơm đi, thuận tiện mang về cho anh một phần thức ăn nhanh.”

Bác sĩ và em gái trước sau ra ngoài, phòng bệnh an tĩnh lại. Nụ cười trên mặt thiếu niên dần biến mất, ánh mắt hiện lên một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp, nghi hoặc, không thể tin nổi, còn có sự hoảng loạn và mờ mịt khi đột nhiên phân hoá thành Omega.

Tần Niên tỏ vẻ thản nhiên ở trước mặt người khác, thực ra nội tâm lại không thể tiếp thu sự thật này. Cuối cùng, Trình Hạ thở phào một hơi, khóe miệng hiện lên nét tươi cười thoải mái, lẩm bẩm: “Omega thì là Omega, không nói ra thì vẫn như mọi ngày mà sống, chỉ là phải uống thuốc ức chế thì hơi phiền phức một chút.”

Dường như rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, cậu cười tít mắt nằm xuống giường bệnh.

Ở hiện trường, Lưu Học Nghị kích động đến mức hai tay nắm chặt, anh ta biết lý do tại sao ban nãy lúc xem Diệp Minh Khiêm diễn lại cảm thấy không đúng rồi — Linh động, Tần Niên chính là kiểu người hoạt bát linh động, Diệp Minh Khiêm căn bản không diễn ra được!

Từ mỗi một động tác, ánh mắt, rồi đến mỗi một câu lời thoại, thứ Diệp Minh Khiêm diễn chỉ là Tần Niên lạc quan cởi mở.

Mà lúc Trình Hạ diễn, lại là một Tần Niên sống sờ sờ bước ra từ trong sách!

Lưu Học Nghị nhìn thiếu niên nằm cười trên “giường bệnh”, kích động đến mức đã quên kêu dừng lại.

Bùi Thiệu Trạch tán thưởng gật đầu, thấp giọng nói: “Không tồi, cảnh tiếp theo.”

Trình Hạ nhanh chóng ngồi dậy khỏi “giường bệnh”, cúi chào với mọi người, nghiêm túc nói: “Kế tiếp là cảnh 56, cảnh viết nhật ký của Tần Niên.”

Đạo cụ cậu mang theo không những có đồng phục, còn có một quyển sổ nhật ký, một cây bút, và một xấp đề toán cấp 3.

Trình Hạ ngồi trên ghế ở trước bàn, mở nhật ký ra.

Cậu đặt bút viết mấy chữ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, cau mày gạch lung tung vào phần vừa viết, lại lật một tờ khác viết tiếp. Cứ như vậy tô tô vẽ vẽ liên tiếp vài trang, cậu thở dài, bất đắc dĩ dừng bút lại.

Đầu tiên là một tay chống trên bàn, một tay chống đầu như có tâm sự, sau một lúc lâu lại bất tri bất giác đổi thành tư thế gục xuống bàn ngẩn người, toàn thân cậu như bị hút mất linh hồn, mềm nhũn gục xuống bàn, hình ảnh quay chụp một bên khuôn mặt, thiếu niên ngốc ngốc miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu!

Đạo diễn Lưu  nắm chặt tay — Đây là Tần Niên, ngoài mặt thì rất ngầu rất tuấn tú, thực ra lại là một nhóc con đáng yêu lén lút khiến người ta đau lòng!

Trình Hạ ngơ ngẩn mười mấy giây, bỗng nhiên giống như bị điện giật lấy lại tinh thần.

Nghĩ đến việc mình thích Lục Phong Dương, lỗ tai cậu không khỏi hơi ửng đỏ.

Camera ghi lại toàn bộ loạt cảm xúc biến hóa này của cậu, lỗ tai thiếu niên hồng hồng, nhanh chóng ngồi thẳng, cầm lấy cây viết trên bàn, nghiêm túc viết một dòng chữ.

Sau đó, cậu xé trang giấy trong nhật ký này ra.

Ngón tay thiếu niên thon dài linh hoạt gấp giấy lại, mười ngón cậu thoăn thoắt, động tác không có chút lóng ngóng, lưu loát tự nhiên gấp trang giấy này thành một con thuyền nhỏ rất phức tạp, camera ghi lại động tác này, đẹp đẽ hệt như đang biến hóa ma thuật.

Lưu Học Nghị: “…”

Trực tiếp gấp giấy?

Tần Niên là một thiếu niên thông minh nghịch ngợm, ngón tay vô cùng linh hoạt, có thể giấy gấp thành đủ các loại hình dạng.

Trình Hạ gấp xong chiếc thuyền nhỏ tinh xảo, đặt nó lên bàn rồi nhìn ngắm, vừa cười vừa dùng ngón tay chọc chọc thân thuyền, sau đó cậu thu lại nụ cười, lấy một tờ bài thi ra bắt đầu chăm chú làm bài. Lần này cậu không hề dừng bút, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thân là học sinh giỏi, giải đề toán đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay.

Người ở hiện trường dường như có thể tưởng tưởng ra, dưới ánh đèn ấm áp, nét bút thiếu niên lướt như bay, những chỗ trống trên bài thi lần lượt được viết đầy, mấy phút ngẩn người ban nãy kia dường như chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi trong quá trình làm bài tập thường ngày của cậu.

Cảnh diễn kết thúc, Trình Hạ đứng lên bước đến trước bàn, cúi đầu với mọi người: “Em diễn xong rồi, cảm ơn các thầy cô.”

Màu ửng hồng trên tai thiếu niên dần dần rút đi, biểu cảm cũng khôi phục bình thường.

Mọi người ở hiện trường không nhịn được vỗ tay.

Gương mặt nghiêm túc của Lưu Học Nghị cũng hiện lên nét cười: “Diễn rất tốt, chắc hẳn cậu đã đọc nguyên tác nhỉ?”

Trình Hạ gật đầu: “Vâng, em mua sách của cô Ninh Mông Thảo, đọc vài lần.”

Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói dịu dàng: “Cậu biết gấp giấy à?”

Là tác giả hỏi, Trình Hạ lập tức nhìn về phía cô, lễ phép giải thích: “Bởi vì Tần Niên thích gấp giấy nên mấy ngày nay em tìm kiếm ở trên mạng vài cách gấp, mới vừa học được cách gấp thuyền giấy yêu thích của Tần Niên, những cây cối, con vật linh tinh khác thì chưa thuần thục lắm.”

Ninh Mông Thảo hỏi: “Thuyền giấy mới gấp lúc nãy có thể cho tôi xem thử không? Cậu đã viết cái gì bên trong thế?”

Trình Hạ đưa thuyền giấy cho tác giả, Ninh Mông Thảo mở ra thì thấy…

“Tôi muốn thi đậu cùng trường đại học với Lục Phong Dương, sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Phía sau còn vẽ một gương mặt cười tươi.

Đây là kết thúc trong nguyên tác, Tần Niên cho Lục Phong Dương xem nội dung viết trong thuyền giấy.

Ninh Mông Thảo nhìn hàng chữ nhỏ này, không biết nên nói gì, trong một giây kia, cô bỗng nhiên cảm thấy cảm động, hai hốc mắt nhịn không được nóng lên. Lúc cô biết tác phẩm của mình được cải biên, thật ra trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, rất sợ người mà Thiên Toàn chọn sẽ phá hủy nhân vật dưới ngòi bút mà cô yêu thích nhất. 

Thế nhưng hôm nay cô hoàn toàn không ngờ được, lại có một diễn viên nghiêm túc đối đãi với nhân vật hư cấu “Tần Niên” này đến thế.

Cậu mặc đồng phục, mang theo giấy bút, thậm chí mang theo cả đề thi toán của trường cấp 3.

Cậu diễn Tần Niên vẻ ngoài lạc quan cởi mở, trong lòng lại âm thầm rối rắm đầy mâu thuẫn. Cậu linh hoạt biến đối giữa Tần Niên đẹp trai lúc ngày thường và Tần Niên đáng yêu lúc ngẩn ngơ, thậm chí còn tự mình gấp con thuyền giấy mà Tần Niên đưa cho Lục Phong Dương. 

Cậu tựa như Tần Niên bước ra từ trong sách.

Nghiêm túc nỗ lực, đáng yêu lạc quan, khiến người yêu thích cũng khiến người đau lòng.

Ninh Mông Thảo gấp con thuyền giấy này lại như ban đầu, trả cho Trình Hạ, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu đã nghiêm túc đối đãi với Tần Niên như thế, Tần Niên chỉ là nhân vật hư cấu mà tôi nghĩ ra — Nhưng hôm nay, cậu đã diễn ra Tần Niên rất sống động.”

Ở đây có nhiều tiền bối như vậy, cô không nên nói quá nhiều, cuối cùng lựa chọn ai cũng là do đạo diễn và nhà đầu tư quyết định. Nhưng Ninh Mông Thảo thật sự không nhịn được, cô nhìn thiếu niên trước mặt, tựa như trông thấy nhân vật mà bản thân sáng tạo ra, đang sống sờ sờ bước về phía mình.

Cô vô cùng thích biểu hiện của Trình Hạ, gấp gáp muốn những người xung quanh cũng công nhận cậu.

Nghe thấy tác giả khích lệ, Trình Hạ được chiều mà lo, khom lưng nói: “Cảm ơn cô Ninh Mông Thảo, em rất thích nhân vật Tần Niên, cũng vô cùng thích cô, rất vinh hạnh vì có thể tham dự lần thử vai.”

Khóe môi Bùi Thiệu Trạch giương nhẹ, nhìn Lưu Học Nghị, hỏi: “Thầy Lưu cảm thấy như thế nào?”

Lưu Học Nghị gật đầu: “Rất tuyệt. Tuy rằng kỹ thuật vẫn chưa quá thành thục, thế nhưng hiểu biết của Trình Hạ đối với nhân vật, trước mắt là phù hợp với nhân vật Tần Niên nhất, tự mình phát huy cũng vô cùng sinh động… Nói như thế nào đây, người mới này, rất có năng lực phân tích.”

Bùi Thiệu Trạch hỏi: “Cậu ấy là người cuối cùng thử vai, thầy Lưu có thể chọn cậu ấy không?”

Lưu Học Nghị cau mày suy nghĩ vài giây: “Vậy Diệp Minh Khiêm…”

Bùi Thiệu Trạch thản nhiên nói: “Nếu Diệp Minh Khiêm đồng ý thì có thể diễn nam phụ. Nhân vật Tần Niên này, tôi vẫn kiến nghị để Trình Hạ diễn. Không phải tôi thiên vị nghệ sĩ của Thiên Toàn, vừa rồi Trình Hạ diễn thế nào thầy Lưu cũng nhìn thấy — Cậu ấy quả thực rất xuất sắc, đúng không?”

Đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Bùi Thiệu Trạch, Lưu Học Nghị quyết đoán gật đầu: “Không sai, vậy chọn cậu ấy đi!”

Cả buổi chiều lộn xộn linh tinh khiến người ta xem mà đau đầu, còn tưởng lần này sẽ không tìm được diễn viên hợp ý. Qủa thực Trình Hạ là người có biểu hiện tốt nhất, hơn nữa tác giả cũng rất thích cậu, Lưu Học Nghị không có lý do để cự tuyệt.

Bùi Thiệu Trạch ngẩng đầu nhìn Trình Hạ, dịu dàng nói: “Trình Hạ.”

Cậu quay đầu nhìn về phía Bùi tổng, tâm tình thấp thỏm suy nghĩ, tiếp theo có phải câu “Trở về chờ thông báo” không?

Kết quả là Bùi Thiệu Trạch bỗng nhiên đứng lên, chủ động vươn tay: “Hoan nghênh cậu gia nhập đoàn phim Gấp giấy.”

Trình Hạ: “???!!!”

Vậy mà đã định rồi? Cậu thật sự có thể diễn Tần Niên sao?!

Nghe thấy Bùi tổng nói, Trình Hạ ngẩn cả người, biểu cảm ngây ngốc vô cùng đáng yêu, khóe môi Bùi Thiệu Trạch không khỏi hơi nhếch lên: “Không nói tiếng cảm ơn à?”

Trình Hạ lấy lại tinh thần, lập tức chạy tới bắt tay Bùi tổng: “Cảm ơn Bùi tổng!”

Nhận ra hiện trường còn có những người sản xuất khác, cậu lại liên tục cúi đầu: “Cảm ơn thầy Lưu, cảm ơn thầy biên kịch, cảm ơn tác giả, cảm ơn các vị nhân viên công tác!”

Mọi người xung quanh đều đang cười, đặc biệt là Ninh Mông Thảo cười vui vẻ nhất, biểu cảm trên mặt như thể “Mẹ ruột tìm được con trai rồi”.

Khi Bùi Thiệu Trạch nắm lấy tay Trình Hạ mới phát hiện lòng bàn tay của thiếu niên đổ một tầng mồ hôi lạnh, toàn bộ lòng bàn tay ướt nhẹp. Hiển nhiên, thực ra vừa rồi Trình Hạ rất căng thẳng, chỉ là cậu đã chuẩn bị từ rất lâu, học thuộc làu làu cốt truyện trong nguyên tác, cho nên người ngoài không nhận ra sự lo lắng của cậu.

Dưới loại trạng thái này mà nhóc con kia vẫn nghiêm túc diễn xuất, còn mang theo đạo cụ, trong lòng Bùi Thiệu Trạch bỗng cảm thấy mềm mại, giọng nói lại càng thêm dịu dàng: “Sau Tết âm lịch vào đoàn khởi động máy, thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo cho người đại diện của cậu.”

Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Được, vậy em…”

Bùi Thiệu Trạch buông tay, nâng cằm lên nhìn về phía cửa sau: “Đi đi, quay về nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh trạng thái.”

Trình Hạ nhanh chóng thu dọn đạo cụ được mang đến, lại cúi chào mọi người rồi mới mới xoay người ra khỏi cửa.

Bùi Thiệu Trạch nhìn bóng dáng của thiếu niên, nghĩ thầm, hôm nay Trình Hạ thật sự đã giành lấy thể diện cho Thiên Toàn, quả nhiên anh không nhìn lầm cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play