•Vị tiểu huynh đệ này, xin hãy cứu mạng.

Thủy Lan gần như là níu được sợi rơm cứu mạng. Lập tức cầu cứu Hải.

•Ách, Vị tiểu huynh đài này. Ả là yêu ma, đừng bị lừa.

Thục Mang lập tức phản ứng. Sợ Hải sẽ nghe lời Thủy Lan mà ra tay với họ.

Hải liếc nhìn hai bên. Nhất thời không có phản ứng. Sau đó ánh mắt lại tập trung vào Thủy Lan. Trên mặt lóe lên nét nghi hoặc.

Không chỉ hắn, Tiểu Thanh cũng đang nhìn Thủy Lan, Thủy Lan cũng nhìn nàng. Hai người lẳng lặng nhìn nhau. Trong âm minh dường như có một sợi dây vô hình liên kết giữa bọn họ.

Trái tim Thủy Lan rung lên một cái. Một loại cảm xúc không diễn tả được dâng trào lên trong huyết quản. Giống như đau lòng, lại như thổn thức. Nước mắt không khỏi ngân ngấn hàng mi.

•Thanh... Thanh Nhi.....

Nàng lắp bắp, gần như không thể nói thành lời. Dù bao nhiêu năm. Dù Tiểu Thanh có lớn hơn, như là một người mẹ. Nàng làm sao không nhận ra con mình.

•Thanh Nhi... Có phải con không....

Để cho chắc chắn, nàng vẫn hỏi thêm một câu.

•Mẫu thân, là người....

Tiểu Thanh đôi mắt cũng đã đỏ hoe. Dù hình ảnh Thủy Lan chỉ còn mang máng trong tâm trí, nhưng cảm giác thân tình này không thể khác được.

Nhất thời cảm xúc vỡ òa. Hai mẫu tử cách xa bao nhiêu năm bây giờ trùng phùng. Bi hoan hợp tan phút chốc hiện hữu. Cả hai mẹ con cùng khóc lên, bất chấp lao vào ôm chầm lấy nhau.

Nước mắt tuôn trào. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng cái ôm hiện tại. Đó là cảm giác gắn liền sau bao nhiêu năm tách rời.

Sự trùng phùng luôn luôn cảm động. Hải phía xa đứng nhìn cũng mỉm cười thay cho Tiểu Thanh. Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống.

Chỉ có mấy người Thiên Minh lữ đoàn là sắc mặt khó coi. Hải mấy người rõ ràng cùng Thủy Lan có quan hệ. Thấy bộ dạng họ phi thường. Rõ ràng không phải nhân vật tầm thường. Chỉ riêng bộ xương chân long sau lưng họ đã đủ khiến bọn họ cảm thấy áp lực rồi. Nãy giờ bọn truy sát Thủy Lan, nếu như Hải thật sự tức giận thì bọn họ chắc chắn gặp rắc rối lớn.

Hiện tại bọn họ bắt đầu tìm kiếm cơ hội rút lui. Về phần trả thù có lẽ không cần thiết nữa.

•Các người muốn đi sao.

Hải làm sao không nhận ra ý định của họ, lập tức hỏi.

•Bọn ta không muốn gây thêm rắc rối. Giữa chúng ta và nàng ấy có quan hệ nhân quả. Hiện tại không muốn truy cứu nữa. Mong ngươi đừng nên để ý đến.

Thục Mang đứng đầu nói. Bộ dạng không phải thương lượng. Tuy là rút lui nhưng không xuống nước nhượng bộ.

•Các người vì sao lại truy đuổi nàng ấy.

Hải vẫn dửng dưng tiếp tục hỏi.

•Nàng là hung thủ giết người. Đã diệt sát năm lữ đoàn và mấy người trong lữ đoàn của chúng ta.

Thục Mang thẳng thắn không che giấu.

•Hửm....

Hải ngạc nhiên. Thành tích của Thủy Lan gây ra thật là to lớn a.

•Tiểu huynh đệ, nàng ta thật sự rất tàn ác. Ngươi tốt nhất nên cẩn thận.

Thục Mang nhận ra biểu hiện của Hải. Lập tức bắt lấy cơ hội, nhắc nhở một câu. Hòng cảnh tỉnh hắn.

Chỉ là Hải có vẻ không quan tâm.

•Các người đi được rồi.

Hắn chỉ đơn giản nói một câu coi như đuổi người. Về phần giết bọn họ hắn vốn không có nghỉ đến. Chung quy cũng chỉ là mấy phàm phu tục tử, mắt thịt thức trần. Không đáng chết.

•Được....

Thục Mang hơi thất vọng. Lời nói kéo dài như than thở. Sau đó liền dẫn các thành viên khác quay đầu bỏ đi. Mấy người rất nhanh biến mất trong màn sương.

...... Thục Mang không hề biết rằng. Rất lâu về sau lòng y vẫn nhớ về Thủy Lan. Có lẽ gặp mặt đôi chút tương tư cả đời. Chỉ là giữa y và nàng có một khoảng cách xa vạn dặm. Vĩnh viễn không thể đến với nhau.....

..........

Mẫu tử gặp lại nhau. Có nhiều chuyện để nói. Hải là người có ý tứ nên cùng với Cổ Ma Long tìm một chỗ khác nghỉ ngơi. Nhường lại không gian riêng cho bọn họ.

..........

Có lẽ là mấy canh giờ gì đó. Cuộc trò chuyện mới kết thúc. Thủy Lan dắt tay Tiểu Thanh đi tìm Hải.

Thấy bọn họ thân thiết, trong lòng hắn cũng hạnh phúc lây. Bèn mỉm cười chào hỏi.

•Ta đã nghe Tiểu Thanh nói về đệ. Trong thời gian không có ta bên cạnh, đa tạ đệ đã chăm sóc cho nó.

Thủy Lan chân thành nói với Hải. Lúc nói còn xoa đầu Tiểu Thanh đầy yêu mến.

•Muội ấy là bằng hữu của ta. Cũng như người thân. Chăm sóc muội ấy là trách nhiệm của ta.

Hải lưng tựa vào Cổ Ma Long. Đáp lại lời của Thủy Lan.

•Ngược lại cô thời gian qua đã đánh ra danh tiếng thật lớn a.

Hải vẫn luôn giữ thái độ bình thản. Tuy nhiên trong câu nói lại bao hàm chất vấn.

•Đó chỉ là do ta bất đắc dĩ mà thôi....

Thủy Lan làm sao không nhận ra ý tứ trong lời nói của Hải. Tuy nhiên lại không phân bua được, chỉ có thể cười khổ mà nói với hắn.

•A ! Thiên Hải ca, mẹ muội nói vậy chắc chắn là người có nổi khổ. Huynh.. Huynh...

Tiểu Thanh rất hiểu tính cách của Hải. Nhìn bộ dạng của hắn nàng liền đoán được một hai. Lập tức đứng ra bao che cho Thủy Lan.

•Tiểu Thanh, ta hiểu được. Muội không cần quá lo lắng.

Không để Tiểu Thanh nói hết lời Hải đã phát tay ngăn lại. Đoạn nói tiếp với Thủy Lan.

•Ta cũng không muốn truy cứu chuyện này. Chỉ muốn biết lý do tại sao cô lại làm như vậy.

Hải hỏi.

•Không phải ta không muốn nói, chỉ là chuyện này các người không thể giúp được ta đâu.

Thủy Lan dường như có điều che giấu. Bộ dạng khó nói ra.

•Mẹ, Thiên Hải huynh ấy rất lợi hại. Cổ Ma Long cũng không phải đối thủ của y. Mẹ có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được.

Tiểu Thanh thấy vậy lập tức khuyên nhủ nàng.

Hải không có lên tiếng. Làm ra một bộ dạng tất nhiên là vậy rồi.

Thủy Lan hơi lặng đi vì suy nghĩ. Cuối cùng cảm giác Tiểu Thanh nói không sai, vì vậy bắt đầu kể ra mọi chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play