Hải nhoẻn miệng cười, Như Ý Kim Cô Bổng xuất hiện trên tay. Lập tức lao vào hỗn chiến với ba vị lão tổ Long Tộc.
Lão tổ Long Tộc mỗi người đều có sở trường riêng. Long Khôi bản lĩnh thương pháp, một thanh Thanh Bích Thiên Nhạc Thương uyển chuyển linh hoạt, tựa như linh xà không ngừng công kích yếu điểm. Thi Ẩn pháp lực tinh thông, phất trần trên tay hóa ra trăm trượng, vây quanh không lối thoát. Bên trong pháp lực cuồn cuộn như bão tố, chỉ cần không cẩn thận một chút liền tan xương nát thịt. Phùng Linh Chung thể thuật đại thành, cận chiến giáp công. Dùng sức mạnh nhục thân cuồn đấu dã chiến. Ba người hợp lại tạo nên một trận thế bất bại.
Chỉ là tu vi của Hải đã đến mức cao cường. Thân thủ lại linh hoạt nhanh nhẹn. Một bộ côn pháp không chút kẽ hở. Cho dù ba vị lão tổ Long Tộc hợp sức vẫn không chạm được hắn dù chỉ là một cọng lông. Ngược lại, sức mạnh của Như Ý Kim Cô Bổng khiến bọn họ chịu khổ không ít.
.... Phanh, phanh, phanh.....
Hải hất mạnh một côn, ba lão tổ lập tức bị đẩy lùi. Bọn họ dạt ra phía xa, tâm thần giật mình. Ba người liên thủ vậy mà không làm gì được đối phương.
•Tên này tu vi cực cao. Cho dù ba chúng ta hợp lực cũng không bằng.
•Chết tiệt, hắn rốt cuộc là ai.
•Vũ khí của hắn cũng rất lợi hại, đã vượt qua tiên binh.
Ba lão tổ âm thầm trao đổi. Cuối cùng đồng ý nhất kiến với nhau. Bọn họ nhất định phải dùng biện pháp mạnh nhất để trấn áp Hải.
•Long Thần Triệu Hoán.
Ba lão tổ cùng nhau hô hoán. Bọn họ tay bắt pháp quyết, pháp lực liên kết với nhau tạo thành một trận đồ long án.
•Tiểu tử thối, chết dưới long thần là sự hãnh diện nhất của ngươi.
Thi Ẩn lão tổ thét dài. Y là người đứng mũi chịu sào. Hai người khác hỗ trợ phía sau, truyền pháp lực cho y. Chỉ thấy đồ án dưới chân bọn họ lấp lóe kỳ quang. Cùng với Long Thành tạo ra một sự liên kết. Tức khắc, một tiếng long ngâm uy chấn thiên địa vang lên, giống như long thần ngủ say tỉnh giấc, mang theo uy nghiêm của bậc thú thần.
Chỉ thấy Long Thành mờ ảo phát sáng. Một hư ảnh đại long xuất hiện. Thì ra Long Thành trước kia được xây dựng trên hài cốt của Long Thần. Mượn nhờ long khí của nó mà mấy vạn năm qua vững chắc kiên cố. Tàn hồn của Long Thần cũng dung nhập vào Long Thành, hấp thu long sinh chi khí uẩn dưỡng mà tồn tại đến ngày nay.
Long Thần rống dài. Dưới sự điều khiển của Thi Ẩn, nó cuộn mình lao về phía Hải. Uy áp thần giai khiến không gian gần như cô đọng.
•Một tia tàn hồn không hoàn chỉnh mà cũng dám rêu rao.
Hải cau mày quát. Xung quanh hắn tà khí bạo phát. Hóa ra huyễn ảnh tà giới phía sau hắn. Uy thế so với Long Thần không kém bao nhiêu.
•Như Ý hóa đại thủ y....
Hải hét lớn, Như Ý Kim Cô Bỗng trên tay hắn tức thì biến hóa. Trở thành một bộ kim giáp thủ y. Đoạn hắn dùng tà khí tụ ra một bàn tay khổng lồ, vừa vặn đeo vào thủ y.
•Thu...
Hải vận ý niệm, đại thủ lập tức xuất hiện sức hút. Long Thần vừa lao tới liền bị áp súc.
•Hống, hống, hống.....
Long Thần vùng vẫy dữ dội. Nó muốn thoát khỏi đại thủ tà khí của Hải, tuy nhiên bởi vì Như Ý Kim Cô Bổng cường hóa nên đại thủ trở nên vô cùng cứng chắc. Mặc cho Long Thần có vùng vẫy cỡ nào vẫn không thể thoát ra. Ngược lại lực áp xúc lên người nó càng lúc càng lớn, mắt thường có thể nhìn thấy Long Thần đã nhỏ lại một vòng.
•Thu cho ta...
Hải mạnh mẽ hét lớn. Pháp lực dồn về đại thủ càng thêm mạnh mẽ. Trong tích tắc khiến Long Thần thê lương gào thét, bị đại thủ thu vào lòng bàn tay.
•A ! Phụt....
Ba vị lão tổ tức khắc phun máu bị phản phệ nặng nề. Nhất là Thi Ẩn, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng già đi không ít.
•Mau thả Long Thần ra...
Tuy nhiên lúc này bọn họ không hề để ý đến thương thế mà hướng phía Hải gào lên.
•Cho ta gặp tộc trưởng....
Hải không do dự đưa ra điều kiện.
•Tộc trưởng đã bế quan cấm địa. Còn hai tháng nữa mới xuất quan.
Long khôi ôm ngược, nén thương thế trả lời hắn.
•Không thể gọi ngay sao...
Hải nhíu mày dò hỏi.
•Không, cấm địa đã đóng không thể mở ra. Trừ phi người bên trong tự mình đi ra nếu không thì không có cách khác.
Long Khôi lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
•Vậy ta ở đây chờ..
Hải không chần chừ lập tức quyết định. Hắn phải gặp được Hãng Thiên.
•Vậy được, chỉ là Long Thần của bọn ta....
Long Khôi tự nhiên không có ý kiến, đoạn khó xử hỏi.
•Tới đó hẳn tính...
Hải không nhượng bộ. Hắn phải thu Long Thần làm con tin đề phòng Long Tộc ra tay với Tiểu Thanh.
Cứ như vậy, Hải và Tiểu Thanh bắt đầu ở lại Long Tộc. Bọn họ được sắp xếp ở chung trong một trang viên bên trong Long Thành.
Bởi vì nắm Long Thần trong tay nên Long Tộc thường ngày đối đãi với hai người bọn họ giống như khách quý, phục vụ vô cùng chu đáo. Hải thì vẫn như thường ngày bình bình đạm đạm. Ở Long Tộc cứ như nhà mình rất là thoải mái. Về phần Tiểu Thanh có phần không quen, suốt ngày chỉ kè kè bên Hải. Tuy nhiên bởi vì long khí ở đây vô cùng thịnh, khiến tốc độ tu luyện của nàng tăng trưởng rất nhanh.
........
Đêm đó, khi Hải đang ngồi trong phòng suy tính vài chuyện. Thì cửa phòng hắn chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe vậy hắn bèn đi ra mở cửa, chỉ thấy Tiểu Thanh đang đứng ở bên ngoài. Trên tay còn ôm chăn gối.
•Muội sợ, không dám ngủ một mình...
Tiểu Thanh mắt nhìn xuống đất, bộ dạng đáng thương nói.
•Muội định ngủ chung với ta...
Hải ngạc nhiên hỏi.
•Không được sao....
Tiểu Thanh chớp chớp mắt mi mắt, ngây ngô hỏi.
•Muội lớn rồi, nam đơn nữ chiếc đêm hôm ở chung một chỗ còn ra thể thống gì nữa.
Hải trợn mắt đáp.
•Nhưng mà muội, nuôi.....
Tiểu Thanh làm bộ mè nheo, con mắt tròn xoe gần như muốn chảy nước.
•Được rồi, được rồi... Muội vào đi....
Hải bó tay, bất đắc dĩ chấp nhận.
•Hay quá, cảm ơn Thiên Hải ca...
Thái độ của Tiểu Thanh nhanh chóng chuyển đổi ba trăm sáu mươi độ. Lập tức nói cười vui vẻ, nhảy chân sáo đi vào phòng. Đoạn trèo tọt lên giường lúc lắc giây lát rồi ngủ thiếp đi.
Hải lắc đầu cười khổ, đành chịnh mông ngồi xuống bàn tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ.