Hai cơ thể va chạm vào nhau. Hải tuy đã cố gắng giảm đi lực đạo nhưng vẫn kéo thiếu nữ đi xa một đoạn. Phản ứng đầu tiên của họ chính là ôm chầm lấy nhau theo bản năng. Cả hai xoay tròn tròn trên không trung... À không lộn rồi. Cả hai người bồng bềnh xoay tròn trong làn nước. Ngực kề ngực, mắt đối mắt, thậm chí còn nhìn ra được sự kinh ngạc của đối phương. Khuôn mặt thiếu nữ mang chút mơ hồ. Từ viễn cảnh sinh tử chuyển sang khung cảnh thơ mộng như vậy cũng thật là quá nhanh đi. Nàng còn có chút không kịp thích ứng. Tuy nhiên lúc nhìn vào khuôn mặt của Hải nàng bất chợt rung động. Cảm thấy người nam nhân trước mặt kia sao mà tuấn tú, khí suất vô cùng.
Phải mất mấy hơi thở hai người mới dừng lại được. Hải trong mắt còn mang một tia kinh ngạc. Nghe cảm giác là lạ liền nhìn xuống, lập tức phát hiện bự vật mỹ miều đang ép sát vào ngực liền động dung. một thứ cảm xúc thoải mái cũng từ đó lan đi khắp châu thân.
Thiếu nữ cũng nhận ra ánh mắt của hắn, gò má lập tức ửng hồng. Vội vàng xô hắn một cái liền kéo dài khoảng cách.
Lúc này Hải mới nhíu mày. Tầm nhìn xa khiến hắn nhìn thấy rõ hơn hình dáng của thiếu nữ. Vậy mà lại có đuôi cá.
•Ngươi là....
Hải nghi hoặc hỏi. Hắn hơi ngạc nhiên. Hình dáng của nàng rất khác với những nhân ngư tộc khác.
•Đại nhân rộng lượng, xin hãy tha cho Giao Nhân tộc chúng ta.
Tuy nhiên không đợi hắn nói hết thiếu nữ nhân ngư đã khom người bộ dáng như tỳ nữ hành lễ. Trong miệng thốt ra cầu khẩn.
Hải lâm vào suy nghĩ. Hắn mặc dù có chút tức giận nhưng không có sát ý với bọn họ chỉ muốn trừng trị một chút, bằng không những giao nhân tộc kia đã sớm chết rồi. Bây giờ nhìn thấy thiếu nữ giao nhân trong lòng hắn lại sinh ra hiếu kỳ. Một điều tra một hai.
•Ngươi vừa nói Giao Nhân Tộc.
Hắn bèn hỏi.
•Ân ! Đại nhân, chúng ta là Giao Nhân Tộc ở Tử Cốc Hà. Bởi vì một chút nguyên do mới vô tình mạo phạm, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ. Tha cho chúng ta lần này.
Thiếu nữ giao nhân thấy thái độ của Hải hòa hoãn thì vui mừng. Lập tức cung kính nói.
•Các ngươi dám hại người vô tội. Còn bắt người của ta, phục kích ta. Ngươi nói ta dựa vào cái gì tha cho các ngươi.
Hải nghe vậy lập tức trầm mặt. Giọng điệu tức giận.
Thiếu nữ giao nhân cười khổ một cái. Nàng biết Hải cường đại. Càng hiểu Giao Nhân Tộc đã chọc vào thứ không nên chọc. Cho dù có bị người ta diệt tộc cũng không thể oán trách ai. Nàng rất không muốn nhìn thấy cảnh đó. Không muốn gia đình mình bị diệt vong. Nàng....
•Ta biết chúng ta đã gây nghiệt. Không thể trách ai. Tự làm tự chịu. Chỉ là xin đại nhân rộng lượng bao dung. Giơ cao đánh khẽ. Giao Nhân Tộc chúng ta hiện tại đã không còn nhiều nữa, không chịu nổi tổn thất. Nếu tiếp tục mất đi tộc nhân chúng ta sẽ đứng trước nguy cơ diệt tộc.
Thiếu nữ giao nhân u buồn nhìn Hải. Giọng điệu van xin.
Hải nghe vậy càng thêm nghi hoặc. Vừa muốn truy vấn thêm thì từ xa có ba tên Giao Nhân Tộc bơi tới. Trong đó hắn nhận ra được một tên. Chính là tên được thiếu nữ giao nhân cứu.
Bọn họ bơi tới trước. Chắn ngang giữa Hải và thiếu nữ.
•Tiểu Ngư chạy mau. Chúng ta bảo hộ cho con.
Giao Nhân Tộc được thiếu nữ cứu cao giọng nói tiếng người. Trên tay còn cầm một cây tam xoa kích. Nhìn kỹ gã có phần già nua. Giống như một ông lão luống tuổi. Thiếu nữ giao nhân đối với gã vô cùng kính nể.
•Trưởng lão người đi đi. Ngư nhi không sao đâu. Ta sẽ cầu xin đại nhân buông tha cho mọi người.
Thiếu nữ giao nhân Tộc tên là Hồng Ngư. Nàng lúc này đứng sau lưng ba Giao Nhân Tộc sầu mi nói.
•Ngu ngốc. Còn không mau chạy.
Lão giả Giao Nhân Tộc nôn nóng quát. Trong lòng lo lắng vô cùng. Sợ Hải sẽ bất ngờ đánh tới.
•Trưởng lão, xin người nghe ta. Giao Nhân Tộc cần người dẫn dắt. Người cũng đừng lo lắng, ta thấy đại nhân sẽ không làm hại ta đâu.
Hồng Ngư nhẹ nhàng khuyên. Ý nàng đã quyết. Dù hôm nay bản thân có hi sinh cũng nhất định phải cứu lấy đồng tộc.
•Ngươi nói cái gì vậy. Còn không mau chạy.
Trưởng lão Giao Nhân Tộc gần như muốn thét lên. Đối với Hồng Ngư rất là tức giận. Bình thường nàng rất nghe lời, tại sao hôm nay lại cố chấp như vậy.
•Được rồi. Các ngươi đừng có diễn trò nữa. Ta vốn không có ý định giết các ngươi.
Hải nãy giờ vẫn im lặng đứng xem. Thấy bọn họ diễn qua diễn lại buồn bực nói.
Trưởng lão Giao Nhân Tộc vừa nghe hắn nói liền kinh ngạc. Ngay cả Hồng Ngư cũng vậy.
•Ngươi nói không giết chúng ta.
Lão nghi hoặc hỏi lại.
•Ừm...
Hải điềm đạm gật đầu.
•Đa tạ đại nhân khai ân độ lượng.
Trưởng lão Giao Nhân Tộc lập tức kinh hỉ. Vội vàng quỳ xuống cung kính.
•Đừng mừng vội. Ta có thể tha cho các ngươi. Tuy nhiên các ngươi phải lập thệ từ nay không được hại người nữa. Không những thế còn phải cứu giúp người gặp nạn ở đây.
Hải nói. Hắn quả thật không muốn giết những Giao Nhân Tộc này. Tuy nhiên hắn sẽ không tha dễ dàng như vậy. Hắn muốn dẫn dắt những người này theo con đường chính đạo. Tạo phước cho người dân. Dù sao ở cái thế giới này yêu ma quỷ quái rất nhiều, thường xuyên làm hại chúng sinh khiến bọn họ rất khổ sở. Hắn mặc dù không phải thánh nhân, nhưng cũng không có đủ nhẫn tâm nhìn họ như vậy. Thế nên có thể giúp được hắn vẫn sẽ tận lực làm.
•Chuyện này...
Trưởng lão Giao Nhân Tộc nghe yêu cầu của hắn có hơi khó xử. Dường như không cam muốn.
•Sao ! Không làm được.
Hải nhíu mày bộ dạng không vui.
•Được, được, được... Chúng ta nhất định làm được.
Trưởng lão Giao Nhân Tộc thấy hắn vậy lập tức hoảng sợ. Lia lịa gật đầu.
•Còn không mau thề.
Hải mất kiên nhẫn gắt lên. Làm cả đám Giao Nhân Tộc giật mình.
•Chúng ta thề... Từ nay về sau sẽ không làm hại người dân nữa. Sẽ tận lực cứu giúp bọn họ.
Trưởng lão Giao Nhân Tộc vội vàng chỉ tay lên trời, nhanh miệng thề thốt.
•Lập thệ sơ sài như vậy có ý nghĩa gì. Ta muốn các ngươi lập huyết thệ.
Hải nghiêm nghị nói. Hắn làm sao không nhìn ra thái độ đối phó của trưởng lão Giao Nhân Tộc. Chắc chắn là sau khi hắn đi bọn họ sẽ ném câu thề thốt kia qua sau đầu.
•Huyết.. Huyết thệ...
Trưởng lão Giao Nhân Tộc nghe xong lập tức kinh hãi. Lắp bắp nói.