•Hừm... Ô Tâm Thạch. Thú yêu đan.
Hải đứng trong rừng, lật tay lấy tờ giấy ra đọc qua một lượt. Chọn lựa vài vật phẩm gần đây nhất rồi tiến hành tìm kiếm. Tên thầy pháp làm việc rất cẩn thận. Mỗi vật phẩm đều được ghi chú rất kỹ. Ngay cả nơi có thể tìm thấy cũng được viết rất tường tận. Giúp ích cho Hải rất nhiều.
*
Hai ngày sau.
Hải đang trên đường truy đuổi một thú yêu có hình dáng như nai rừng, nhưng lông lại như lá cây, còn sừng thì như là một cành hoa. Nó chính là Hữu Lộc Hoa, một trong những thú yêu rất hiếm thấy. Nội đan của nó có khả năng tăng cường sinh cơ, đẩy mạnh sức sống. Tuy nhiên Hữu Lộc Hoa vô cùng tinh ranh, bình thường chỉ trốn trong động phủ không ra. Hải phải khó khăn lắm mới tìm được một đầu, truy đuổi theo nó đã hơn hai canh giờ.
•Cha nó, thật tức chết ta mà.
Ở trong hoang lâm này Hữu Lộc Hoa như cá gặp nước, vô cùng linh hoạt. Hải mặc dù pháp lực cao cường tuy nhiên vẫn không thể bắt được nó làm hắn rất tức giận.
•Khốn kiếp, đứng lại cho ta “ Phún Hóa “.
Hải tức mình chửi lớn, pháp lực tuôn ra. Một chiêu Phún Hóa lập tức đem cây cối trong rừng bẻ thành một cái hàng rào chặn đường Hữu Lộc Hoa.
•Để xem ngươi làm sao chạy.
Trong lúc Hữu Lộc Hoa đang loay hoay tìm cách thoát ra thì Hải đã chạy tới phía sau nó.
•Huu huu...
Hữu Lộc Hoa biết mình không thoát khỏi lập tức giận dữ kêu lên. Ý muốn liều mạng với Hải.
•Ngươi hết đường rồi, chịu chết cho ta. “ Thổ Diệm “.
Hải trầm giọng uống nói. Đoạn há mồm phun ra hỏa diễm bao bọc Hữu Lộc Hoa lại.
Hữu Lộc Hoa kỵ hỏa. Thấy lửa liền sợ hãi. Ý muốn tránh lui. Tuy nhiên hỏa diễm đã bao phủ bốn phương tám hướng, không thể tránh khỏi.
Hữu Lộc Hoa lập tức bị đốt cháy, kêu la thảm thiết. Rất nhanh ngã quỵ xuống đất.
Hải chờ một lúc, thấy Hữu Lộc Hoa ngừng động đậy thì búng tay hóa ra một con dao nhỏ. Đi đến mổ bụng nó lấy nội đan.
•Phù, xong rồi. Mệt chết cha...
Hải cầm viên đan màu xanh lá cây thở phào nói. Đoạn quay người tìm những thứ còn lại.
Lại qua thêm ba ngày. Hải rốt cuộc thu thập đủ vật phẩm. Chỉ còn duy nhất Hàn Thủy Oan nữa là xong.
Hàn Thủy Oan là một cây nấm nhỏ, mọc ven sông suối có khí hậu lạnh. Nó mang tính cực hàn, dùng để chống lửa thì không còn gì bằng.
Hải lang thang bên bờ Bích Tô Đàm gần nửa ngày để tìm kiếm Hàn Thủy Oan. Và rốt cuộc tìm được một cái nằm trên một thân cây mục ven bờ nước.
•Cha nó, rốt cuộc tìm thấy.
Hải kinh hỷ kêu lên. Tìm lâu như vậy rốt cuộc không bỏ công sức.
Tuy nhiên lúc hắn vừa định bước qua hái thì đột nhiên từ đâu nhảy ra một con rắn lớn màu xanh. Nhanh như chớp ngoạm lấy Hàn Thủy Oan sau đó lủi mất.
•Cái đệch...
Hải nghệch mặt ra, không kịp phản ứng mẹ gì thì con rắn đã chuồn mất.
•Đứng lại.
Nữa ngày sau Hải mới réo ầm lên. Vội vàng co chân đuổi theo.
Con thanh xà dài hơn ba thước. Miệng đang ngậm Hàn Thủy Oan. Khi nó phát hiện Hải đuổi theo lập tức hoảng sợ di chuyển thật nhanh. Hải chạy như bay, phi thân vèo vèo đuổi theo. Chạy được một đoạn thanh xà kia bỗng tìm được một cái hang nhỏ dẫn xuống đất. Nó lập tức chui vào ý định trốn Hải.
•Hừ, muốn trốn...
Hải hừ lạnh. Lập tức xuyên xuống lòng đất. Một lúc sau hắn chui lên thì tay đã nắm cổ thanh xà nhất lên.
•Còn muốn chống cự.
Thấy thanh xà xoắn mình muốn rút khỏi tta, Hải lập tức quát. Bàn tay dùng lực siết chặt cổ của nó.
•Đại nhân, tha mạng.
Thanh xà bỗng dưng nói tiếng người. Đem Hàn Thủy Oan nhả khỏi miệng.
•Uể...
Hải ngạc nhiên thốt lên.
Sau đó, dưới ánh nhìn của hắn. Thanh xà dần dần hóa hình. Biến thành một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi.
•What... Loli...
Hải trợn mắt kinh ngạc hô. Hắn thật sự không nghĩ được tiểu xà lại là một cô bé. Lại còn mang dáng vẻ rất đáng yêu.
•Đại nhân đừng giết ta..
Tiểu cô nương thanh xà cặp mắt long lanh nhìn Hải. Giống như chỉ cần nheo một cái liền sẽ rớt nước mắt. Ai nhìn cũng không nỡ xuống tay.
•Hừ ! Dám phỏng tay trên của lão tử. Còn muốn tha.
Hải tức giận nói. Tuy tiểu cô nương rất đáng yêu. Tuy nhiên yêu vẫn là yêu, không thể quá tin vào vẻ bề ngoài.
•Ta không biết đại nhân muốn lấy nó. Bởi vì ta rất cần nó để cứu đệ đệ nên mới nhất thời vô ý. Không cố mạo phạm.
Tiểu cô nương giải thích.
•Đệ đệ ngươi.
Hải nhíu mày nghi hoặc. Tuy nhiên bàn tay vẫn buông khỏi cổ nàng.
•Ân ! Đệ đệ ta bệnh nặng. Cần có Hàn Thủy Oan mới có thể chữa trị.
Tiểu nương buồn rầu đáp.
•Được, lần này ta tha mạng cho ngươi.
Hải rốt cuộc không muốn xuống tay độc ác. Chỉ cuối xuống nhặt lại khối Hàn Thủy Oan sau đó bỏ đi.
Khi quay đi hắn còn để ý thấy ánh mắt của tiểu cô nương nhìn vào Hàn Thủy Oan có phần không nỡ. Quả thật thứ này rất hiếm thấy. Bỏ qua lần này không biết có tìm được không.
•Hai ! Ai biểu ta là người tốt như vậy..
Đi một đoạn Hải bỗng dưng thở dài. Đối với vẻ đáng thương của tiểu cô nương có phần không nỡ. Đành bất đắc dĩ quay lại.
•Nè...
Hải gọi.
Tiểu cô nương đang ủ rũ bỏ đi thi thì bỗng nghe hắn gọi. Liền quay lại nhìn.
•Đại nhân gọi ta.
Nàng hỏi.
•Qua đây.
Hải đứng một bên đưa tay lên ngoắc ngoắc.
Tiểu cô nương tuy hơi e dè nhưng vẫn là đi qua.
•Thưa đại nhân có chuyện gì.
Tiểu cô nương đứng trước mặt Hải lí nhí hỏi.
•Đệ đệ ngươi bệnh tình như thế nào. Nói đi ta sẽ giúp hắn chữa trị.
Hải khoanh tay nói.
•Thật không...
Tiểu cô nương nghe vậy lập tức tròn mắt hỏi lại.
•Ta lừa ngươi làm gì...
Hải nhíu mày đáp.
•Thật sự ta cũng không biết cụ thể là bị gì, chỉ là cứ cách mấy canh giờ thì toàn thân lại nóng như lửa đốt. Dù làm sao cũng không hết được.
Tiểu cô nương bất đắc dĩ trả lời.
•Vậy nên ngươi mới tìm Hàn Thủy Oan.
Hải rốt cuộc hiểu được bèn nói.
•Ân..
Tiểu cô nương gật đầu.
•Được rồi ! Dẫn ta đi xem.
Hải lạnh nhạt nói.
•Vậy đại nhân theo ta...
Tiểu cô nương lập tức vui mừng chạy trước dẫn đường. Hải đứng phía sau lắc đầu cười. Tiểu cô nương thật là ngây thơ. Lại dễ tin người như vậy. Nếu như không phải gặp hắn mà đụng phải một tên lolicon thì xem như thảm rồi. Đoạn hắn thở dài một tiếng rồi cũng bước theo.