Diễm Thạch Cương Ma đến cũng không thể lật lên bao nhiêu sóng gió. Đẳng cấp chênh lệch quá nhiều, vừa thò mặt ra đã bị đè đầu ra đánh sml. Nó gần như không thể hoàn thủ chỉ biết kênh mình ra ăn hành, không ngừng chống chịu phật thủ cùng ma trảo đánh lên người. Thân thể do nham thạch tạo thành của nó cứ lần lượt vỡ ra rồi tụ lại. Dùng sinh mệnh của mình liều mạng tranh thủ thời gian cho U Hỏa Tà Thần.
• Hừ.....
Hải khẽ hừ lạnh, buồn chán nhìn Diễm Thạch Cương Ma như thể một con gián phiền phức, cứ dai dẳng không chết. Đoạn hắn đem hư ảnh phật ma thu lại, thần thông này tuy rằng lợi hại nhưng tiêu hao cũng cực kỳ lớn, nếu cứ sử dụng liên tục như vậy, dù pháp lực trong cơ thể hắn có nhiều cỡ nào đi chăng nữa e rằng cũng phải bị hút khô.
• grao...
Hư ảnh phật ma vừa biến mất, áp lực lên Diễm Thạch Cương liền giảm đi. Chớp lấy thời cơ nó liền phản kích. Nộ hống lên một tiếng, đem toàn bộ sức mạnh còn sót lại một lần bạo phát, muốn lợi dụng lúc Hải suy yếu đánh bại hắn. Toàn thân nó hóa thành một khối nham thạch nóng rực, giống như quả bom tùy thời có thể phát nổ.
Trong trí tưởng tượng của Diễm Thạch Cương Ma thì Hải dù không chết dưới một chiêu này của nó thì cũng phải thụ trọng thương, tuy nhiên sự thật lại phủ phàng hơn nhiều. Khi nó vừa chuẩn bị lao đi đã phát hiện trên đỉnh đầu xuất hiện một cây trụ khổng lồ đang ầm ầm nện xuống.
Hải tay cầm một đầu của Kim Cô Bổng, điều khiển một đầu còn lại lúc này đã hóa lớn như trụ kình thiên, kéo theo một đoàn vân vụ vung xuống.
Tiếp đó, âm thanh rung động trời đất xuất hiện. Kim Cô Bổng ầm ầm nện xuống đại địa bốc lên một làn sóng sung kích to lớn, hàng loạt đá lớn nhỏ bị thổi bay tứ tung. Mặt đất nứt toác, lún sâu xuống tạo nên một thung lũng.
Diễm Thạch Cương Ma ở ngay bên dưới, trực tiếp hứng chịu toàn bộ. Nó Bị đánh tan xác, không còn giữ lại cái gì, hoàn toàn biến mất giữa thiên địa. Đại trận pháp của Phượng tộc cũng sụp đổ, dung nham trong lòng đất như đứt tay máu chảy, ào ạt phun ra. Chẳng mấy chốc đã lấp đầy thung lũng.
• Hít...
Thiên Tước Tiên Tử đang ở cách đó chừng mười dặm, vẻ mặt tái nhợt, trố mắt mà nhìn về bên này. Nàng hít vào một hơi sợ hãi, trong lòng không ngừng chắt lưỡi cảm thán. Sức mạnh của Hải quả thật đáng sợ. Từ lúc hắn đấu với Cửu Ngụy đến hiện tại mới qua bao lâu, vậy mà tu vi của hắn lại trở nên cao cường đến đáng sợ. Cuối cùng là hắn tu hành ra sao mới có tốc độ chóng mặt như vậy.
Trong đầu nàng cứ quay mòng mòng những câu hỏi, không hề hay biết rằng sau lưng mình đang có mấy bóng người âm thầm đi đến. Lúc vô ý, một bàn tay chợt vỗ lên đầu nàng.
Bất ngờ, Thiên Tước Tiên Tử giật mình biến sắc nhảy cẫng lên, đến lúc quay lại phát hiện ra sau lưng mình là Phượng Vu thì vẻ mặt mới hòa hoãn lại.
• Thái Gia Gia.....
Đoạn nàng ngạc nhiên thốt lên.
• Sú nha đầu, con thật là to gan. Dám chạy vào chốn nguy hiểm như vậy. Có biết chúng ta lo lắng tìm kiếm con cực khổ như thế nào không.
Phượng Vu vừa gặp liền mắng, giọng nói mang theo uy nghiêm kèm tức giận.
• Thái Gia Gia, xin lỗi đã khiến người lo lắng.
Thiên Tước Tiên Tử hơi cúi đầu, bộ dạng nhân lỗi.
• Còn không mau cùng ta quay về....
Phượng Vu cáu nói.
• Không được, con vừa rồi cảm nhận được Thiên Tước thần thú kêu gọi. Con nghĩ Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch muốn thức tỉnh.
Thiên Tước Tiên Tử đáp, thì ra nàng nãy giờ lui thủi lén lút ở đây vì cảm nhận được thần thú Thiên Tước, nàng muốn đến tìm Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch nhưng bên kia chiến đấu dữ dội quá nên loay hoay mãi vẫn không thể tiếp cận.
• Thú Tổ sao... Hiện tại tình huống thế nào...
Phượng Vu nghe cũng giật mình. Chuyện liên quan đến thần thú bổn tộc thì không thể xem thường.
• Con chỉ có thể cảm nhận được một tia ý thức rất nhỏ, nó không ngừng kêu gọi con đi đến tìm Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch, tuy nhiên nãy giờ vẫn không thể tiếp cận.
Thiên Tước Tiên Tử đáp. Vẻ mặt hơi có phần bất lực.
• nếu vậy thì chỉ còn cách ở lại chờ, xem tình hình rồi tính tiếp.
Phượng Vu suy nghĩ một chút rồi nói.
• Ân....
Thiên Tước Tiên Tử cũng gật, sau đó hai người cùng nhau chờ đợi. Một lát sau Phượng Trung cùng những người khác cũng đến hội họp. Biết được chuyện, bọn họ liền cùng nhau bàn tính kế sách.
.............
Trở lại với Hải, sau khi trận long trời lở đất qua đi hắn liền thu côn lại, đoạn tung người xuống dưới tìm kiếm U Hỏa Tà Thần kẻo gã mượn thời cơ chớp được Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch thì tình hình liền không tốt.
Tuy nhiên Hải đến thì đã muộn. U Hỏa Tà Thần đã lấy được Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch
Lúc hắn gặp gã trên tay gã đang cầm một khối thạch màu đỏ máu có hình dạng giống như một trái tim phát ra huyết quang rực rỡ.
• Hiện tại ta không rãnh chơi với ngươi, chờ ta hấp thu Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch này sẽ hảo hảo quay lại tính sổ với ngươi.
U Hỏa Tà Thần ôm chiến lợi phẩm hung hăng nói. Tuy rằng nó đã lấy được thứ cần lấy, nhưng thời điểm lại không thích hợp, hơn nữa còn bị người ta ép buộc phải hành động khiến gã không chút nào vui vẻ. Từ bận đi bên cạnh Cổ Thần, trở thành quân sư bày mưu tính kế đã bao giờ chật vật như vậy.
• Trốn thoát được đi rồi hẳn nói...
Hải khì mũi, khinh khỉnh đáp.
• Chỉ bằng ngươi cũng muốn cản ta....
U Hỏa Tà Thần cả giận nói. Bị một tên nhải ranh ( trong mắt hắn) xem thường khiến gã trở nên điên tiết vì tức giận. Trong giây lát liền động thủ, hóa thành một đạo họa u quang lao về phía Hải. Hải thu côn chắn trước ngực, vừa vặn ngăn cản U Hỏa Tà Thần công kích ngoài ba xích. Cứ như vậy hai người ta chống ngươi đẩy kéo nhau bay lên phía trên.
Đến giữa không trung U Hỏa Tà Thần ở trong u quang bắt đầu bạo phát lực lượng, tà khí ùng ục tế ra đánh bật lui Hải. Gã không muốn dây dưa với hắn thêm một chút nào nữa. Ý định mau chóng bỏ trốn, tìm một nơi an tĩnh hấp thụ Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch. Đến khi tu vi đại tăng lại quay về báo thù. Tâm đã nghĩ liền không chần chừ, sau khi tách được Hải gã chớp mắt hóa thành một đốm sao băng cực tốc lao khỏi đó.
Hải làm sao không biết ý đồ của gã, U Hỏa Tà Thần vừa động hắn đã bắt đầu đuổi theo. Tuy nhiên tốc độ bỏ trốn của tên này quả là nhanh, mới mấy chốc đã đi hơn chục dặm. Hải tuy kịch liệt truy tung chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
• Tiểu tử muốn đuổi theo ta, chờ vạn năm nữa đi.
U Hỏa Tà Thần phía trước thấy Hải không theo kịp mình liền đắc y hô lớn. Đoạn gia tốc, bỏ xa hắn. Tuy nhiên vừa ra ngoài hai mươi dặm đã bị một tấm lưới khổng lồ giăng kín bầu trời vây lấy.
• Hỏa Diệm Phong Thiên Võng.....
Phượng Vu đứng giữa chừng không. Những người khác chia làm mười phương, cùng nhau hỗ trợ kết thành một tấm lười khổng lồ. Mượn năng lượng từ những trận pháp xung quanh vây khốn U Hỏa Tà Thần.
• U Hỏa Tà Thần, ngươi đừng hòng đem bảo vật của chúng ta đi...
Phượng Vu hét lớn đầy uy nghiêm, sử dụng toàn lực trấn áp xuống. Hỏa Võng như màn trời đè ép nặng đến ngàn cân từ ba phương bốn hướng bao trùm lấy khoảng không nơi U Hỏa Tà Thần đứng.
• Lũ khốn, muốn ngăn cản ta nằm mơ đi....
U Hỏa Tà Thần giận dữ thét lên. Pháp lực bạo phát, muốn đột phá vòng vây. Tuy nhiên hỏa võng mỏng manh nhưng lại chắc dẻo vô cùng, gã trong nhất thời khó mà thoát được.
• Tiểu huynh đệ, trông cậy vào ngươi....
Phượng Vu lúc này vừa chịu đựng vừa hướng phía Hải đang đến hô lên. Bọn họ đang tranh thủ thời gian cho hắn. Ở đây hiện tại chỉ có hắn mới có cơ hội đả bại U Hỏa Tà Thần.
• Đại Thủ Phật Ấn.....
Hải tự nhiên không có chần chừ. Thấy U Hỏa Tà Thần đang bị bao vây không thể động đậy liền nhanh chóng bay đến. Người còn cách ngoài năm dặm đã phát động công kích ,một phật ấn khổng lồ phá không đánh thẳng vào gã.
• Đám hổn đản, là các ngươi ép ta......
U Hỏa Tà Thần không bề phản kháng, lập tức bị phật ấn đả thương. Phẫn nộ kèm uất ức mắc nghẹn nơi lộng ngực. Gã bắt đầu trở nên điên cuồng. Ý định tại chỗ cắn nuốt Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch. Việc này sẽ khiến cho gã gặp phản phệ, khiến linh căn bị tổn thương. Tuy nhiên gã không quan tâm, hiện tại đã là chó cùng bức giậu, còn gì để mà suy nghĩ. Đoạn gã liền đem Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch ra hấp thụ.
• Gã muốn hấp thụ Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch. Thiên Vy, lập tức ra tay.
Thời cơ đã điểm, Phượng Vu nhanh miệng gọi lớn. Thiên Tước Tiên Tử lập tức từ phía sau bay đến, trên người hừng hực tế ra một ngọn lửa nhạt như sương vụ, nhanh chóng tụ lại thành một đầu phi điểu như sẻ như công.
• Thiên Tiên Hỏa Hồn. Thần Thú Hồi Sinh.
Thiên Tước Tiên Tử hét lớn pháp quyết. Tay bấm độn thủ chỉ. Đầu Thiên Tước hư ảnh vừa mới tụ lại liền vỗ cánh bay đi. Nó rít dài một tiếng rồi lao thẳng vào Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch.
Thiên Tước Tiên Tử mất đi hỏa hồn, thần trí lập tức lâm vào hôn mê. Nàng từ trên không vô lực rơi xuống. Lúc sắp va vào mặt đất kịp thời được Hải chạy đến kịp. Hắn nhanh tay bế lấy nàng, cứu nàng khỏi ngã chết trong gang tấc. Đoạn hắn tìm một nơi bằng phẳng, đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống. Kỹ lưỡng xem xét một hồi mới xác định nàng ngoại trừ hôn mê ra hoàn toàn không có vấn đề gì khác, lúc này mới buông lỏng tâm tình. Tiếp tục quan sát U Hỏa Tà Thần trong vòng vây.
Thiên Tiên Hỏa Tâm Thạch được dung nhập hỏa hồn liền như muốn sống lại. Vốn dĩ màu sắc đã lóe sáng càng thêm rực rỡ. Ẩn ẩn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Thiên Tiên Hỏa bên trong bắt đầu bốc cháy, ngọn dị linh hỏa của thiên địa có khả năng thôn phệ tất cả hỏa diễm để tăng cường sức mạnh cho mình đanh mon men lan đến U Hỏa Tà Thần, muốn cắn nuốt gã.