Đáy biển Đông Hải trở nên biến dạng sau cuộc đại chiến. Hoàng thành của tiên ngư tộc đã triệt để tan tành. Tất cả kiến trúc đều sụp đổ.
Đông Hải Sa Vương và quân đoàn của gã cuối cùng bị đánh bại. Hải không có ra tay tiêu diệt mà đem bàn giao lại cho tiên ngư tộc. Bởi vì Tiên Ngư Hoàng Đế chết, tiên ngư tộc mất đi người dẫn đầu, không khỏi có chút rối loạn. Đa số nhất tộc hoàng triều đều chết trong cuộc hiến tế, bây giờ kẻ có quyền lực, sức ảnh hưởng chẳng có mấy ai. Chứng kiến tình hình lục đục kia, Đại Kình Tiên rốt cuộc đứng ra. Y đem đế vị giao lại cho Hồng Ngư. Nàng là nữ nhi của Tiên Ngư Hoàng Đế, nói sao cũng là huyết mạch hoàng triều, được đế vị cũng là điều tất nhiên. Có lời nói của Tổ tiên, toàn bộ tiên ngư tộc không hề có một ý kiến trái chiều, đều âm thầm chấp nhận chuyện này. Trước sự ngỡ ngàng, Hồng Ngư từ Đại Kình Tiên tiếp nhận Tam Xoa Kích, dưới sự quỳ bái của toàn thể tộc nhân leo lên đế ngai, trở thành nữ đế đầu tiên của đông hải.
Hải không có can dự vào chuyện này, cùng với Thiên Tước Tiên Tử đứng từ xa vọng đến, thi thoảng lại nhìn nàng với ánh mắt ủng hộ. Hồng Ngư tuy ở cách xa đó nhưng dường như có thể cảm ứng được nên cũng quay đầu dùng ánh mắt đáp lại. Tuy đối với việc mình làm hoàng đế nàng có chút ngỡ ngàng , nhưng thấy Hải không có ý kiến còn ủng hộ, hơn nữa rất nhiều người ở đây cũng vậy, còn có Đại Kình Tiên hậu thuẫn nên cuối cùng nàng vẫn là chấp nhận an vị, tay cầm Tam Xoa Kích hùng hồn tuyên bố bản thân mình.
...............
Trật tự của Đông hải rất nhanh được thiết lập. Tuy chỉnh thể đã sắp xếp xong nhưng muốn khôi phục không hề dễ dàng, đặc biệt là vấn đề kiến tạo lại hoàng thành. Cơ hồ tất cả mọi người đều bận rộn tất bật. Hồng Ngư mới đảm nhiệm đế vị càng thêm ra sức. Trên điều dưới khiển chu toàn mọi việc. Phải công nhận rằng nàng đối với vấn đề này vô cùng có thiên phú.
Hải thời gian này cũng không có rảnh rỗi đến làm phiền nàng. Một buổi nọ Đại Kình Tiên đến tìm hắn.
Đại Kình Tiên thân là người nhưng phần đầu lại là của loài cá voi. Thể hình to lớn như một vị thần. Y đi đến trạch viện của Hải đang tạm thời trú ngụ, do không thể chui vào nên chỉ có thể ở ngoài chờ.
Hải đã sớm cảm ứng được Đại Kình Tiên, đợi y đến trước cửa hắn liền không nhanh không chậm đi ra.
• Tiểu tử bái kiến đại thú thần.
Hải trước cúi người hành lễ, Đại Kình Tiên dù sao cũng là trưởng bối, cái này là nên có a.
Đại Kình Tiên không có lập tức đáp lại Hải, chỉ im lặng quan sát, muốn nhìn cho thấu người trẻ tuổi trước mặt này.
• Không cần khách sáo. Ngươi còn trẻ như vậy mà có tu vi cao như vậy quả thật là rất phi phàm.
Cuối cùng Đại Kình Tiên từ chối một câu lại khen ngợi một câu.
• Đại thú thần quá khen, tiểu tử tu vi nông cạn, không thể so sánh với ngài, bằng không ta đã sớm tiêu diệt Huyết Sa Thần Tôn, không để hắn gây tai họa.
Hải không kêu không ti đáp lời Đại Kình Tiên.
• Người trẻ tuổi nói chuyện thật khí phách, đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ tiên ngư tộc.
Đại Kình Tiên cảm thán nói.
• Hồng Ngư là nữ nhân của ta, ra tay cứu nàng là chuyện tất nhiên, Đại Thú Thần không cần phải để tâm.
Hải thản nhiên không câu nệ đáp, đồng thời cũng nâng lên mối quan hệ của mình và Hồng Ngư. Dù sao hiện tại nàng cũng là Hải Đế, hắn không muốn vì vấn đề này mà bị ngăn cản.
Đại Kình Tiên tuy nghe qua nhưng không hề có phản ứng. Đối với mấy chuyện của lớp tiểu bối y chẳng có tâm tình đi quản.
• Ta đã ngủ say quá lâu, hơn nữa bản thân vẫn còn mang thương thế, tuy lần này có thể cứu nguy nhưng tổn hại lại nặng thêm, e rằng từ nay không thể tiếp tục ra tay.
Đại Kình Tiên rầu rĩ thổ lộ. Mặc dù bản thân là thần thú nhưng tình trạng bản thân y không hề tốt một chút nào.
• Đại thú thần không cần quá lo lắng, thời đại này tuy không nói quá yên bình nhưng không có nhiều uy hiếp lớn, tất cả đều có thể kiểm soát được, ngoại trừ những đồ vật tồn tại từ thời thần chiến ra thì không có thứ quá mạnh.
Hải lên tiếng giảng giải cho Đại Kình Tiên một chút sự tình hiện tại để cho y an tâm.
• Ừm....
Đại Kình Tiên nghe Hải nói liền gật gù, sau đó bản thân lâm vào trầm lặng, bắt đầu hồi tưởng về ký ức xưa.
• Đại thú thần, ngày xưa có phải ngài cũng tham gia trận thần chiến không.
Chợt Hải cất tiếng hỏi, cắt ngang suy tư của Đại Kình Tiên. Y lập tức quay sang nhìn Hải.
" Thần chiến sao " Trong lòng Đại Kình Tiên khẽ thốt một câu, hồi ức thảm liệt lập tức tràn về. Cuối cùng gật đầu đối với Hải.
• Ừm..... Có chuyện gì sao.
Y đáp.
• Vậy ngài có biết Nhân Đế, ta hiện tại muốn tìm ông ấy.
Hải nghe hỏi liền trả lời.
• Nhân Đế sao, từ sau trận thần chiến ta và ông ấy đều đồng thời ẩn cư. Tiếp theo ta liền lâm vào ngủ say, sớm không biết những chuyện xung quanh, giờ ông ấy ở đâu ta cũng không rõ ràng. Chỉ là So với ta ông ấy còn bị thương nặng hơn, e rằng đã ảnh hưởng đến nguyên thần. Không biết hiện tại... Hiện tại có còn sống không nữa.
Đại Kình Tiên u sầu đáp, trong giọng nói còn bao gồm một chút bi thương. Có lẽ giữa y và Nhân Đế còn có một mối quan hệ nào khác nên vừa nhắc đến liền thấy tâm chua xót.
• Ta chỉ biết ông ấy đang ở trên Vô Danh Đảo, còn hòn đảo này ở đâu thì không biết.
Hải cũng nói ra khó khăn của mình.
• Tuy ta không biết nhưng những hậu nhân của ta đã sống ở đây nhiều thế hệ có lẽ sẽ biết, ta nghĩ ngươi nên tìm bọn chúng một chút.
Đại Kình Tiên suy nghĩ rồi nói cho Hải nghe.
• Ta biết rồi, ta sẽ tìm bọn họ dò hỏi. Đa tạ đại thú thần chỉ điểm.
Hải cảm kích khách sáo nói.
• Ừm... Ta thấy cơ thể có chút không tốt, e rằng phải nghỉ ngơi một thời gian dài, tuy không có như trước ngủ say nhưng sẽ không dễ gì đi ra. Lần này tiên ngư tộc nợ nhân tình của ngươi, chỉ cần ngươi có việc cần chúng ta sẽ ra sức giúp đỡ. Vây đi......
Đại Kình Tiên sau đó mệt mỏi nói, đoạn cáo từ rời đi. Hải đứng trước cửa đưa tiễn đến khi y khuất bóng mới thôi.
..........
Ngày hôm sau Hải đi đến tìm Hồng Ngư, nhờ nàng tìm kiếm tung tích Vô Danh Đảo. Thân là đế vương, việc này để nàng dò hỏi là tốt nhất. Quả nhiên không tốn mấy bận công phu nàng liền tìm được một tiên ngư tộc chuyên đi do thám hải vực. Y là người biết được vị trí tọa lạc của Vô Danh Đảo.
Nhận được địa chỉ, Hải không chậm trễ lập tức khởi hành, từ Đông Hải trực chỉ đi về hướng tây, đến một nơi gọi là Hắc Vũ Hải.