Huyền Thiên Băng từ giật mình chuyển sang hờn trách: “ Sao anh không gọi em? Để em cứ mãi nhìn anh như con hề ấy. ”
Quỷ Y thờ ơ đáp lại: “ Sao lại phải gọi? Nhìn thì nhìn thôi, cũng chẳng mất mát gì. ”
Huyền Thiên Băng thật sự cạn ngôn rồi, tên này không nói thì thôi. Chứ nói rồi là hết đường chối cãi.
“ Được! Mặc kệ anh! ” Huyền Thiên Băng đập bàn một cái mạnh, xong lại cầm ly nước uống lấy uống để. Vừa uống lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề..! Ăn xong chắc chắn phải thanh toán? Nhưng Huyền Thiên Băng không có mang tiền theo bên người, Quỷ Y thì khỏi nói rồi, Y làm quái gì có tiền. Vậy chầu này ai trả..? Lúc đầu vốn không suy nghĩ gì vì Huyền Thiên Băng trước nay đi ăn, đi chơi chưa từng phải suy nghĩ đến việc tiền nông vì cô không thiếu. Nhưng giờ lại đắng đo không mang tiền trả? Chẳng lẽ giờ gọi người mang ví tới à?
Nhìn thấy gương mặt méo mó không hề vui vẻ của Huyền Thiên Băng, Quỷ Y cất giọng: “ Sao thế? ”
Huyền Thiên Băng nhanh chóng nhìn Quỷ Y, cô đặt hết niềm tin vào Y! Hy vọng Quỷ Y có mang tiền trả! Nếu không thì chắc chắn sẽ rất mất mặt! Đường đường là Ám Chủ mà phải nợ tiền ăn thì cũng kì?
“ Anh... Có mang tiền trả không? Em không mang! ”
“ Không phải lo, xuống hầm xe trước đi, anh đi thanh toán. ” Quỷ Y nói hết sức nhẹ nhàng, cùng lúc kéo cô ngồi dậy bước ra. Xong lại ở lại trao đổi với nhân viên phục vụ, Huyền Thiên Băng nhìn thì nghĩ chắc Quỷ Y sẽ lấy kim cương trả nhỉ? Cô không quá thắc mắc mà xuống hầm xe, xuống xong định lái thì mới phát hiện bản thân hoàn toàn không hề có chìa khóa. Liền đứng dựa vào một góc tường đợi Quỷ Y.
Lúc này ở trong nhà hàng, Quỷ Y đã thanh toán đủ, người phục vụ nói với Quỷ Y: “ Vậy còn bàn ngài đặt..? ”
“ Bỏ đi. ” Quỷ Y không nhanh không chậm nói, vốn dĩ trước khi đưa Huyền Thiên Băng tới đây Quỷ Y đã đặt một bàn ở vị trí tốt nhất rồi nhưng lại kém may mắn một cái là nhân viên không hề biết Y đặt cho cô nên đã không cho cô ngồi bàn đấy.
Vừa trả lời xong Quỷ Y liền đi xuống hầm đỗ xe, mới bước xuống đã thấy Huyền Thiên Băng ảo não chán chường dựa lưng vào thành tường rồi.
“ Buồn ngủ? ” Quỷ Y cất giọng trầm ấm, quan tâm hỏi.
“ Một chút. ” Huyền Thiên Băng thốt lên, ông bà ta thường nói căng da bụng chùng da mắt mà! Ăn no thì buồn ngủ, thế thôi!
Quỷ Y mở cửa để cô vào trong, sau cũng theo đó mà ngồi vào ghế lái. Vì biết Huyền Thiên Băng đã say say ngủ nên Quỷ Y chạy vừa nhanh vừa êm, hạn chế sốc.
\[…\] Biệt thự.
“ Tới nơi rồi. ” Quỷ Y dừng xe, quay sang thì thấy Huyền Thiên Băng đã ngủ mất rồi. Quỷ Y liền im lặng không nói thêm gì nữa, anh xuống xe, đóng cửa. Sau lại mở cửa bên cô ra, bế cô vào trong.
Quỷ Y rất nhanh đã đưa cô vào đến phòng ngủ, tháo giày cho cô xong lại đắp chăn.
Quỷ Y đừng nhìn cô một lúc xem xem còn thiếu gì không, giày đã tháo chăn đã đắp thì còn thiếu gì nữa nhỉ..?
“ Ngủ ngon. ” Nói xong Quỷ Y liền xoay lưng đi ra ngoài và không quên tắt đèn cho Huyền Thiên Băng.
“ ... ” Biệt thự hiện tại chỉ còn Quỷ Y cùng Huyền Thiên Băng thôi, Lãnh Vân Hiên đã đi giải quyết một số việc của đế quốc rồi.
\[…\] Biệt thự Hàn Băng.
Nếu lúc này Huyền Thiên Băng đang ngủ đến quên trời quên đất thì Hàn Tử Mặc chính là không thể nào chợp mắt được.
“ Chết tiệt! Mình lại làm cô ấy buồn! Thật đáng hận! ”
Lựa chọn giữa người mình yêu với người đã từng giúp mình thì Hàn Tử Mặc chắc chắn sẽ chọn người mình yêu nhưng không thể vì thế mà vong ân bội nghĩa được?
Cứ thế Hàn Tử Mặc vừa tự trách, vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để giúp Huyền Thiên Băng bớt giận.
\[…\] Sáng hôm sau.
“ Um.. Ngủ ngon thật. ” Huyền Thiên Băng mở mắt đón chào ngày mới, hôm nay là một ngày khỏe khoắn nhất trong bao ngày, vừa được ăn no vừa được ngủ đủ thì không khỏe sao được?
“ Bà chị đã dậy chưa? ” Tiếng của Lãnh Vân Hiên từ ngoài vọng vô.
“ ... ” Huyền Thiên Băng còn chẳng thèm trả lời, cô rời giường và bước thẳng đến phòng tắm.
“ Không trả lời tức là tỉnh rồi, chị mà còn im lặng là tôi vào đấy. ” Lãnh Vân Hiên tiếp tục gọi, tối hôm qua cậu phải đi xử lý một số công việc của đế quốc khiến cậu cả một đêm không thể nghỉ ngơi mà đường đường là thủ lĩnh của đế quốc lại ăn không ngồi rồi vừa được đi ăn lại vừa được đi chơi, sáng nay còn trưa trời trưa trật rồi mới dậy. Thế có tức không cơ chứ?
“ Thằng nhóc phiền phức. ” Huyền Thiên Băng mắng một câu cho có lệ, cô đang buồn ngủ còn gặp thằng nhóc đáng ghét này. Ôi thôi chẳng thể nào ngủ nổi.
\* Cạch \* Huyền Thiên Băng mở cửa ra.
“ Có việc gì? ” Huyền Thiên Băng vừa lau mặt vừa hỏi.
“ Chán nên kiếm chị chơi! Không được à? ” Lãnh Vân Hiên bước thẳng vào phòng không hề kiêng dè.
“ Quỷ Y đi rồi? ” Huyền Thiên Băng nhíu mày hỏi, chắc chắn Quỷ Y đã đi đâu rồi nên thằng nhóc này mới lớn mật như thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT