“ Anh trai sao? Anh trai mà có thể hôn, ôm như người yêu à? ” Hàn Tử Mặc cơ hồ còn bất mãn hơn ban nãy, hắn cảm thấy bực mình khi nghe cô giải thích.
Huyền Thiên Băng bất ngờ, nếu là ôm thì cũng có nhưng vấn đề là cô cùng Quỷ Y hôn khi nào vậy..? Ngay cả người bị nói là hôn Quỷ Y như cô đây còn không biết mình đã hôn Quỷ Y khi nào nữa thì sao Hàn Tử Mặc lại có thể nói như vậy nhờ?
“ Hôn..? Em cùng Quỷ Y hôn nhau khi nào chứ? Anh có nhầm lẫn không thế? ” Cô rất bình tĩnh hỏi lại.
“ Chính mắt anh nhìn thấy thì nhầm lẫn thế nào được? ” Hàn Tử Mặc giải đáp thắc mắc của cô, hắn chắc chắn rằng bản thân đã nhìn thấy Huyền Thiên Băng đang hôn Quỷ Y!
“ Chính mắt anh nhìn thấy luôn..? Vậy sao em lại không thấy nhỉ? Anh thấy em cùng Quỷ Y hôn khi nào thế? ” Huyền Thiên Băng lần này thì không thể bình tĩnh nổi rồi, gì mà chính mắt hắn nhìn thấy cô hôn? Sao bản thân cô lại không biết gì ấy nhờ?
“ Vừa nãy! Anh thấy em cùng tên đó hôn nhau! ” Hàn Tử Mặc càng nói càng tức, mỗi lần nhớ lại cảnh đó hắn thật sự không thể kiểm soát bản thân không nổi điên!
“ Mới đây luôn? Thế thì lạ thật đấy! Rõ ràng ban nãy Quỷ Y chỉ đưa em về rồi ôm nhẹ em một cái thôi mà? Đâu có hôn hít gì đâu? Anh có nhìn nhầm ai không thế? ” Huyền Thiên Băng thật sự không hiểu nổi, nếu nói do trí nhớ cô kém mà quên thì chuyện đó là không thể nào vì chỉ mới xảy ra gần đây. Với cả cô cũng chẳng có lí do gì để hôn Quỷ Y cả!
“ Ôm nhẹ em một cái thôi mà? Em nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Đã ôm rồi mà còn chối là không hôn hít gì à? Thật đáng giận! ” Hàn Tử Mặc như nổi khùng lên trước câu nói của cô, hắn nhanh chóng đè cô xuống hôn lấy hôn để.
“ Ưm.. ” Huyền Thiên Băng bị Hàn Tử Mặc chiếm lấy đôi môi.. Mặc dù đã hôn rất nhiều lần nhưng Huyền Thiên Băng vẫn hôn rất kém, đã thế khi hôn cô còn chẳng thở khiến mặt cô ửng hồng..
\* Phù.. Phù.. \* Huyền Thiên Băng thở dốc, cô hoàn toàn không biết vẻ mặt của cô bây giờ rất dụ người! Thật là khiến người ta thở không thông mà!
Hàn Tử Mặc tất nhiên không dừng lại ở việc hôn, hắn tiếp tục dùng tay lần mò trên cơ thể cô, trực tiếp cởi bỏ.
“ Việc gì? ” Hàn Tử Mặc không vui khi bị cắt ngang, tay vẫn không yên phận chạm ngực cô.
“ Ư~ Em đã bảo dừng lại mà! Anh bảo em hôn Quỷ Y hả? Không thể nào! Rốt cuộc là anh đứng ở đâu nhìn thế? ” Huyền Thiên Băng rên một tiếng, Hàn Tử Mặc cứ đụng chạm cơ thể cô thì ai mà nhịn cho được?
“ Trên lầu, đằng kia. ” Hàn Tử Mặc rất rất không vui nói, mặt hắn thì đen sì như cục than! Hắn liền giận dỗi dùng tay bóp mạnh ngực cô!
“ Á! Đau.. Đừng như vậy chứ.. ” Huyền Thiên Băng thật không chịu nổi mấy cái khiêu khích này đâu..
“ Đừng như vậy? Là đừng như nào? ” Hàn Tử Mặc cười đểu, cố tình bóp mạnh cái nữa khiến cô muốn nhảy dựng lên.
“ Hự.. Anh..! Anh chính là cố ý! Đồ đáng ghét! ” Huyền Thiên Băng bị kích thích nhưng không kém phần đau đớn, liền muốn mắng chết tên Hàn Tử Mặc này! Hắn rõ ràng biết là như nào mà còn cố tình, đây là đang chọc tức cô à? Đùa cô sao?
“ Đúng, anh chính là cố ý! Ai bảo em lại ôm, hôn người khác làm gì? Anh chưa làm chết em là đã rất nhân từ rồi đấy! ” Hàn Tử Mặc trả lời như đúng rồi, đúng là nãy giờ hắn đã rất cố gắng để kiềm chế dục vọng của bản thân.
“ Hàn Tử Mặc của em ơi! Anh không thử nhìn xem, từ nơi đây nhìn xuống, theo gốc độ này thì chính là không hôn cũng thành hôn đấy. Hàn tổng đây là giận quá mất khôn rồi? Hay là cần em dàn cảnh lại cho anh xem đây? ” Huyền Thiên Băng cố gắng giải thích, cô sợ còn mờ mờ ám ám nữa thì Hàn Tử Mặc sẽ nổi điên lên thịt chết cô mất.
“ Thật sao? ” Hàn Tử Mặc suy tư một lúc rồi trả lời, hắn thấy cô nói cũng rất đúng nha!
“ Thật, em lừa anh làm gì? Bình tĩnh chút đi. ” Huyền Thiên Băng thở phào nhẹ nhõm, qua được bước đầu tiên rồi.
“ Nhưng em vẫn ôm tên đó còn gì? ” Hàn Tử Mặc vẫn giữ thái độ giận hờn, ngoài mặt thì thế đấy nhưng trong lòng thì lại khác a! Trong lòng Hàn Tử Mặc thì đang gào thét vì Huyền Thiên Băng không hôn ai cả!
“ Lúc anh ấy ôm em không hề biết mà, thôi nào em sai rồi. Đừng giận em nữa, nãy giờ là đủ chua chết em rồi đấy. ” Huyền Thiên Băng nũng nịu, Hàn Tử Mặc mà còn ghen nữa thì không biết mai ai liệt giường!
“ Hừ, không có lần sau. ” Hàn Tử Mặc cuối cùng vẫn là anh hùng không qua ải mỹ nhân.
“ Được! Em thắc mắc sao anh cứ ghen mãi thế? ” Huyền Thiên Băng cuối cùng cũng nói ra cái câu hỏi mà cô thắc mắc đã lâu.
“ Vì yêu em, sợ em lại bỏ rơi anh. ” Hàn Tử Mặc thật lòng nói.
“ Anh bị ngốc à? Anh không tự tin về bản thân thế sao? Em làm gì có lí do để rời bỏ anh? Huống hồ anh vừa đẹp trai vừa giàu! Có ngu mới bỏ đấy! Ngốc ạ! ” Huyền Thiên Băng ôm Hàn Tử Mặc nói, cái tên này cũng quá tự ti đi! Cô cũng chưa từng rời bỏ Hàn Tử Mặc mà hắn luôn nghĩ cô sẽ bỏ rơi hắn..! Đây là chứng bệnh gì thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT