“ Đã làm gì á? Mới không nói cho anh. ” Huyền Thiên Băng cười khúc khích.

Vừa nghe cô nói xong, Hàn Tử Mặc liền dẹp cái laptop sang một bên, cất giọng: “ Hôm nay lại dám trêu chọc anh sao? ”

“ Có gì mà em không dám? ” Huyền Thiên Băng hất mũi nói.

“ Vậy sao? Đã trêu anh rồi thì chắc chắn cũng chuẩn bị cho việc bị anh trêu lại chứ nhỉ? Anh thù dai lắm đó. ” Hàn Tử Mặc xoa đầu cô cười khẩy.

“ Anh thù dai? Thì kệ anh chứ, dù sao anh cũng chẳng thể làm gì được em. ” Huyền Thiên Băng không hề sợ sệt nói.

\[…\] Núi Esimatino. Biệt thự trên núi.

Trong lúc Huyền Thiên Băng cùng Hàn Tử Mặc đùa giỡn trên trực thăng thì nơi này khá yên ắng.

“ Mau mau dọn dẹp đi, cháu dâu ta sắp tới rồi! ” Bà nội Hàn đốc thúc tất cả người hầu trong biệt thự. Cho đến một hạt cát bà cũng không bỏ qua.

“ Mau lụm sạch rác đi, cháu dâu ta dậm trúng thì phải làm sao? Còn có mau mau lau sạch mấy vũng nước kia đi. Hơn nữa còn phải cất tất cả những đồ sắt nhọn đi hết! ”

“ Bà cứ làm quá lên, bọn nó cũng chẳng thể hậu đậu tới mức đụng đâu trúng đó được. ” Ông nội Hàn suốt cả ngày nay cứ đau đầu không thôi vì bà nội Hàn quá nôn nao cháu dâu tới, bà còn hớn hở hơn ai hết. Không những thế bà còn dọn dẹp sạch biệt thự vì sợ cháu dâu lỡ ngã, bà còn nấu đủ loại thức ăn bày biện trên bàn. Xong còn dẹp hết mấy cái chậu cây ông nội Hàn đặt ở trước biệt thự tất cả đều quăng hết vào kho.

“ Tôi làm quá sao? Ông thì biết cái gì? Lỡ đâu trong bụng cháu dâu có cháu đích tôn của ông thì sao? Không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót nào được! Rảnh thì đi dọn vườn rau lá hẹ của ông đi! ” Bà nội Hàn quát mắng ông nội Hàn..

“ Gì mà vườn rau lá hẹ? Rõ ràng là một khu vườn cây cảnh rất thiên nhiên mà? Bà nói chuyện cho rõ ràng chút đi chứ! ” Ông nội Hàn buông tờ báo trong tay xuống, tháo kính ra chất vấn.

“ Thôi thôi ông xê ra đi, tôi còn có việc chứ không rỗi như ông đâu. ”

“ Bà..! ” Ông nội Hàn chưa kịp nói hết thì tiếng \* Phạch phạch phạch \* vang lên.

“ Chính là cháu nội! Cháu dâu tới rồi! ” Bà nội Hàn vui mừng định chạy ra đón thì bị ông nội Hàn cản lại.

“ Bà bị hâm à? Mặc như này chạy ra cho chúng cháu nó cười vào mặt à? Đi lên thay đồ mau. ” Ông nội Hàn bế bà nội Hàn lên lầu.

“ Bế.. Bế cái gì chứ..? Già mà không nên nết! ” Bà nội Hàn đỏ mặt.

“ Thôi, bà tự đi đi, già rồi bế không nổi nữa.. Lưng tôi muốn gãy luôn rồi đây này. ” Ông nội Hàn bỏ bà xuống, xong lại đấm đấm vài cái vào lưng mình.

“ Ông..! ” Bà nội Hàn tức giận, đang lãng mạn thế mà! Cái đồ không hiểu phong tình!

“ Tôi cái gì? Đợi bà nói xong thì bọn nó đã muốn đi về luôn rồi, còn không mau thay lẹ rồi ra tiếp tụi nhỏ đi. ”

“ Được, được xong ngay đây. ” Bà nội Hàn phóng lên lầu với tốc độ bàn thờ vẫn may là vẫn chưa ngắm gà khỏa thân. Không biết nhờ vào sức mạnh hay nguồn năng lực gì mà bà nội Hàn đã thay quần áo nhanh đến chóng mặt.

“ Tôi đã xong rồi! ” Bà nội Hàn bước xuống, kéo tay ông đi theo.

\[…\] Ngoài sân biệt thự.

“ Nơi này là nơi ông bà nội anh ở sao? Nó yên tĩnh quá. ” Huyền Thiên Băng quan sát, nơi này vừa đẹp lại vừa yên tĩnh, cô suy nghĩ nếu sau này có thể tránh khỏi xã hội thị phi thì mua một cái núi trồng rau nuôi cừu sống qua ngày cũng không tồi.

“ Vì họ không thích ồn ào. Anh đã mua cả ngọn núi này vì họ không muốn ở thành phố. ” Hàn Tử Mặc nắm tay cô đi vào đã nhìn thấy cảnh bà nội Hàn đang mắng ông nội Hàn.

“ Ông ấy à! Thật là ngốc quá đi! Chẳng hiểu sao trước kia tôi lại cưới ông nữa.. ” Đang mắng nhiếc người đàn ông trước mặt đây nhưng sau khi nhìn thấy Huyền Thiên Băng thì bà thay đổi 180°

“ Cháu dâu của ta! ” Vừa nhìn thấy Huyền Thiên Băng bà nội Hàn liền thay đổi nét mặt cười tươi, chạy tới ôm cô.

“ Cháu đã ăn gì chưa? ” Bà nội Hàn kéo tay cô vào trong bỏ mặc hai kẻ đàn ông ngơ ngác ở ngoài.. Một người thì vốn đã quen rồi.. Còn một người thì đang hoài nghi ai mới là cháu ruột của bà thế?

“ Cháu chưa ăn gì cả, vừa sáng sớm đã bị anh ấy cho lên trực thăng khiến đầu óc cháu bây giờ vẫn còn quay cuồng. ” Huyền Thiên Băng kể lể, ai bảo khi nãy hắn dám trêu chọc cô cả một lúc làm cô xấu hổ không còn đường lui.

“ … ” Huyền Thiên Băng vừa nói xong thì ngay lập tức Hàn Tử Mặc ăn trọn một ánh mắt đầy quyền uy của Bà nội Hàn.

Hàn Tử Mặc lập tức thanh minh: “ Oan uổng quá, con chỉ là muốn đưa cô ấy đến gặp bà sớm hơn thôi mà? Con sai rồi sao? Vậy thì thôi chúng con đi về! ”

“ Con nói cũng đúng, nhưng lần sau phải biết nói cho con bé biết trước có nghe không? ” Bà nội Hàn gật gù nói.

“ Dạ. Con biết rồi. ” Hàn Tử Mặc cố tình nói to ra để Huyền Thiên Băng tức giận.

“ Tới giờ ta vẫn chưa biết tên con nhỉ? ” Bà nội Hàn quay sang nói với Huyền Thiên Băng, quả thật bà còn chưa biết người ta tên gì mà đã nhận là cháu dâu rồi.. Như thế có quá bừa bãi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play