“ Xong việc cả rồi, các người về cả đi! ” Hàn Tử Mặc ngang ngược đuổi khách, mấy con người kia dĩ nhiên cũng đâu có vừa, rất nhanh đã nói lại: “ Hàn Tử Mặc, tình anh em của cậu cũng quá rẻ mạt rồi! Tôi cực khổ mang Cửu Yêu Điệp về cho cậu cầu hôn, cậu lại đối với tôi như vậy... ” Ken không chỉ nói mà còn làm vẻ ưu sầu quá độ, Killian lập tức chiêm lời: “ Haizz, Tử Mặc mê mẩn sắc đẹp của chị dâu nhỏ, chúng ta nào có tính là cái gì! Chẳng qua là công cụ để người ta cầu hôn thôi! ”
“ Đúng! Hôm nay các cậu thật thông minh, tôi đã không muốn nói ra rồi mà các cậu còn... Vậy đi nhé, biết cả rồi thì mau cút đi. Ai cũng cần không gian riêng mà phải không? Tôi thấy hai con công nhà các cậu đang gấp lắm rồi kìa! ” Hàn Tử Mặc nhếch mép, hướng Baldric, Vũ nói.
“ Ặc... Thôi đi về thôi, chủ nhà độc miệng quá, ở đây tí sẽ bị châm chọc đến chết mất. ” Biết điều họ liền lần lược rời đi, Hàn Tử Mặc lại miễn phí thêm một câu ai ai cũng đỏ mặt: “ Đúng rồi, về ân ái cả đi, chờ tôi phát thiệp cưới rồi các người lại xuất hiện! ”
Hàn Tử Mặc ngang nhiên bế Huyền Thiên Băng lên bước vào thang máy, ấn lên tầng mười hai.
Vào phòng, Huyền Thiên Băng lại có cảm giác quen thuộc như đã từng, cô nhịn không được, hỏi: “ Sao anh lại chọn quán bar để cầu hôn vậy? Em chưa từng nghe tới bao giờ. ”
“ Em hỏi anh á? Này này, đừng nói là em không nhớ nha? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là nơi ban nãy em đã đứng, ngay tại trên chiếc giường này, là anh đã ôm em cùng ‘ngủ’ đó? ” Hàn Tử Mặc càng nói càng làm tư thế ám muội, đè sát cô xuống giường. Huyền Thiên Băng thấy không ổn lại tiếp tục đánh bài chuồn, phóng vào phòng tắm.
Vào trong chốt cửa lại thì thấy hoảng loạn, cô vậy mà quên mất mấy chuyện này, Hàn Tử Mặc chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà chơi cô. Không được... Hay như lần đầu gặp, cô lại... nhảy cửa sổ nhỉ? Nói là làm, may mắn trong phòng tắm thật sự có cửa sổ, nhưng là lần này... bị bắt quả tang ngay tại trận rồi.
“ Quên nói với em chốt cửa... hư rồi. ” Hàn Tử Mặc ngập ngừng nhìn quang cảnh trước mặt, tức không thành lời: “ Tuyệt, em giỏi thật, vừa đồng ý lời cầu hôn của tôi lại tính chơi trò mất tích. ” Bước đến ôm cô xuống, Huyền Thiên Băng lại chơi trò vùng vẫy khiến cả hai rơi vào một cái hồ tắm lớn.
Huyền Thiên Băng mới sực nhớ, trước kia phòng tắm nào có rộng như này, còn không có cửa sổ. Còn chưa có suy nghĩ gì cô lại trượt chân, may có Hàn Tử Mặc nhanh tay ôm cô lên, nhưng vẫn là bị sặc nước.
“ Khụ, khụ, hự... Đáng ghét... Tại anh cả! ” Huyền Thiên Băng giận đỏ mặt, tức giận mắng, Hàn Tử Mặc lại cụp tai nghe.
“ Xin lỗi, anh không cố ý... Vợ... Lưng anh đau... híc... ” Hàn Tử Mặc rưng rưng nước mắt, Huyền Thiên Băng mới bắt đầu hoảng liền bắt hắn ngồi lên trên thành hồ cởi áo rồi quay lưng lại, nhìn kỹ thì quả thật có một vết trầy xước đang rỉ máu.
Bất giác, mắt Huyền Thiên Băng tối lại, có chút buồn rầu, Hàn Tử Mặc lại tưởng cô lo cho vết thương, tự thấy bản thân đùa quá trớn liền không chịu được mà quay lại ôm cô.
“ Anh chỉ đùa thôi, không đau, em đừng như vậy. ” Hàn Tử Mặc xoa xoa lưng cô, lúc này cô mới nói: “ Em không lo cho vết thương nhỏ kia, những vết xẹo này... ” Tay cô chạm vào những vết xẹo ngang dọc trên lưng hắn, Hàn Tử Mặc mới thẫn thờ. Vội kéo cúi đầu xuống, hôn ngấu nghiến, một nụ hôn nâng niu trầm ấm, ngọt ngào tựa mật lại cứ như thuốc phiện khiến họ cứ mãi day dứt.
“ Băng... ”
“ Ưm, Mặc, được rồi, em không muốn, em rất mệt, chúng ta chỉ tắm rồi ngủ đi có được không? ”
“ Được, chỉ hôn thôi. ” Hàn Tử Mặc vẫn say sưa hôn trọn cả đôi môi mọng ngọt ấy.
[…]
“ Ưm, Tử Mặc, được rồi, chúng ta ngủ đi? ” Huyền Thiên Băng mệt nhọc được Hàn Tử Mặc ôm trên tay, cô choàng chiếc áo ngủ mỏng manh, nãy giờ bị hắn hôn đến một chút hơi cũng không còn tàn dư lại.
“ Em ngủ đi, anh sấy tóc cho em đã. ” Hàn Tử Mặc đồng ý, bế cô lên giường để cô dựa vào người hắn, lại nhớ đến máy sấy chưa ghim điện mà cũng không biết máy sấy ở đâu. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống, Huyền Thiên Băng lại kéo tay hắn, hắn đỏ mặt, bên dưới lại có biểu hiện ngóc đầu.
“ Aizz, anh phải làm sao với em đây... ” Hàn Tử Mặc tiến đến hôn cô rồi gỡ tay xuống, vất vả đi tìm máy sấy, ghim điện xong cả thì lại chỗ cô. Huyền Thiên Băng lúc này đã say giấc, hắn dịu dàng đỡ cô vào lòng, bật máy sấy ở mức nhẹ nhất nên đã phải sấy rất lâu, chưa kể còn bị hơi nóng bay vào mặt.
Một lúc vật vã với cô xong Hàn Tử Mặc bỏ mặc đầu tóc còn ướt đẫm mà ôm cô ngủ, may là ban nãy máy sấy có phà lên nên cũng không ướt át là bao. Huyền Thiên Băng cứ như vậy mà ngủ trong vòng tay ấm áp cùng Hàn Tử Mặc cả một đêm. Dù sao ngày hôm nay cũng là ngày quan trọng với quãng đời sau này của họ.
ngôn tình hoànLấy nơi đầu tiên làm mở đầu của kết thúc, quãng đường sau này cùng nhau chiếu cố.
𝓥𝓾𝓸𝓷𝓰𝓐𝓷