Dưới không gian vô cùng khó xử, lời Hàn Lang nói ra đã không thể rút lại. Mà lời nói này sức ảnh hưởng thật rất lớn, người hiện diện ở đây đều theo một lối suy nghĩ mà phê bình. Song, mọi việc đều phải để lại cho người có tiếng nói nhất ở đây. Mộc Tịnh Duy nhã nhặn mở lời: “ Đây không phải là lý do ngày hôm nay. ”

Một câu nói không có gì quá đặc biệt lại bao gồm rất nhiều hàm ý, vừa có thể giảng hòa tình cảnh hiện tại vừa đưa ra một chủ đề mới. Kết thúc hẳn sự việc ban nãy và tiếp lời cho Hỏa Ưng Quân.

Thấy tình cảnh khó xử đã được phá bỏ, Kỳ Liên Lý Nhân thở phào nhẹ nhõm. Cùng là mang họ Hàn với năm phần huyết thống, tại sao lại có sự khác biệt rõ ràng như vậy. Vào một lần may mắn, lão Kỳ rất vô tình mà gặp được Hàn Tử Mặc đang bàn giao công việc. Từ đó cũng nhận ra rằng, Hàn Tử Mặc cái người này không phải hư danh. Hắn là thật sự tài giỏi, còn nhớ lúc ấy trên bàn đàm phán, hắn tựa một vị vua uy quyền người bên cạnh không dám nói ba lời liền mặc hắn định đoạt. Với loại người nguy hiểm này, nếu có thể loại bỏ liền không một chút do dự đi...

Không suy nghĩ nhiều, Kỳ Liên Lý Nhân dù xem thường Hàn Lang đến đâu thì lão Hàn vẫn là yêu thương anh ta nhất, liền rất vội vã phá tan tình cảnh lặng phắc: “ Đúng vậy đúng vậy, lần này là lão Hỏa mời, có phải ông nên nói cái gì đó không? ”

Là một đồng minh, Tinh Mạc Can ngồi cạnh hiển nhiên nhận ra lão Kỳ có bao phần vội vã. Không thể phủ nhận, Hàn Lang không tài lại lắm tật, đem so với Hàn Tử Mặc là không thể nào. Chính anh vạn phần không hiểu, lão Hàn lại xem trọng Hàn Lang mà phỉ báng Hàn Tử Mặc. Có thể tin Hàn Gia có đấng nhân tài như Hàn Tử Mặc, nhưng lại không thể tin nổi việc Hàn Gia có loại tôn tử vô dụng như Hàn Lang.

“ Lão Hỏa, hôm nay là ông phát thông cáo, ông ra dáng chủ nhà chút đi. ” Tinh Mạc Can nói một câu có lệ, tâm tư đặt hết vào Hàn Gia. Mục đích chỉ có một, nghĩ xem lão Hàn sao lại biết sinh con như vậy. Một người là nhân vật phong vân cưỡi mây đạp gió, một người lại tai tiếng ngập đầu muôn người ghét bỏ. Cũng phải, dù sao cũng là cùng cha khác mẹ... Thẳng ra, vị Hàn Tử Mặc kia không giống với cha mình là mấy.

“ Tôi nói mà, các ông già nên lẩm cẩm, hôm nay là Mị Lân phát thông cáo. Muốn nói cũng là con bé nói! ” Hỏa Ưng Quân tiếp lời, không rõ cô con gái này muốn làm gì. Nhưng ông với cô bé, đã là một sự tin yêu không thể phá bỏ.

Mộc Tịnh Duy chậm rãi tập trung việc của mình, đối với thế sự là không có can thiệp. Bất quá Hỏa Mị Lân cứ nhìn ông chằm chằm liền biết cô nàng có việc nhờ vả đi, chính mắt ông nhìn cô bé lớn lên, chút tâm tư này còn không rõ ràng sao.

“ Mị Lân, tiểu bối không được để trưởng bối hối thúc, con thật không có quy củ. ” Mộc Tịnh Duy từ tốn nói, đây không phải là trách, rõ ràng là đang tìm cớ cho Hỏa Mị Lân đường đường chính chính tiếp lời. Dù là dựa vào thực lực để ngồi đây nhưng trên thực tế Mị Lân không có đủ tư cách nói chuyện với bốn vị gia trưởng này. Vì vậy để danh chính ngôn thuận, cô cần một người đỡ lời.

“ Thất lễ rồi các vị thúc thúc, hôm nay Hỏa Mị Lân tôi, lấy tư cách là tiểu thư gia tộc Hỏa đến để nhắc nhở. ” Hỏa Mị Lân tính cách vẫn cứ là như vậy, không biết ăn nói, lời hoa mỹ lại càng không chứa nổi một từ.

Hỏa Ưng Quân cảm thấy bất lực, cô con gái này thật là biết gây chuyện hệt như ông vậy. Lời ăn tiếng nói thật là dễ gây thù chuốc oán, còn với cái ngữ điệu không ra gì ấy nữa...

Là một người tâm tư không rõ ràng, vô cùng kín đáo, Mộc Tịnh Duy bên cạnh khẽ lườm Hỏa Ưng Quân. Một hàm ý sâu sắc, đây là đáng tin tưởng mà ông nói?

“ Người thì nhỏ mà khẩu khí cũng lớn thật. ” Tinh Mạc Can trầm giọng, đem câu nói đặt nặng vấn đề.

“ Tôi vẫn chưa nói là cái gì, bác Tinh cần gì phải xoắn lên thế? ” Hỏa Mị Lân nở nụ cười đạt chuẩn, nhìn từ góc độ nào cũng thấy là đang đối phó.

Xem tình hình, lão Kỳ ngăn cản lão Tinh sắp đáp lời, mỉm cười phúc hậu hướng Hỏa Mị Lân nói: “ Lân Lân, cháu đừng thấy lão Tinh nói khó nghe như vậy, thực chất là rất quan tâm cháu! ”

Chớp mắt vài cái, Hỏa Mị Lân cảm thấy tức cười, quan tâm hay không Mị Lân còn không nghe ra sao? Lân Lân, đây nào có tính là tên cô?

Hỏa Ưng Quân không có thích hai chữ Lân Lân được nói ra từ miệng lão Kỳ gian manh xảo trá này, rất vội vã nói: “ Này này Lý Nhân ông đừng có gọi lung lung, cô gái nhà tôi tên là Mị Lân. Không có phải Lân Lân gì đó! ”

“ ... ” Thế sự quá rõ ràng rồi, chính là hai nhà Tinh Kỳ bị cha con Hỏa Gia chọc tức. Mà Mộc lại không có ý định can thiệp, vị Hàn đại thiếu gia kia lại không có nắm bắt được câu chuyện. Nghe cái gì cũng là bọn họ đùa giỡn chứ có thấy chính sự gì đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play