Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, tiếng nước từ vòi hoa sen rào rào
chảy xuống, Hàn Tử Mặc đang dùng nó rửa mình cho cô. Cuối cùng cả hai
đều yên vị trong một cái bồn tắm cỡ lớn.
Huyền Thiên Băng cũng không phải kẻ ngủ say như chết, ít nhất là với
sự đụng chạm này. Cô dần lấy lại ý thức, vẫn còn say say, cô mơ màng cảm nhận được mùi thuốc thoang thoảng và sự lạnh lẽo của Hàn Tử Mặc mặc dù
xung quanh cô rất ấm.
“ Mặc.. ” Huyền Thiên Băng khẽ gọi một tiếng, người phía sau đang ôm lấy cô cũng đáp lại, đầu đặt lên vai cô.
“ Ừ, anh đây. ” Chỉ với ba chữ, Huyền Thiên Băng lại thấy phi thường
yên tâm. Cơ thể bây giờ không tính là khó chịu nhưng có hơi quá sức.
Hai người cũng không xảy ra chuyện gì, đơn giản là cô lặng lẽ cho Hàn Tử Mặc tắm, lần này không biết hắn ăn phải thứ gì mà lại ngoan ngoãn
như vậy, một chút cũng không quấy phá. Quanh cô là mùi thuốc dịu nhẹ
cùng hơi ấm của nước và sự dịu dàng của Hàn Tử Mặc, bất giác cảm thấy
thoải mái hơn bao giờ hết. Cứ như mọi gánh nặng đều trút bỏ hết, hiếm
thấy lại thanh thoát như vậy...
Ngâm cũng đã ngâm xong, Hàn Tử Mặc cũng bế cô rời khỏi phòng tắm, lau qua nước ấm một lần bữa rồi mới đặt nhẹ cô xuống giường. Huyền Thiên
Băng lại choàng một cái áo ngủ mỏng manh tựa gió sương. Hàn Tử Mặc cũng
không nói gì, nhẹ nhàng tiến đến chui rúc cả vào người cô.
Hành động của Hàn Tử Mặc làm Huyền Thiên Băng bất ngờ nhưng cô cũng không có nói gì, còn cảm thấy có chút buồn cười.
“ Cảm ơn anh. ” Cô vươn tay vuốt tóc hắn, động tác hết mực nâng niu...
Hàn Tử Mặc thoải mái thả lỏng toàn thân rồi hỏi: “ Sao lại cảm ơn anh? ”
“ Long chi thảo và bách chi thảo, nhờ có nó, bệnh tình Molly lúc ấy thuyên giảm không ít. “
“ Không có gì, con bé cũng là con anh. ” Hàn Tử Mặc hơi nhíu mày, trong lòng lại là một mớ hỗn độn.
“ Lần trước mang ra đấu giá là đồ giả. ” Huyền Thiên Băng khẽ nói, vì cái hàng giả ấy mà cô bị Hàn Tử Mặc còng tay.
“ Nhưng cây thuốc anh đưa em là thật, anh đã chuyển nó cho Quỷ Y kia. ” Hàn Tử Mặc lời nói không rối bời, chỉ có suy nghĩ trong đầu là rùm
beng.
“ Em biết, cũng không biết tại sao anh phải làm vậy nhưng song chi
thảo kia... ít nhiều cũng là bảo bối nhiều đời của Hàn gia. ” Huyền
Thiên Băng giọng một lúc càng nhỏ, không phải cô thấy có lỗi gì. Thảo
dược đó cũng đã dùng cả cho Molly rồi, cái cô thấy khó chịu là Hàn Tử
Mặc vốn không định bán đồ thật là vì có lý do của hắn. Cô lại chen một
chân biến đồ giả thành đồ thật. Mà món đồ đó lại là gia truyền của Hàn
gia, nơi mà Hàn Tử Mặc không muốn dính tới nhất.
Trước đây cũng đã nghe qua quá khứ không mấy tốt đẹp của hắn. Cô tự
biết rằng Hàn Tử Mặc đã không muốn dính líu đến Hàn gia kia đi. Mà bây
giờ là tại vì cô, mới khiến hắn lấy đi thứ gia truyền của gia tộc để sử
dụng. Càng nghĩ càng khó chịu, Huyền Thiên Băng bực dọc cắn môi.
Hàn Tử Mặc đương nhiệm nhìn thấy cảm xúc kỳ lạ của cô, hắn cũng lộ ra một biểu cảm đầy ẩn ý. Tay kéo đầu cô xuống nhẹ nhàng chiếm lấy bờ môi
đỏ hồng kia. Dưới sự bất ngờ của Huyền Thiên Băng, Hàn Tử Mặc không dao
động mà tấn công mạnh mẽ, răng lưỡi giao nhau. Môi mỏng bị dày vò liên
tục khiến cả người Huyền Thiên Băng có chút nóng lên, cơ thể cũng bắt
đầu nổi lên những ham muốn kỳ quái.
Nụ hôn này, Hàn Tử Mặc rất dịu dàng chậm rãi mà thưởng thức, thật ra
hắn muốn mạnh mẽ mà chiếm lấy nhưng suy cho cùng vẫn là không làm vậy.
Có lẽ, bởi vì hắn đang dần hiểu được cái cảm xúc của Huyền Thiên Băng.
Ngày đấu giá, Hàn Tử Mặc đúng là không có dự định bán thật. Không phải là vì hắn không có hai loại thảo dược kia mà là ông ta không đến, cũng không có nằm ngoài kế hoạch. Nhưng lúc phát hiện người
đó là cô, biết cô cần, về sau liền âm thầm gửi cho tên Quỷ Y kia. Nhưng
tất cả những việc này đều không gây cho hắn quá nhiều ảnh hưởng, vậy mà
cô gái nhỏ này lại tự trách nhiều như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán
của hắn.
Long chi thảo-bách chi thảo, đúng là thế giới chỉ có duy nhất hai
cây, không phải do nó hiếm. Thế hệ trước có rất nhiều, nhưng vì lạm dụng và phung phí nên một phút liền mất sạch. Hàn gia nắm giữ được hai loại
này, Hàn Tử Mặc không tinh thông y thuật đương nhiên cũng chẳng biết nó
chữa được bệnh gì. Chung quy với hắn cũng chỉ là hai cây cỏ bình thường
thôi, vậy mà Hàn gia lại bán sống bán chết giữ lại nó. Tức cười!
Thấy Huyền Thiên Băng vẫn mơ màng, sắc mặt không mấy tốt hơn thì hắn
hôn nhẹ lên tay cô, mở miệng nói: “ Ngốc ạ, Song chi thảo đúng là rất
quan trọng, là báu vật vô giá của Hàn gia nhưng.. Đó không phải là bảo
bối của Hàn Tử Mặc... Bảo bối của Hàn Tử Mặc duy chỉ có một...
Bảo bối của tôi là Em. ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT