Huyền Thiên Băng vừa mới thức dậy, không phải do cô muốn mà chính là bị ép... Cô đang loay hoay tìm một thứ...
“ Kì lạ, mình nhớ có để một cái ở đây mà ta... ” Lục đục một hồi cuối cùng cũng thấy, Huyền Thiên Băng mừng muốn rơi lệ. Cô mau chóng lấy một bộ quần áo rồi tiến vào phòng tắm.
Lúc này Hàn Tử Mặc cũng dần tỉnh, mơ màng tìm kiếm cô. Bên cạnh hắn
lại là một khoảng trống nhưng vẫn còn vươn lại một chút hơi ấm... Hắn
chẳng thích thế này chút nào, nếu chẳng phải nghe tiếng động phát ra từ
phòng tắm thì có lẽ hắn sắp phát điên đi tìm cô rồi...
Không lâu sau, Huyền Thiên Băng từ trong bước ra ngoài với sắc mặt
không tốt. Cô uể oải, vừa đi vừa xoa bụng khó chịu. Tiến lại gần chỗ
hắn, cô nhẹ nhàng nằm xuống rút người vào ôm lấy Hàn Tử Mặc. Tay chỉ để
hờ, không dám ôm quá chặt sợ động đến vết thương của hắn.
Huyền Thiên Băng khó khăn co rúm người, từ trên người cô lại đổ ra
rất nhiều mồ hôi. Cảm thấy bản thân nhúc nhích quá nhiều, lo rằng Hàn Tử Mặc sẽ tỉnh. Cô liền rút ra khỏi người hắn nhưng bị một tay ôm chặt
lấy.
Quá bất ngờ làm Huyền Thiên Băng không kịp phản ứng mà dính chặt vào
người Hàn Tử Mặc. Hắn ôm cô từ phía sau, tay đắp chăn kín cho cô. Hai
tay lại bắt đầu xoa vào nhau rồi áp lên bụng cô nhẹ nhàng xoa bóp.
“ Ư.. Em làm anh tỉnh rồi..? ” Huyền Thiên Băng nắm lấy tay Hàn Tử Mặc, một tay của hắn vẫn xoa bụng cô.
“ Không đâu, anh đã tỉnh từ trước rồi. ” Hai tay đan vào nhau, hắn hôn nhẹ lên tóc cô.
“ ... ” Huyền Thiên Băng không nói gì nữa, cô cảm thấy cái kỳ kinh nguyệt này đang hành hạ cô nha!
Nhìn thấy cái biểu hiện mệt mỏi, khó chịu xoa bụng này là biết ngay
cô đang đến cái đó rồi.. Hàn Tử Mặc lại thuận tiện hỏi: “ Em đang tới
tháng? ”
Huyền Thiên Băng cũng đâu còn gì mà đỏ mặt, cô cảm thấy bản thân đau
đến muốn chết đi sống lại đây này. Cứ vậy, cô trả lời rành mạch, giọng
hơi run: “ Ừ, đúng là đang tới. ”
Không quá ngạc nhiên với không trả lời, Hàn Tử Mặc tiếp tục xoa bụng cho cô. Động tác cử chỉ đều rất dịu dàng nâng niu.
“ Hay là anh đi ăn sáng đi, em ở đây nghỉ một chút..? ” Tay còn lại của cô đặt lên tay của hắn đang xoa bụng, vuốt nhẹ.
“ Ngủ đi. ”
Huyền Thiên Băng cũng không nói gì nữa, cô gắng gượng ngủ. Cũng nhờ
Hàn Tử Mặc nên đã xoa dịu được phần nào của cơn đau quái ác kia...
[…] 10 giờ 40 phút.
Vẫn là chiếc giường này, cô chợp mắt một chút mà cảm thấy như đã rất
lâu rồi. Toàn thân lại mệt lã, như có một cái gì đó đè lên Huyền Thiên
Băng... Thật khó chịu!
Đại não có chút chậm, nằm thêm một lúc Huyền Thiên Băng mới nhận ra
là bên cạnh mình không có ai. Hàn Tử Mặc rời đi rồi? Không nghĩ quá
nhiều, cô gắng gượng rời giường rồi vào phòng tắm để giải quyết vấn đề
cá nhân...
[…]
Huyền Thiên Băng thở dài, cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút... Cô bắt đầu đi tìm Hàn Tử Mặc, nói là đi tìm nhưng vừa bước ra khỏi phòng,
bước vài bước là tới phòng bên cạnh. Hắn đang ở trong đấy, cô đẩy cửa
vào trong.
Hiển nhiên cũng không có gì, vừa vào là thấy Hàn Tử Mặc đang ngồi trên ghế bầu bạn với một đống giấy tờ. Không gian tĩnh mịch bị dao động do Huyền Thiên
Băng, hắn ngước mắt nhìn. Chẳng cần đoán cũng biết là ai đang đứng đấy,
chỉ là muốn nhìn cô.. đột nhiên có chút nhớ.
“ Sao anh lại làm việc rồi? ” Huyền Thiên Băng bước lại ghế ngồi,
không mấy vui vẻ khi nhìn thấy Hàn Tử Mặc đang xử lý công việc.
Hàn Tử Mặc mảy may cười, cũng không hẳn là làm việc, hắn chỉ đang tìm kiếm một số tài liệu mà thôi.
“ Có lẽ là quen rồi, không làm không được. ” Một lý do rất đơn giản
lại vô cùng hợp lý, 5 năm không có cô, quả thật là hắn chỉ biết vùi đầu
vào công việc và rượu... Nhưng do rượu ảnh hưởng lớn đến sức khỏe đã bị
Killian cằn nhằn, lẽ đó nên công việc lại càng quan trọng với Hàn Tử Mặc hơn.
Không phải nói chứ, 5 năm này chính nhờ sự điên cuồng của Hàn Tử Mặc
lại đưa đẩy Hàn Thị lên một tầm cao mới của thị trường. Hiển nhiên, sự
nghiệp lớn, thành công lớn... Chính là rất nhiều tiền... Làm bán mạng,
bây giờ cho dù Hàn Tử Mặc không làm gì đi nữa thì một giây một phút trôi qua hắn lại có thể kiếm được vài triệu đô nữa rồi...
Huyền Thiên Băng nghe hắn nói như vậy lại càng không vui hơn, gì mà
thói quen chứ? Há chẳng phải đang nói Hàn Tử Mặc làm việc nhiều đến
quen, không làm thì không được sao? Làm gì có cái lý đó! Huyền Thiên
Băng giàu nứt đố đổ vách còn cần chồng của mình phải lao lực đến vậy
sao?
“ Mặc, đừng làm nữa. Anh vẫn còn bị thương, cho dù sức khỏe có tốt đến mức nào cũng không được cậy mạnh như vậy. ”
Nghe xong, Hàn Tử Mặc hiểu nhầm ý cô, tưởng cô đang nói mình yếu đuối, liền đáp lại: “ Không sao, không vấn đề. ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT