Hai mắt Mệnh Tại Y từ từ hé, lam quang lạnh lẽo mà thờ ơ.
"Tiểu nữ trước đó nhờ người truy xét, khi ấy đúng là có ý muốn muốn giết đạo hữu, trừ nguy hại cho chúng sinh một kiếp! Chỉ là hiện tại..."
Thanh Tử Dương ngừng lại đôi chút, nàng lại tiếp lời:
"Nhưng rồi tiểu nữ nhận ra, số mệnh vốn dĩ không phải là một quỹ tích cố định như ta vẫn nghĩ. Mọi thứ đều sẽ vì nhân quả mà thay đổi, tiểu nữ mới quyết định đích thân tới đây một chuyến!"
Nàng bâng quơ:
"Số mệnh... Số là thứ không thể biết trước, chẳng thể cưỡng cầu. Mệnh là thứ có thể làm chủ hành vi tạo tác, tùy ý tùy hành. Số mệnh hợp thành... Cho nên nói không có số thì không có mệnh, không có mệnh thì không có số, vì số tạo mệnh, vì mệnh thành số....!"
Hàm nghĩa mà Thanh Tử Dương nói, vốn chẳng có mấy người hiểu rõ.
Thấy Mệnh Tại Y như muốn nói, Thanh Tử Dương giơ tay ngăn cản, nàng bâng quơ:
"Đạo chẳng phải cũng là như thế sao?... Hiểu thì không nói được, nói được thì thật không phải hiểu vậy!"
Mệnh Tại Y lóe tinh mang trong mắt, câu này nghe ý vị sâu xa nha.
Nàng rốt cục cũng ngộ ra ngụ ý đơn giản, một số lời định thốt ra ngoài, lập tức im bặt.
Ngoài sự thấu triệt tới kinh ngạc ra, Thanh Tử Dương còn có ý muốn nói, cuộc đối thoại này đang có người nghe lén. Lấy thủ đoạn của hai người, thực sự không có cách nào che giấu.
"Tiểu nữ tới đây chỉ mong có hai việc muốn nhờ, mong đạo hữu thành toàn!"
Thấy Mệnh Tại Y liếc mắt, Thanh Tử Dương nhẹ giọng nói ra chuyện chính yếu tới đây:
"Tiểu nữ muốn nhờ đạo hữu giết một người, cũng nhờ đạo hữu cứu một người!"
Mệnh Tại Y trầm ngâm rất lâu, nàng biết Thanh Tử Dương không đùa. Nhưng với năng lực của ả, lại cần tới mình trợ giúp sao?
Như thế chỉ một nguyên nhân, rất có khả năng ả ta biết trước chuyện gì đó sắp phát sinh, mà bản thân mình cũng sẽ vướng vào đó. Trong khi ả có bí mật không thể công khai, vì thế mới đích thân tới đây nhờ vả...
Rất nhanh, Mệnh Tại Y âm thanh lạnh nhạt:
"Nếu ta nói không?"
Thanh Tử Dương cười hắt ra, nàng lắc đầu trả lời chắc nịch:
"Đạo hữu sẽ không đâu!"
Nghe được lời tự tin đến vậy, Mệnh Tại Y sinh trí tò mò. Nhưng nàng không vì thế mà mất đi lý trí, người trước mặt này không phải kẻ dễ trêu đùa.
"Hà hà… Một kẻ sắp chết như ngươi, vì sao lại nghĩ người như ta sẽ giữ lời?"
Mệnh Tại Y cười nhạt, nàng không ngại nói ra.
Nàng biết rõ vài năm sau, Thanh Tử Dương chắc chắn phải chết. Dù nàng ta có biết trước số mệnh, kẻ như nàng ta không phải loại phản kháng số mệnh.
Rất thẳng thắn, Mệnh Tại Y tự nhận bản thân là người vô can. Không có lợi ích, nàng lười làm.
Bên này Thanh Tử Dương vẫn một bộ dáng như vậy, từ đầu tới giờ nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?2.
Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa3.
Hôn Nhân Cho Người, Hoàng Vị Cho Ta4.
Trăng Ngả Về Tây (Trăng Hướng Phương Tây)=====================================
Nàng mỉm cười trả lời:
"Đạo hữu sẽ nhận lời thôi. Thậm chí không cần ta đến nhờ, đạo hữu cũng sẽ tự tình nguyện làm. Chỉ là tiểu nữ tò mò người như đạo hữu có dáng vẻ thế nào, vậy nên mới tự ý tới đây mà thôi!"
Mệnh Tại Y phải công nhận nói chuyện với một kẻ lời nhiều ý sâu như ả ta, thật sự rất đáng ghét, cũng rất đáng sợ. Nàng không khỏi bực mình:
"Ngươi nói chuyện gì có ý nghĩa hơn một chút đi!"
Nghe lời lạnh nhạt tùy ý của Mệnh Tại Y, Thanh Tử Dương gật đầu:
"Tiện đến đây rồi tiểu nữ cũng muốn nhắc nhở, vật kia không chỉ hai mà có đến bốn điểm yếu hại chí mạng. Một là về sau càng dùng, tỉ lệ thất bại càng lớn. Hai là thọ nguyên tiêu hao kinh người, lấy như cảnh giới đạo hữu hiện giờ, sẽ không thể dùng thêm lần nào được đâu!"
Mệnh Tại Y trầm mặt, đây mới thật sự là thông tin hữu ích với nàng.
Lấy hiểu biết của mình, kẻ trước mặt này không cần phải nói dối. Càng không cần đặt ra cạn bẫy.
Nói như vậy nàng muốn dùng lần nữa, thì bắt buộc phải có kì trân dị bảo tăng thêm thọ nguyên, hoặc là phải đợi tới cảnh giới tiếp theo.
Nghĩ lại Mệnh Tại Y cảm thấy có chút xui xẻo, hoặc là nói ả ta rất biết thời điểm gặp mặt. Ả ta cư nhiên nói ra như vậy, chắc chắn là muốn gì đó ở nàng.
Nghĩ vậy, nàng bèn hỏi:
"Ngươi muốn ta cứu ai, giết ai?"
Thanh Tử Dương điềm nhiên trả lời:
"Hiện giờ chưa thể nói, song tiểu nữ có thể chắc chắn. Người đạo hữu nên cứu, sau này nhất định sẽ xuất hiện. Còn người đạo hữu cần giết, sau này tự nhiên cũng sẽ biết!"
Nói xong, Thanh Tử Dương lần đầu tiên tỏ ra thần sắc tò mò mà hỏi:
"Đạo hữu có biết… ừmm, sau này ta chết thế nào không?"
Về chuyện này Thanh Tử Dương vốn đã biết, có điều nàng không biết rõ chi tiết cho lắm.
"Hừ… khi ấy ta chỉ mới bước chân vào tu giả chưa lâu, nghe nói tông môn nhà ngươi bị người ta vây công. Còn nguyên do ta không rõ, cũng chẳng đáng quan tâm!"
Theo lời tùy ý nói ra, Thanh Tử Dương à một tiếng gật gù, so nàng dự đoán không khác bao nhiêu.
Nói xong, đến lượt Mệnh Tại Y tò mò:
"Hừ… Chỉ là ta cũng rất thắc mắc, loại người như ngươi mà lại tha cho ta, thậm chí ngồi nói chuyện với ta sao? Xem ra, việc ngươi nhờ là rất hệ trọng!
Nói tới lời cuối, âm ngữ Mệnh Tại Y mười phần ẩn ý:
"Hoặc là nói… ngươi đang muốn thay đổi số mệnh vài kẻ?"
Thanh Tử Dương bình đạm hạ xuống chén trà, nàng cười mà rằng:
"Như tiểu nữ đã nói, tiểu nữ tới đây nguyên do chính yếu vẫn là muốn nhìn qua dung nhan của đạo hữu mà thôi!"
Lời cuối kia Thanh Tử Dương cũng tùy ý đáp lại:
"Mọi việc sau này ai biết trước được, đều tùy duyên cả!"
Hai người rơi vào trầm mặc, mỗi kẻ bay bổng theo ý của riêng mình. Vẻ ngoài thư thái, song ánh mắt mỗi người chẳng giấu nổi nét nghiêm trọng ẩn tàng…
Một hồi lâu sau, Thanh Tử Dương à một tiếng nhớ ra mà trả lời tiếp:
"Đạo hữu đừng quan tâm quá tới định kiến thiện ác thế gian mà hiểu lầm, tiểu nữ ngồi ở đây thì vốn đã không xem trọng điều đó từ lâu rồi! "
"Ồ? "
Thanh Tử Dương trước kia chỉ xem là hiểu Đạo mà thôi, chưa được gọi là ngộ Đạo.
Sau nhiều biến cố, chỉ tới khi mất đi con mắt chánh pháp, nàng mới thật sự ngộ ra nhiều điều.
Nhưng thái độ đó lại nằm ngoài ý của Mệnh Tại Y, nàng dẫu sao thì cũng chỉ là Vương cảnh đỉnh phong. Bốn trăm năm kinh nghiệm cũng không không thể xóa hết cái nhìn thiển cận của cảnh giới mang đến.
Thanh Tử Dương quay người, nàng đáp:
"Đối với tự nhiên, thật không có đúng sai thiện ác, đó chỉ là định kiến của thế nhân, là cái hai mặt của nhị nguyên. Tự nhiên tất cả các Pháp không có trên dưới, không có đến đi, không có thiện ác, không có sinh diệt. Như huyễn, ảnh, bọt, như thật cũng như giả, cũng là tướng của vạn pháp, là không, là có, tướng hiển hiện đều là pháp tùy duyên!"
Mệnh Tại Y nghe xong đầu như nổ tung, kiến thức này nàng chưa từng nghe qua.
Bốn trăm năm chỉ chạm đến cảnh giới Vương, điều này cũng đủ chứng minh, nàng vốn không có ai chỉ dạy trên phương diện ngộ đạo.
Thành thật mà nói, kiếp trước nếu nghe được lời nửa câu sau ở trên. Mệnh Tại Y tự tin cho mình vài năm, ắt sẽ đột phá mà bước vào Hoàng cảnh.
Giờ đây nghe được lời than của ả, Mệnh Tại Y như ngộ ra. Nhất thời nàng cười nhạt tự giễu:
"Ta thật ganh tị với những kẻ có bối cảnh như các ngươi, có người chỉ đường đưa lối, con đường thật thuận lợi dễ dàng!"
Đừng lầm tưởng người ma đạo là cái gì đó cao siêu, xét lét ra cũng chỉ là đám tu giả ô hợp mà thôi.
Bởi có bối cảnh, có tiền đề phát triển, ai lại muốn đi theo đường ma đạo chứ? Nhưng có điều cần biết rõ, không phải kẻ nào theo ma đạo cũng là có cố sự đau thương cả đâu. Hắc hắc….
Mệnh Tại Y vẫn có đầy đủ cảm xúc của một con người, nàng không ngần ngại mà nói ra những lời ghê tởm.
Thanh Tử Dương liền cười trừ:
"Mỗi người đều có con đường của riêng mình, gieo một hạt nhưng cây sẽ luôn ra nhiều hơn một quả. Đạo hữu nên nhớ lời sau cùng này của ta, điều ấy rất quan trọng, có thể giúp ngươi ngộ ra nhân quả!"
Nói xong, Thanh Tử Dương lại tiếp lời:
"Trước khi tới đây, tiểu nữ có ở tại Hoa Lâu ba ngày, nhìn thấy đủ loại hình thái, thật đúng danh xưng nức tiếng phương nam ta. Đạo hữu, sau này gặp lại… có thể chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau. Song ta hi vọng đến lúc đó, đạo hữu chớ nhớ đến ân tình hôm nay mà giữ lời!"
Thấy dáng vẻ Thanh Tử Dương như cười như không, Mệnh Tại Y chớp mắt thản nhiên, đáp:
"Sẽ không có chuyện đó đâu, ta nhất định sẽ giết ngươi nhanh nhất có thể!"
****
Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi
“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”
“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên
Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...
Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.