Trở lại Tru Thiên Môn, Hàn Phong lúc này đang mặt ủ mày chau, hắn đang được Nguyễn Thanh Tâm ở bên bôi thuốc.
"Xong rồi, ta về đây!."
"À… ờm…. Đa tạ muội!."
Hàn Phong ú ớ nói nói thành tiếng, hắn lúng túng định mở lời, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Vừa muốn kéo nàng ta ở lại, vừa muốn giải thích, nhưng phần sợ hãi lại nhiều hơn. Kết quả, Nguyễn Thanh Tâm hừ lạnh, nàng ta phi kiếm rời đi.
"Lạc Lạc sư tỷ, ta làm sai gì sao…."
Hàn Phong nhìn theo bóng lưng Nguyên Thanh Tâm dần xa, trong lòng khó hiểu cùng với ngơ ngác.
Bên cạnh, Trầm Lạc nhìn một bên mắt vừa mới bị thâm quầng của hắn mà thở dài, sau lắc đầu rời đi.
Lại nói, trận chiến ngày hôm trước Hàn Phong đã thua, thua quá lãng xẹt.
Khi đó hắn đang chiếm ưu thế toàn diện, Lôi Tuyết Phi chật vật biết chừng nào, tưởng rằng chiến thắng đã nằm chắc trong túi. Nhưng bởi vì một tình huống phát sinh, hắn liền thua.
Chính là vào lúc Lôi Tuyết Phi lao mình vút tới, Hàn Phong khi ấy tung ra một chiêu muốn phân định thắng bại. Chỉ là ngay lúc ấy, phòng tuyến trước ngực nàng ta không chịu được nổi lực xung kích mà bung ra.
Hàn Phong vì một khắc ngắn ngủi ngây ra đó, hắn đã bị một quyền đánh bay.
Tuy rằng hắn thua nhưng danh tiếng lại nổi như cồn gặp nước, lại còn được không ít đồng đạo tìm tới thăm hỏi, ai cũng khen trận đấu tuyệt hay. Trận đấu này đã đi vào lịch sử của môn phái, như là một tượng đài bất hủ.
Hàn Phong ngược lại cảm thấy quá buồn rầu, u uất và oan uổng. Nếu thời gian trở lại, hắn tình nguyện chịu thua không cần đánh, nguyên do chính ở một bên mắt vừa bị thâm này.
Mà người u uất không chỉ có mình hắn, ngay cả Lôi Tuyết Phi cũng vậy. Mặc dù nàng ta chiến thắng, nhưng mà khuôn mặt lúc này của nàng ta còn khó coi hơn thua.
Bình thường mà nói, nữ nhân khi giao đấu ắt sẽ thua thiệt hơn nam nhân một chút. Nguyên do chính ở y phục của các nàng, chúng quá là dễ hỏng.
Khi ấy những nữ tu giả sẽ phân ra ba trường hợp, nan đề giải quyết vấn nạn này.
Một bên sẽ mặc thêm bảo giáp trong người, như vậy không chỉ khó hư hại y phục, lại có thể phòng thủ tốt hơn.
Còn nếu không có linh thạch mua bảo giáp, họ sẽ chú trọng tới chất lượng y phục nhiều hơn.
Cuối cùng là không cần thiết phải làm vậy, vì sao ư?
Bởi vì sự thua thiệt này đôi khi cũng là một lợi thế trong lúc chiến đấu, tình huống của Hàn Phong là một ví dụ.
Trong chiến đấu sinh tử, những nữ tu ma đạo cũng hay lợi dụng điểm này, tạo ưu thế bất ngờ trước đám nam tu chính đạo.
Tất nhiên đây chỉ là bộ phận vừa phải, ưu thế này đôi khi không quá hữu dụng. Trên cơ bản mà nói, đa phần tu giả cấp thấp đều rất ít có bảo giáp. Do vậy, khi chiến đấu bọn họ chấp nhận như đó là một tai nạn, đây cũng là một cách luyện tâm tính hữu hiệu.
Lấy như Lôi Tuyết Phi làm ví dụ, nàng ta bởi vì đứng trước đám đông đồng môn, cho nên mới sinh ra ngại ngùng. Ngược lại là đám ma đạo, chắc chắn sẽ không có cảm giác đó.
Còn vì sao cấp bậc như nàng ta lại không có bảo giáp hộ thân, cái này rất nhiều nguyên do.
Nguyên do hàng đầu, thường là thiếu tài nguyên trầm trọng, phải mang đi cầm cố. Đừng nhìn tu giả mà ngưỡng mộ, bọn họ càng lên cao càng phải nỗ lực kiếm sống.
Tu giả cấp bậc càng cao, cũng sẽ kiếm được càng nhiều tài nguyên. Nhưng bọn họ tiêu dùng tài nguyên còn nhiều hơn những gì kiếm được, đây là sự thật.
Đến một đẳng cấp nào đó, linh thạch đối với họ gần như chỉ mang tính chất tiền tệ giao dịch mà thôi.
Ở một góc khác của Tru Thiên Môn, Hàn Tông lúc này cũng đang mặt chau không kém. Hắn bị người ta tới tận cửa uy hiếp, sắc mặt cực kì khó coi.
Trong tình thế bị nắm thóp này, hắn buộc phải chấp nhận thỏa thuận với Ngọc Linh.
Tuy vậy, hắn vẫn giữ được lý trí, phân tích tình cảnh của mình. Thật ra, đây cũng xem là một kết quả không tồi, thậm chí có phần thích hợp với hắn lúc này.
Hàn Tông trước nay không phải dạng thông minh, hắn chỉ là loại có tài vặt trong người mà thôi. Cho nên một số đường đi nước bước hắn không thể trù tính quá xa, nhiều khi gặp phải hắn mới nhận ra là tốt hay xấu.
Trong tình huống này cũng vậy, sau khi suy nghĩ cặn cẽ, rốt cuộc hắn cũng nhận ra, đây có thể nói là trong họa có phúc.
Hiện tại để nói, hắn gần như đã mất đi lòng tin của Lan hội, bọn họ chưa đá hắn, chẳng qua là không muốn hắn đầu quân cho phía đối thủ mà thôi.
Sau khi đại hội kết thúc, Lan Như Tiên nhân tiện có chút thời gian, nàng ta chắc chắn sẽ tới điều tra toàn diện cho mà xem.
Nếu như trước lúc đó, hắn và Ngọc Linh hình thành quan hệ hợp tác, có cô ta âm thầm trợ giúp. Hai người phối hợp giấu đi mẹo này, hiển nhiên Lan Như Tiên sẽ càng khó phát hiện hơn.
Xét theo tính toán đó, Hàn Tông không hề thua thiệt, hắn thậm chí còn có ưu thế để chuyển mình. Thử nghĩ, Ngọc Linh đang là con mắt của Lan hội, nàng ta liên tục điều tra về hắn.
Nhưng kết quả là hắn trong sạch, vậy thì Lan Như Tiên cũng không có toàn lực chú ý. Như vậy, có thể nói rằng, có Ngọc Linh làm bình phong, còn tốt hơn cả gã họ Mã.
Vấn đề ở đây, chỉ cần nàng ta và hắn thể hiện ra bên ngoài, giống như nước với lửa, vậy thì ai có thể hoài nghi gì nữa.
Còn về phần phải chia cho nàng ta một nửa, điều này không lỗ. Hắn chỉ cần tăng số lần hành động nên, có khi còn kiếm được nhiều hơn nữa kìa.
Vấn đề duy nhất gặp phải, ấy là hai người đều không tin tưởng đối phương.
Lợi ích có thể buộc cô ta và hắn lại với nhau, lợi ích cũng có thể làm hai người cắn nhau.
Cho nên cách tốt nhất vẫn là hai người sử dụng lời thề tu giả, bên nào vi phạm, bên đó thiệt.
Lời thề tu giả là một sợi dây minh ước giữa hai người, có nó sẽ không gây ra sự tình bị một bên tính ngược cắn trộm.
Tất nhiên, với Ngọc Linh thì không biết, còn với Hàn Tông mà nói, hắn rất muốn tìm cách âm thầm giải trừ lời thề này.
Chỉ là chuyện này vô cùng khó, nếu không thì lời thề đã không có sức ảnh hưởng lớn trong giới tu giả đến vậy.
Nếu nói tới cách thức giải trừ lời thề, xóa đi minh ước, Mệnh Tại Y có một cách. Nàng ta kiếp trước là ma đạo, đối với lời thề lại càng nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.
Năm đó nàng ta tình cờ chui vào bí cảnh, hữu duyên nhặt được truyền thừa của một vị đồng đạo ma tu.
Trong bộ truyền thừa đó, có một cách giảng giải giúp xóa bỏ lời thế, chiêu số này gọi là Lời Thề Như Trò Hề.
Lại nói về Mệnh Tại Y hiện tại, tình cảnh nàng ta chẳng mấy khả quan, sắc mặt cũng đang hơi biến đổi.
Trời lúc này chuyển dần về đêm, không trăng không sao, cánh cửa gỗ bị từng cơn gió thổi vang lạch cạch trong đêm.
Hiện đã là canh ba, gió đêm hiu hắt thổi vào, trong phòng một thiếu nữ với tấm chăn mỏng đang nằm co ro.
Những cơn gió cuối thu ngang qua, mang theo hơi lạnh tràn về, báo hiệu một mùa đông sắp tới. Ngoài tiếng lách cách trong đêm, còn có nhịp hơi thở của thiếu nữ.
Khoảng một nén nhang sau, bên ngoài một con bướm đen dập dờn bay lượn. Nó vỗ đôi cánh mỏng, lách mình qua vết nứt trên vách nhà, bay thẳng vào trong.
Nó bay tới bên cạnh chiếc giường, rồi từ từ đậu xuống bờ vai thiếu nữ.
Mệnh Tại Y chầm chậm mở mắt, trong màn đêm đen kịt, một con mắt trái của nàng ta lấp lánh, giống như mắt của loài lang sói trong đêm.
Trong đêm tối khó mà nhìn thấy khuôn mặt nàng ta hơi nhợt nhạt, nhưng mà có thể nghe thấy hơi thở phảng phất chút dồn dập.
Mệnh Tại Y điều khiển con thú, chênh lệch đẳng cấp làm số lượng thần niệm tiêu hao khá nhiều. Hiện tại để nàng ta dốc toàn lực điều khiển, có lẽ không thể liên tục quá ba canh giờ. Mỗi lần như vậy, phải mất một khắc thời gian để hồi phục.
Nhưng điều đó không làm Mệnh Tại Y lo lắng trong lúc này, bởi một tháng nay, nàng ta vừa phát hiện ra một chuyện khác.
Hoá ra không chỉ có một kẻ tới theo dõi hành tung của nàng, mà có tới hai kẻ. Trong đó kẻ hay tới nhất là một gã Luyện Khí tầng ba, một kẻ khác tới hai lần là Luyện Khí tầng năm.
Có một điểm lạ là, dường như bọn chúng không cùng một phe. Tên có cảnh giới tầng ba, không phát hiện ra có kẻ khác phía sau đang theo dõi.
Thời gian này yên ổn, nàng ta đang định xử lý tên kia. Lúc này có phát hiện mới, Mệnh Tại Y phải gác lại kế hoạch đã định.
Tuy rằng kẻ thứ hai này mạnh hơn, từ động tác cũng cẩn trọng hơn. Nhưng chỉ là tầng thấp, còn chưa đủ khả năng để phát hiện tu vi trên người nàng. .
ngôn tình hayĐó không phải điều đáng nói, việc Mệnh Tại Y muốn biết gã là ai, thuộc người phe nào. Nàng ta lại không dám để con điệp thú đi trinh sát quá xa, sẽ rất nguy hiểm.
Hiện cảnh giới con thú vẫn đang ở cấp 2, nhờ có nàng ta cung cấp tài nguyên mà tu vi đang dần tăng lên. Nhưng so ra vẫn còn quá yếu, không cẩn thận nó sẽ bị phát hiện dễ dàng.
Một khi nó bị bại lộ ra ánh sáng, không lâu sau chắc chắc Tử Đào Nhân sẽ đánh hơi được mà mò tới. Cho nên Mệnh Tại Y cực kì hạn chế sử dụng nó, vạn nhất bất đắc dĩ thì đau đầu.
Giống như lúc trước, nếu kẻ gọi là Vạn chủ lâu ra mặt, nàng ta chắc chắn sẽ bị bại lộ con thú, thậm chí không có cửa bỏ chạy. Đây có thể xem là một nước đi lỗi của nàng, suýt nữa hỏng cả ván cờ.
Việc phát hiện ra kẻ này làm Mệnh Tại Y từ bỏ đi suy nghĩ muốn xử lý gã. Bởi chuyện này làm không khéo, rắc rối sẽ cực lớn.
Cuối cùng nàng ta quyết định, vẫn để yên như cũ, không có gì thay đổi.
Điều này nghe thì có phần vớ vẩn, thật ra lại có thâm ý phía sau.
Nàng ta không động tới gã, cũng tức là sẽ không gây chú ý từ kẻ đứng sau gã. Xử lý gã rồi, ai biết được giết gã xong lại chạy đến một tên khác nguy hiểm hơn? Thậm chí là đưa tới kẻ phía sau muốn điều tra nguyên do.
Cảnh giới quá cao, Mệnh Tại Y sẽ không có biện pháp che giấu tu vi, lúc ấy khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Nàng ta biết rõ, cảnh giới của mình càng lên cao, tài nguyên càng cần nhiều. Tới một lúc nào đó, bắt buộc phải bại lộ thân phận. Nhưng hiện chưa phải lúc công khai tư chất, nàng vẫn còn quá yếu.
Một kẻ giỏi là một kẻ phải biết tùy tình huống mà đưa ra những cách thức hành động khác nhau, không để bị trói buộc bởi bất kỳ nguyên tắc nào.
Bất kỳ một quyết định nào cũng phải nghĩ tới tình huống xấu nhất trước tiên, sau đó trù tính phương án phòng bị.
Ba trăm năm không phải là dài, có rất nhiều tu giả lánh mình, số lần ra ngoài trải đời còn không bằng một phàm nhân. Mệnh Tại Y tuy có quá khứ không mấy đẹp đẽ, nhưng xét theo mặt nào đó, nó giúp cho nàng có kinh nghiệm phong phú hơn.
Bởi vậy mới thấy, trên đời này có rất nhiều kẻ lớn tuổi, nhưng thực ra suy nghĩ của họ vẫn còn là thanh niên mà thôi, đừng quá ngạc nghiên vì điều đó!.
....