Không lâu sau khi Thanh Tử Dương rời đi, Hàn Tông vẫn trầm tư ngồi trong động phủ của mình. Trước mặt hắn là một hộp ngọc, bên trong có băng tinh ngàn năm, thật sự là thứ hắn đang cần. Không chỉ có thế, Thanh Tử Dương còn mang đến cho hắn một quyển tâm pháp Di Hình Phong Bộ.

Hàn Tông không biết nàng ta lấy chúng từ đâu, nhưng hắn biết với nàng ta, muốn lấy cũng chẳng khó khăn gì. Điều đáng nói là nàng ta sao lại biết hắn trúng độc, cùng với bộ tâm pháp đang cần kia.

Thanh Tử Dương cũng không có nói nhiều, nàng ta chỉ ẩn ý vài câu. Nhưng quan trọng nhất vẫn là nói hắn nên thu mình, tốt cho sau này. Có điều Hàn Tông cũng nhận ra, mỗi lần nàng ta đến đều chỉ vài câu ngắn ngủi, dường như có ai đó đang chú ý.

Dù Thanh Tử Dương thông tuệ hơn người, nhưng nàng ta cũng chỉ là phàm nhân, hạn chế rất nhiều. Hơn nữa quan trọng nhất là thiện tâm của nàng ta, ở trong thế giới này, thiện tâm sẽ làm cho nàng ta chùn bước. Rất nhiều chuyện nàng ta có thể giải quyết dễ dàng, nhưng vì giảm bớt hậu quả, vẫn là mang rắc rối tới cho cả bản thân nàng.

Đây là điều Hàn Tông cũng cảm thấy tiếc nuối, nhân vô thập toàn, nàng cũng có điểm yếu của chính mình.

Hắn lắc đầu thở dài bỏ qua, người như nàng ta không cần lo nghĩ quá nhiều. Tốt nhất vẫn lo cho bản thân trước tiên, bản thân mạnh thì kẻ bên cạnh sẽ không gặp rắc rối.

Hắn bắt đầu sử dụng băng tinh để giải độc, sau đó tính tới vài chuyện khác. Có vài bộ tâm pháp, cũng cần phải tu luyện gấp, phòng khi cần đến. Tiếp nữa là lại thử nghiệm độc trên người đám yêu thú non, những việc này sẽ mất rất nhiều thời gian. Hẳn là vài ba năm tới, phải bế quan liên tục rồi đây.

Trở lại Quảng Hà thành, Mệnh Tại Y vẫn làm các công việc hàng ngày. Tối đến nàng ta thả ra con điệp thú, để nó trinh sát xung quanh. Như vậy nàng ta đã có thể yên tâm tu luyện mỗi tối, nhờ đó không cần tốn linh thạch sử dụng pháp trận.

Từ khi đại điển tới nay đã hơn một tháng, nàng ta đã đột phá lên tới Luyện Khí tầng 3, thật sự là quá nhanh.

Quả nhiên tư chất linh căn tuyệt luân cùng với kinh nghiệm và cơ duyên, khoảng cách này đủ để thiên tài cũng phải ghen tị. Vốn nàng còn dự tính, ít nhất phải hai tháng mới có thể bước vào tầng ba. May nhờ cơ duyên hấp thu hồn phách con thú, chuyện này đúng là tốt ngoài ý muốn.

Mệnh Tại Y cũng không có lấy làm đắc ý, mọi sự vẫn cần phải cẩn thận, tránh việc phát sinh bất ngờ. Cũng giống như việc tìm kiếm com thú, mặc dù nhờ có biết trước tương lai, nhưng cuối cùng nó cũng đâu có xuất hiện đúng như dự tính.

Tương lai sẽ vì quá khứ xáo trộn mà thay đổi, cho nên thứ quý giá nhất với nàng không phải là cơ duyên, cũng chẳng phải là Siêu Nghịch Lưu. Ba trăm năm nhân sinh, đây mới là thứ quý giá nhất với nàng.

Có được kinh nghiệm phong phú, trải qua thăng trầm đời người, nàng mới có thể không còn lầm đường lạc bước. Không còn ngây thơ, đi vào con đường sai lầm kiếp trước.

Người càng trải đời, càng biết được giá trị của sinh mệnh, mọi sự hành động đều phải nghĩ kỹ trước sau, cẩn trọng từng bước.

Chính thế, nếu nói Mệnh Tại Y đang có thiên thời địa lợi, có cả nhân hòa để phát triển bản thân. Nàng ta đang từng bước trùng thiên, một đường bay cao, vậy thì sai rồi.

Mệnh Tại Y tuy có Siêu Nghịch Lưu, có thể tránh khỏi Thiên Ý thăm dò. Nhưng nàng ta cũng không biết rằng, bản thân lại tránh không thoát nổi một đôi mắt chánh pháp.

Thanh Tử Dương, tài trí tuyệt luân, tâm tư lương thiện. Mệnh Tại Y xảo quyệt đa đoan, tâm địa độc ác. Nhưng cho dù nàng ta có ba trăm năm kinh nghiệm nhân sinh, hiện tại mà so, đứng trước Thanh Tử Dương vẫn là còn kém một chút.

Chỉ sợ rằng con đường Mệnh Tại Y sắp tới, cũng không có êm đẹp gì đâu.

Mệnh Tại Y không biết điều đó, nàng ta cũng không phải toàn năng, chuyện gì cũng biết. Việc bị vây công, buộc phải trùng sinh làm lại, do đó không có thời gian chuẩn bị quá nhiều.

Mệnh Tại Y cũng quá may mắn, trong lễ đại điển nàng ta không để lộ tư chất linh căn Thiên phẩm của mình. Nếu như làm vậy, nàng ta mà đến Tru Thiên Môn, vậy thì trận chiến này chưa đánh coi như đã kết thúc rồi.

Nàng ta lúc này đối với chuyện tên gia nô kia cũng đã hoàn tất, gã ta đã bái nàng làm sư, cam tâm tình nguyện nghe lời dạy bảo.

Đối với chuyện này, Mệnh Tại Y đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu chỉ giúp gã tu hành, trở thành tu giả rồi lợi dụng gã làm vài chuyện. Cái này cũng không có gì khó, nhưng lâu dần, gã ta sẽ sinh lòng hoài nghi.

Kiếp trước, sau khi phát hiện ra gã có tư chất linh căn, Mệnh gia đã đối đãi với gã rất tốt. Sau cùng gã vẫn âm thầm cấu kết với Vận gia, đánh úp Mệnh gia.

Con người chính là như vậy, khi ngươi cứu họ từ cõi chết trở về, họ sẽ coi ngươi như thần thánh. Nhưng sau khi họ đã có tất cả rồi, tâm sinh an nhàn, từ đó lòng ơn nghĩa của họ đối với ngươi nhất định sẽ giảm đi.

Giống như một đứa bé đã được cho kẹo hàng ngày, nếu một ngày vô tình quên không cho nó. Tất nhiên nó sẽ sinh lòng oán trách. Cái gọi là thời gian và hoàn cảnh sẽ làm tâm tính đổi thay, chính là như vậy.

Con người là thế, nụ cười luôn quên nhanh hơn nước mắt, thù hận luôn nhớ dai hơn ân nghĩa.

Cách đào tạo tốt nhất chính là vừa đấm vừa xoa, để ngươi kính, cũng để ngươi phải sợ. Làm sư tôn của gã, tạo lên một sợi dây tình thân vô hình gắn kết, khi đó lợi ích sẽ lớn hơn.

Mệnh Tại Y để cho gã tu luyện một bộ công pháp chính đạo, cũng để cho gã tu luyện một bộ tâm pháp tà ma.

Công pháp là thứ đánh ra ngoài, từ chiêu thức rất dễ bị lộ hệ phái. Để gã ngoài mặt tu theo đường chính đạo, nếu có bại lộ, cũng coi như là không có gì lo ngại.

Cũng trong lúc gã đang tu tập tại nơi kín đáo nào đó, Mệnh Tại Y hiện đứng tại một ngôi làng nhỏ.

Quảng Hà thành tiếp giáp ba mặt với đồi núi, kẻ ngoại lai có thể từ ba mặt này âm thầm tiến vào. Đây cũng chính là lý do, kiếp trước gã Tử Đào Nhân có thể gây uy hiếp lớn tới cho cả thành.

Tất nhiên nơi nội thành vẫn là xâm nghiêm nhất, mà điều đáng nói lại là Mệnh gia ở chính ranh rới giữa nội và ngoại thành. Cũng có thể nói, Mệnh Tại Y muốn ra ngoài không khó. Nàng ta lại có con thú nhỏ trinh sát, trừ phi là bị Ngưng Khí cảnh để ý.

Lúc này đã là vừa tan canh, ngoài trời đổ mưa lớn, gió giật đùng đùng. Mệnh Tại Y vẫn đứng lẳng lặng, mặc cho mưa gió rơi xuống người, xung quanh mùi máu tanh phảng phất.

Nàng ta bắt đầu rời bước, chả mấy mà thân ảnh nàng biến mất sau màn mưa. Chốc sau thân ảnh nàng ta đã xuất hiện ở gần một sườn núi, nàng đứng tựa vào gốc cây, ánh mắt nhìn ra xung quanh.

Một bên mắt của nàng ta dần trở nên tối đen như mực, con ngươi cùng với lòng trắng biến mất.

Cũng cách đó một dặm, một con hắc điệp ảnh bay vụt đi trong màn mưa. Nó chính là Điệp Khúc Họa Phúc Tương Liên, con thú của nàng ta.

Không lâu sau nó tiến tới cửa một hang động, thế rồi không chút do dự bay vụt vào bên trong.

Một lúc sau ầm ầm mấy tiếng, con điệp ảnh bay ra, theo sau nó là một con rắn khổng lồ. Con Thạch Mang này dài tới ba trượng, lân giáp toàn thân đen kịt như sắt thép.

Nó là yêu thú cấp 2 sơ giai, mấy ngày nay bị con điệp ảnh năm lần bảy lượt chọc tức. Lần này nó quyết không bỏ qua cho con thú, toàn thân nó co lại bắn nhanh về phía trước.

Con điệp ảnh quá nhỏ bé so với con rắn, tu vi chiến đấu lại không bằng. Nhưng căn cốt cảnh giới lại vượt trội hơn nhiều, nên nó có thể nhanh chóng tránh né.

Mỗi lần bị đuổi kịp, con điệp ảnh liền bay lên cao tránh thoát. Con Mãng Xà lại không có biện pháp, chỉ đành nhìn nó nhe nanh gầm gừ. Thỉnh thoảng con điệp ảnh lại bay xuống đánh lén, làm cho con Thạch Mãng tức tối.

Con rắn sau vài lần vồ hụt, nó càng hung hăng đuổi theo, hơn nửa giờ đã đi được vài dặm. Nó không biết rằng, bản thân đang bị con điệp ảnh dụ dỗ từng bước đi tới nơi đây.

Mà Mệnh Tại Y lúc này lại đang ở trong hang ổ của nó, nàng ta tay cầm ngọn đuốc từng bước tiến vào. Khi nãy đi qua, nàng ta có thấy một cái túi càn khôn nhỏ, nó chính là túi của gã tu giả nàng giết khi trước.

Hiển nhiên đây đúng là chỗ khi trước nàng ta vứt xác phi tang, ngụy tạo hiện trường. Chẳng bao lâu, Mệnh Tại Y đã nhìn thấy thành quả, đó là bốn con thú non đang quấn lấy nhau ngủ trên bệ đá.

Ánh mắt Mệnh Tại Y lóe lên, đám Thạch Mang non này hai trong số bốn con lại là yêu thú, quá tốt rồi.

Nàng ta vung tay linh lực vườn quanh, từng làn khí đen hư ảo bay tới phía bốn con rắn nhỏ.

Đám con non chỉ mới bước vào Luyện Khí, đối với nàng ta chẳng mấy khó khăn. Việc đã thành, nàng ta quay người rời đi, thân ảnh nàng lại một lần nữa biến mất sau màn mưa.

Phía này con Thạch Mãng đang hung hăng tấn công, nó đột ngột dừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ trầm trọng. Nó không chút do dự, nhanh chóng quay người bỏ lại con điệp ảnh.

Thấy nó như vậy, con điệp ảnh cũng không có đuổi theo, nó vọt lên không trung nhằm một hướng khác bay đi.

Chẳng qua bao lâu con Thạch Mãng đã quay trở lại hang, nó mau cấp tốc vọt cả thân hình mà vào. Nhìn ở nơi góc hang không thấy đàn con, ánh mắt nó càng thêm lạnh lẽo.

Qua giây lát con Thạch Mãng lao ra cửa hang, cái lưỡi chẻ đôi của nó thè ra ngoài miệng. Nhưng mà thật không may cho nó, trời đổ mưa lớn, nước mưa xối xả chảy thành từng dòng, gột rửa màn không khí u ám trước đó.

Nó không tài nào đánh hơi được kẻ vừa tới đây, khuôn mặt lại càng trở lên dữ tợn. Đột nhiên nó phát một mùi vị quen thuộc ở hướng khác, trong lòng nó thấp thỏm, cả thân mình dữ dội lao đi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play