*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đã đến trạm công viên Lan Đảo, những hành khách xuống xe vui lòng xuống từ cửa sau, trạm dừng tiếp theo ––”

Trên xe buýt có một giọng nữ báo trạm vang lên, lúc này Tô Hoài mới từ đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp kia khôi phục lại tinh thần.

Công viên Lan Đảo là trạm cuối cùng nên trên xe không nhiều người lắm, vai trái bị người nào đó chọc chọc, cậu quay sang nhìn liền thấy Ninh Manh đang nhẹ nhàng duỗi tay chọc vào vai cậu, tựa như là nhắc nhở cậu đã đến trạm rồi.

Tô Hoài đứng dậy đi về phía cửa xe, Ninh Manh cũng đi theo cùng xuống xe.

Lúc đến công viên giải trí đã là ba rưỡi, có điều vẫn có rất nhiều cặp vợ chồng mang con nhỏ đi chơi công viên, bọn họ đều tới xem buổi diễn tối nay.

Cách Ninh Manh không xa có một cậu đột nhiên khóc lóc ầm ĩ: “Con không muốn mẹ nắm đâu, con muốn tự đi cơ!!”

Vẻ mặt mẹ cậu bé nghiêm khắc, kéo tay cậu còn cố ý hù dọa: “Ở đây nhiều người như vậy, con mà không nắm tay mẹ, lát nữa sẽ bị người xấu bắt cóc cho mà xem!”

Chung quy thì trẻ con vẫn dễ lừa gạt, giây trước vẫn còn đang ầm ĩ, giờ đã bị hù sợ, ngoan ngoãn nín khóc nắm lấy tay mẹ.

Ninh Manh nhìn thấy một màn này liền vươn tay kéo kéo ống tay áo nam sinh, hỏi cậu: “Tô Hoài à, tớ có thể nắm lấy ống tay áo cậu không?”

Tô Hoài: “…”

Thấy cả buổi trời Tô Hoài vẫn không lên tiếng, Ninh Manh tự cho rằng cậu đã đồng ý.

Vì vậy, hai người họ cứ bước đi như thế. Lúc đến gần cổng soát vé, dòng người đột nhiên trở nên đông đúc hẳn, chen tới chen lui, vóc người nhỏ bé của Ninh Manh làm sao có thể đọ lại với vóc dáng của mấy cô chú cao lớn kia được.

Mảnh áo cô đang nắm hờ trong tay căn bản không đáng tin cậy chút nào, phía trước Ninh Manh đột nhiên xuất hiện hai vóc dáng cao lớn, chen đến thiếu chút nữa cô đứng không vững nổi.

Trong khoảnh khắc cô vừa buông ống tay áo Tô Hoài ra, bàn tay lập tức bị nắm lấy kéo đến sát bên mình.

Bàn tay nam sinh vừa to lại ấm áp, có thể bao trọn tay cô trong lòng bàn tay, giọng điệu không tốt lắm nói: “Thật phiền.”

Ninh Manh biết đại khái không phải là nói cô, mà là vì quá nhiều người.

Bởi Tô Hoài vẫn luôn không thích nơi đông người, mà hôm nay công viên giải trí lại còn đông đúc hơn bình thường nhiều, nguyên nhân thì có lẽ do bây giờ đang là kỳ nghỉ.

Cô được Tô Hoài nắm lấy mới không bị đám người chen lấn đến lảo đảo, thật vất vả mới qua được cổng soát vé, vào bên trong liền rộng thoáng hơn rất nhiều.

Ninh Manh là một người có niềm “đam mê” với công viên giải trí, cho dù là bao lớn, cho dù là đi bao nhiêu lần rồi, vẫn vô cùng phấn khích mỗi khi được đi công viên giải trí.

Hơn nữa, Tô Hoài vẫn luôn không hiểu nổi, nhìn qua thì Ninh Manh trông có vẻ chỉ là một nữ sinh chân yếu tay mềm, vậy mà tại sao lại thích đi tàu lượn siêu tốc rồi cả nhà ma như vậy chứ.

Lần đầu tiên ngồi tàu lượn siêu tốc cùng cô, vẻ mặt cô gái nhỏ còn sợ hãi mà núp phía sau cậu, kết quả sau khi xuống, lại trở nên vô cùng hưng phấn, còn ồn ào muốn chơi thêm lần nữa.

Lúc ấy Tô Hoài còn cảm thấy cô đúng là chẳng giống cô gái bình thường, con gái nhà người ta đều là sợ hãi vùi trong ngực bạn trai, tại sao đến cô thì lại quơ chân múa tay như vậy nhỉ.

Thật đúng là một nhóc con, có hứng thú với tất cả mọi điều.

Bởi vì hôm nay Ninh Manh lại buộc tóc đuôi ngựa hai bên, khuôn mặt lại bầu bĩnh như trẻ con làm cho nhân viên tàu lượn còn phải cố ý nhìn vài lần rồi nói: “Em gái nhỏ à, trẻ con không được chơi cái này…”

Ninh Manh đang không biết làm sao khi bị ngăn lại thì giọng nói bình tĩnh của nam sinh phía sau vang lên: “Cô ấy 17 rồi.”

Nhân viên liền có chút ngạc nhiên nhìn vào mắt Ninh Manh, cuối cùng vẫn cho cô đi vào, nhưng vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá hai người.

Khi ngồi lên tàu lượn siêu tốc, vẻ mặt Tô Hoài thì lạnh nhạt, còn Ninh Manh lại vô cùng hưng phấn, nhân viên vẫn chưa thực sự yên tâm, giúp Ninh Manh thắt dây an toàn xong còn chưa đủ, muốn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.

Lượt chơi này khiến anh nhân viên hết sức lo lắng, kết quả người được lo lắng lại vui vẻ không chịu nổi, cười rạng rỡ lớn tiếng nói: “Tô Hoài! Cậu nhìn đi! Chúng ta đang bay đó hahahha!!”

Tô Hoài không muốn tiếp chuyện cô chút nào.

Bên tai ngoài tiếng cười của Ninh Manh thì còn tiếng hét chói tai của những cô gái khác, Tô Hoài cảm thấy lỗ tai mình sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.

Lượn một vòng xuống dưới, cậu cảm thấy hết sức mệt mỏi, nhưng vẻ mặt cô nhóc bên cạnh lại vui vẻ như chim sẻ, không biết lại nhìn trúng trò chơi nào, bắt đầu kéo cậu đi về phía đó.

Khi đi ngang qua lối ra, cậu nghe được anh nhân viên nói chuyện với một người trực ca khác: “Haizz, không biết bây giờ các phụ huynh nghĩ thế nào, mà nhất quyết muốn cho con nhỏ chơi tàu lượn siêu tốc nữa.”

Tô Hoài: “…”

Tô Hoài nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Ninh Manh ở trước mặt, tóc đuôi ngựa buộc cao hai bên kẹp nơ con bướm hồng nhạt, khi bước đi ruy-băng còn đung đưa theo làn gió.

Đi được vài bước thì quay đầu lại, cười ngọt ngào với cậu: “Tô Hoài, chúng ta ngồi cái kia đi!”

Nhìn cô nàng, Tô Hoài đột nhiên cảm thấy, đứa nhỏ thì đứa nhỏ, cũng được thôi.

Vì vậy, cậu bị Ninh Manh kéo đi chơi lần lượt từng trò, gần như chơi hết toàn bộ công viên Lan Đảo, vậy mà Ninh Manh vẫn tràn đầy sinh lực.

Mà những đôi tình nhân lui tới đều chú ý đến bọn họ, còn không nhịn được bàn tán vài câu.

Về phần nội dung, không nghi ngờ gì, còn không phải là về ngoại hình và cách thức họ ở bên nhau.

Đi được một lúc, cuối cùng Ninh Manh cũng không còn ầm ĩ muốn chơi trò chơi nữa, Tô Hoài thở phào nhẹ nhõm hỏi cô: “Khát nước không?”

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Hoài dẫn cô đến quầy nước di động ven đường, lúc này, mọi người trong công viên giải trí đều đã tập trung lại chỗ vòng quay mặt trời, còn những khu vực thì không có người mấy.

Cũng bởi vậy, không cần xếp hàng gì đã mua được rồi, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Nhân viên của quầy nước là một chị gái nhỏ, vừa nhìn thấy anh trai nhỏ Tô Hoài vừa cao lớn, lại đẹp trai như vậy liền đỏ mặt ngượng ngùng hỏi: “Xin hỏi bạn cần gì ạ?”

Tô Hoài nhìn lướt qua menu rồi gọi: “Một ly cafe đá và một ly soda chanh.”

Chị gái nhỏ đỏ mặt cười, chọn món rồi đưa mã QR cho cậu: “Được rồi, tổng cộng 35 tệ, quét mã là được.”

Tô Hoài rút điện thoại ra quét nhẹ liền thanh toán thành công, không để chị gái nhỏ nhìn thêm vài lần đã cầm đồ uống đi rồi.

Ninh Manh ngồi trên ghế bên kia đung đưa chân chờ cậu, nghe thấy tiếng bước chân liền vội vàng ngẩng đầu lên thấy cậu đang đi tới.

Tô Hoài đưa ly soda chanh cho cô nói: “Ít đá nhiều đường đấy.”

Ninh Manh vui vẻ nhận lấy đồ uống nói cảm ơn cậu: “Chút nữa tớ mời cậu ăn bánh kem nhé.”

Tô Hoài ngồi xuống bên cạnh cô: “Không cần.”

Ninh Manh uống một ngụm soda lớn, thỏa mãn nói: “Mẹ tớ nói rồi, có qua có lại mới toại lòng nhau.”

Tô Hoài không nói gì, nói đạo lý, cậu vĩnh viễn không nói lại được Ninh Manh.

Hai người cứ im lặng như vậy ngồi một lúc, ly soda trong tay Ninh Manh đã uống được một nửa, cô không biết tại sao đột nhiên hỏi: “Tô Hoài, nguyện vọng 1 của cậu là trường nào vậy?”

Tô Hoài liếc nhìn cô một cái rồi thu hồi tầm mắt: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Đôi tay nhỏ của Ninh Manh vẫn xoa xoa giấy dán trên ly, giày da cũng cọ vào nhau: “Tối hôm trước mẹ hỏi tớ, bà giải thích hết năm nay là lên lớp 12 rồi, hỏi tớ nguyện vọng 1 chọn trường đại học nào.”

Nghe lời này, bàn tay Tô Hoài dừng lại một chút: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tớ nói tớ muốn thi cùng trường với cậu.” Ninh Manh thành thật trả lời: “Cho nên muốn biết cậu muốn thi trường nào?”

Người bên cạnh không nói gì một lúc lâu, lâu đến mức Ninh Manh còn cho rằng cậu sẽ không nói cho mình, kết quả lại nghe thấy cậu nói: “Đại học Hoa Thành.”

Đại học Hoa Thành là một trường đại học trọng điểm, đương nhiên học sinh thi vào cũng đều đến từ các trường mũi nhọn, lớp 1 như bọn họ, chỉ sợ không phải tất cả đều có thể thi được.

Thành tích của Ninh Manh, thi trường top 2 vốn là rất ổn, thi trường bình thường top 1 cố gắng một chút cũng không vấn đề gì, nhưng nói đến Hoa Thành thì hơi xa vời.

Ninh Manh cũng biết đến điều đó, nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ biết từ bỏ, nếu không làm sao có thể theo đuổi Tô Hoài mười một năm không bỏ cuộc.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mà thấy quan tài rồi cũng không đổ lệ.

Cô chỉ yên lặng nói: “Tớ cũng muốn thi Hoa Thành.”

Chiếc ly rỗng trong tay Tô Hoài bị cậu bóp đến hơi biến dạng, nam sinh khẽ mấp máy môi: “Cậu…”

Cậu muốn nói “cậu không được đâu”, nhưng không thể nào nói lên lời, đối mặt với Ninh Manh, dường như cậu càng ngày càng không thể nói ra lời nói đả kích cô, khinh thường cô.

Cuối cùng, ba chữ sau cũng bị cậu nuốt xuống.

Ninh Manh hậu tri hậu giác hỏi: “Tô Hoài, cậu mới nói gì vậy?”

Nam sinh đứng dậy đi đến chỗ thùng rác: “Không có gì, vậy cậu cố lên nhé.”

Đi được hai bước rồi đứng lại, quay đầu nhìn cô: “Còn không đi mau?”



Buổi tối hôm đó, chỉ một cậu như vậy, đã gieo mầm vào trái tim Ninh Manh.

Vì một câu nói có thể nỗ lực đến mức nào, thật sự là chưa thấy qua thì không thể tin được.

Bài kiểm tra khảo sát đầu năm lớp 12, đứng thứ 10 toàn trường.

Mặc dù là sau kỳ nghỉ, thành tích của mọi người đều sa sút cũng là một yếu tố, nhưng Ninh Manh có thể đạt đến hạng này quả là khó lường.

Chủ nhiệm lớp vui không chịu nổi, giáo viên các môn trong văn phòng cũng khen Ninh Manh là học sinh ba tốt.

Các bạn học thì mỗi người mỗi ý, một số chỉ đơn giản là bội phục, một số thì ghen ghét, cho rằng Ninh Manh chỉ là may mắn mà thôi.

Ví dụ như vừa mới tan học, Lục Thiệu Phong đã nghe được hai bạn nữ trong lớp tán dóc.

“Lúc nãy đến văn phòng, tớ nghe được giáo viên đang xếp hạng bài kiểm tra khảo sát đầu năm, Ninh Manh ở lớp 1 lại có thể đứng hạng 10, lúc ấy cả văn phòng đều không thể tin nổi luôn!”

“Không thể nào?? Nhỏ Ninh Manh kia á? Cậu chắc chắn?”

“Xàm, chính là con nhỏ đi theo Tô Hoài đó, thành tích trước đây đặc biệt tệ, còn kém hơn tớ, vậy mà lần này lại cao như vậy, nếu không phải gian lận, thì là may mắn thôi.”

Lục Thiệu Phong nghe được, trong lòng cũng rất kinh ngạc, cô gái nhỏ này, thành tích tăng nhanh như bay như vậy, cũng quá không chân thật rồi.

Kết quả, lúc buổi chiều đi tập luyện bóng rổ, cậu đem chuyện này kể cho Tô Hoài, đối phương lại chỉ nhàn nhạt nói: “Cô ấy còn chuẩn bị thi Hoa Thành kìa.”

Hai chữ này so với điểm số kia càng làm Lục Thiệu Phong khó có thể duy trì biểu cảm hơn, cậu khoa trương há hốc miệng nói to: “Hoa Thành?! Cô ấy sao?!”

Quả bóng trong tay Tô Hoài “bộp” một phát bay tới, may mà Lục Thiệu Phong tay chân nhanh nhẹn bắt được, nếu không không thể đảm bảo không bị hủy dung.

Cậu ta dậm chân: “Làm cái gì vậy! Giết người à!”

Tô Hoài liếc cậu một cái: “Cô ấy muốn thi Hoa Thành có vấn đề gì sao?”

Lục Thiệu Phong nghe vậy liền nhận ra, thì ra là vì mình nói Ninh Manh, nhưng cũng đâu thể trách cậu được, ai ai cũng biết Hoa Thành đầu ra danh tiếng, đầu vào đương nhiên rất khó thi.

Tô Hoài tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng thì Ninh Manh quăng tám sào cũng không tới.

Có điều ngại Tô Hoài quá “bảo vệ con cái”, cậu chỉ cẩn thận nói: “Không phải mà, chủ yếu là tại thành tích của cô ấy mặc dù có tăng lên, nhưng Hoa Thành cũng hơi khó khăn quá thôi…”

Nói xong cậu ném quả bóng lại chỗ Tô Hoài, đối phương đứng tại chỗ chụp lấy bóng, giơ tay lên nhắm vào rổ phát lực, ba điểm hoàn hảo.

“Ai biết được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play