Tô Hoài quả thật là đang chờ cô, thấy cô chạy sang một bên, cậu sẽ theo bản năng mà dừng lại, loại bản năng này chính cậu cũng không nhận ra.

Mà Ninh Manh lại càng không phát hiện ra. Ninh Manh thực sự là rất chậm chạp.

Hai người cứ như vậy đi đến lớp học. Giáo viên Trung học Nhất Trung mỗi kỳ được thay đổi một lần, lớp học cũng sẽ được thay đổi.

Nói cho cùng Nhất Trung cũng là trường trung học trọng điểm, cho nên thành tích học tập của học sinh vẫn rất quan trọng. Học sinh phân ban dựa trên kết quả của mỗi bài kiểm tra, từ cao xuống thấp theo thứ tự từ lớp 1 đến lớp 12.

Không nghi ngờ gì, Tô Hoài chắc chắn là học lớp 1. Còn về lý do tại sao Ninh Manh có thể vào học lớp 1, vậy phải nói đến chuyện cô có một người chú tên là Thẩm Diệc Thư*.

(Thẩm Diệc Thư là em họ của bố Ninh Manh nha mọi người.)

Anh là tiến sĩ trẻ tuổi nhất mới trở về nước mấy năm gần đây, mới hai mươi tám tuổi đã danh dự giành được ba tấm bằng khen về giáo dục từ các học viện nổi tiếng ở nước ngoài.

Mà Ninh Manh có thể thuận lợi theo Tô Hoài lâu như vậy, chắc chắn có liên quan đến Thẩm Diệc Thư.

Mỗi lần nhìn thấy cái tên này, Tô Hoài đều sẽ đau đầu. Trước đây cậu đã từng gặp Thẩm Diệc Thư rồi. Thật sự là không thích người đàn ông này lắm.

Một đôi mắt phượng hẹp dài, đôi mắt ấy dường như có thể dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của khác. Tô Hoài không thích suy nghĩ của mình bị phơi bày trước mặt người khác, vì vậy cũng không thích cái bộ dáng rõ ràng mọi chuyện của Thẩm Diệc Thư.

Ninh Manh tìm tới vị trí của mình ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Tô Hoài: “Tô Hoài, cậu ngồi bên cạnh tớ.”

Cậu chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống, không một chút lăn tăn, từ trước tới giờ bạn cùng bạn của cậu cũng chỉ có mình Ninh Manh, cậu đã không để ý nữa rồi.

So với năm trước, các bạn lớp 11 đã thay đổi rất nhiều, có vài người rớt lại, cũng có vài người vươn lên, chủ nhiệm lớp từ một thầy giáo cũng đổi thành một cô giáo trẻ trung, xinh đẹp.

Ninh Manh thấy chủ nhiệm đi lên bục giảng, liền quay sang thì thào: “Tô Hoài.”

Tô Hoài nhìn cô.

“Cậu có phải thích kiểu cô giáo nữ tính như thế này không?”

“…..”

Cậu không nên để ý cô ấy. ƪ(‾.‾“)┐

Ninh Manh thật sự tưởng như vậy. Bởi vì cô là một tiểu loli, cao 1m6, má “bánh bao”, với đôi mắt to, dù có mặc đồng phục tiểu học cũng không khiến người khác ngạc nhiên.

Thế nhưng, Tô Hoài hoàn toàn không đếm xỉa đến cô. Đôi khi Ninh Manh nghĩ rằng Tô Hoài không thích kiểu của mình, cậu ấy thích kiểu chị gái thành thục, hấp dẫn.

Trước đó cô cũng đã từng thử mặc váy ren xẻ ngực thấp, học video hướng dẫn makeup trên mạng makeup thật đậm, mang đôi giày cao gót màu đỏ đứng ở cổng chờ Tô Hoài.

Buổi tối Tô Hoài đi ra ngoài đổ rác, suýt chút nữa bị dọa chết khiếp. Hai bên phấn má hồng dưới ánh đèn đêm trông vô cùng kỳ quặc. Mấu chốt là đối phương còn cười hề hề hỏi cậu: “Tô Hoài, tớ có đẹp không?”

Đẹp cái con quỷ ý!!

Tô Hoài “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Ninh Manh thất vọng cúi đầu. Cô cho rằng kỹ thuật makeup của mình hẳn là quá kém đi.

Nhìn cô giáo trên bục giảng, dáng người cao gầy, trước lồi sau vểnh. Ninh Manh nhìn lại bộ ngực phẳng lì của mình, bị đả kích nặng nề.

Cô khẽ nghiêng nghiêng đầu tiến lại gần: “Tô Hoài, tớ sẽ cố gắng ăn cơm thật tốt để nhanh lớn, cậu phải chờ tớ đấy.”

Tô Hoài không biết trước đó cô nghĩ cái gì mà bất ngờ nói với cậu một câu như vậy. Tóm lại là cậu không muốn biết.

Lúc này, các bạn học cũng đã đến gần hết. Cô giáo bắt đầu tự giới thiệu.

Chủ nhiệm mới đến tên là Lý Thiến, vừa mới hoàn thành một học kỳ của lớp 12, cũng được đánh giá là một giáo viên đặc biệt. Lớp do cô dẫn dắt có tỷ lệ vào đại học tăng 70%, hơn nữa còn được lên báo.

Theo lý mà nói thì năm nay hẳn là phải nhận một lớp 10, nhưng lại chuyển sang nhận lớp này. Có lẽ hiệu trưởng muốn tập trung vào bồi dưỡng lớp họ.

Suy cho cùng thì những học sinh giỏi nhất trường đều ở lớp này.

“Cô sẽ dẫn dắt các bạn cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa hợp.”

Chủ nhiệm vừa nói vừa nhìn vào danh sách bên cạnh.

Nhìn lướt qua, tầm mắt dừng lại ở một cái tên bên dưới, ngẩng đầu hỏi: “Tô Hoài ở đâu?”

Nam sinh ngồi phía sau giơ tay, vẻ mặt chủ nhiệm lớp tràn đầy thưởng thức: “Em là Tô Hoài. Lấy thành tích đứng đầu toàn trường tiến vào quả thực lợi hại.”

Nói còn lại hướng về những khác nói: “Các em về sau phải lấy Tô Hoài làm tấm gương, nỗ lực hăm hở biết chưa?”

“Biết rồi ạ ~” bộ dạng uể oải đáp. Chủ nhiệm chỉ biết lắc đầu bất lực, bọn trẻ này quả nhiên vẫn là học sinh cấp ba. (─‿‿─)♡

(Tui cũng là học sinh cấp ba nè hí hí, hơi nhạt tí mong mọi người thông cảm:>>>)

Ninh Manh đang chống tay lên mặt nhìn về phía trước cười ngây ngô, Tô Hoài được khen ngợi, cô là người vui vẻ hơn ai hết.

Kỳ thực, thành tích của Ninh Manh cũng không tệ, đặt ở một trường trung học bình thường cũng ở top trên đấy, nhưng ở trường trọng điểm nhiều nhân tài như Trung Nhất, thì thật sự xem như là đội sổ.

Có điều Ninh Manh thực sự rất nỗ lực, nguyên nhân của sự nỗ lực này một nửa là vì mẹ cô nói con gái không thể quá kém, còn lại là vì Tô Hoài từng nói với cô cậu không thích con gái ngốc.

Bởi vậy, Ninh Manh vẫn luôn rất chịu khó học tập, quả thật là có hiểu quả, năm trước vẫn là giẫm vạch tiêu chuẩn để vào, năm nay thành tích nhập học đã lọt top 300/600.

Cho nên chủ nhiệm lớp cũng rất chú ý đến cái tên này, trước đây thời điểm mới tiếp quản lớp 1, cô có nghi ngờ đối với nữ sinh có thể được phân ở lớp này, còn đi hỏi cụ thể chủ nhiệm cũ.

Kết quả, thầy ấy chỉ nói: “Thẩm Diệc Thư là chú của cô bé, có chào hỏi qua hiệu trưởng, cô hiểu mà. Có điều cô không cần phải lo lắng, đứa nhỏ này rất biết nỗ lực, trong một học kỳ, điểm số đã tăng hơn một trăm, xếp hạng cũng chỉ tăng chứ không giảm, là một cô bé rất cầu tiến.”

Điều này khá bất ngờ, bây giờ số học sinh chịu khó học hành cũng không nhiều lắm.

Cô liếc sơ qua danh sách rồi hỏi: “Lớp chúng ta có lớp trưởng không nhỉ?”

Một nam sinh có tính cách hướng ngoại trả lời: “Thưa cô, không có ạ, lớp trưởng lớp mình rớt lại phía sau rồi ạ!”

“Hahahahahaha”

Chủ nhiệm không khỏi mỉm cười, cầm một viên phấn, xoay người viết mấy chức vụ lên bảng, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bầu ban cán sự, đầu tiên là lớp trưởng.”

Nghe đến đây, cả lớp đều ăn ý cúi đầu, ai mà không biết làm lớp trưởng là mệt nhất, phải đi quản lí toàn bộ cả lớp, không nói còn suốt ngày phải chạy đôn chạy đáo làm việc giúp thầy cô, chỉ có hại, không có lợi.

Họ không muốn làm oan đại đầu*.

(*Người luôn làm việc tốt, tự nhận thiệt thòi về mình mà không được người khác biết ơn, nghĩa tớ chỉ dịch nôm na như vậyNguồn: Baidu)

Chủ nhiệm nhìn một vòng, liền nói: “Không có bạn học nào xung phong nhận việc sao?”

Mọi người đều đang nghĩ, đương nhiên, cũng không có ai ngốc, chủ nhiệm cũng cho rằng không có ai, liền nhìn thấy một cánh tay nhỏ nhắn, trắng trẻo giơ lên.

Thực ra, Ninh Manh đã giơ tay từ lúc chủ nhiệm nói ứng cử chức lớp trưởng. Chỉ là chỗ ngồi của cô dựa tường, người thì thấp, tay cũng ngắn, giơ tay cả buổi chủ nhiệm mới thấy.

“Bạn học này xung phong sao? Em tên gì?” Chủ nhiệm lớp hỏi.

“Dạ Ninh Manh ạ.”

Chủ nhiệm lớp nhíu mày, đây là cháu gái của vị giáo sư Thẩm kia sao, Ninh Manh?

Đi cửa sau nhưng vẫn tích cực như vậy thật là hiếm có, cô cười cười không nói gì rồi quay người lại viết tên Ninh Manh lên bảng.

Những người khác có một số năm nay mới chuyển vào lớp 1 vì thế mà có một số đều không rõ.

Một nam sinh ngồi cạnh cửa hỏi: “Ai mà dũng cảm như vậy nhỉ?”

Chắc là năm nay mới chuyển vào lớp 1, tên là Trần Thăng.

Cậu ta ngồi cùng bàn với một bạn nữ tên là Tiếu Du từ lớp 10 đã học lớp 1 nên biết chuyện của Ninh Manh và Tô Hoài, cô ta nhỏ giọng nói: “Tô Hoài cậu biết chứ, đó là bạn cùng bàn.”

“Biết chứ. Năm ngoái là đại diện tân sinh*.”

(*học sinh mới (´∩。• ᵕ •。∩`))

“Nữ sinh này là Ninh Manh, từ trước khi nhập học năm ngoái đã là người hầu nhỏ của Tô Hoài rồi. Cậu nghe về Tô Hoài chắc cũng từng nghe qua cô ta rồi.” Tiểu Du tỏ vẻ khinh thường. Cô ta từ năm ngoái đã thích Tô Hoài. Ai mà biết lại có một nữ sinh luôn đi theo Tô Hoài. Vốn là cô còn tưởng rằng Tô Hoài có bạn gái rồi, sau này mới biết là do cô gái kia đơn phương quấn lấy cậu ấy.

Cho nên đối với Ninh Manh càng lúc càng ghét. Trần Thăng ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, đơn thuần nói: “Tớ cảm thấy cô ấy khá xinh xắn a.”

Tiếu Du không ý kiến: “Xinh xắn thì có lợi ích gì, bộ não không có tốt như vậy. Trước kia có người cười nhạo cô ta giống quả chanh, người bình thường phải tức giận và mắng lại chứ, cậu đoán xem cô ta nói gì?”

Trần Thăng tò mò: “Cậu ấy nói cái gì?”

“Cô ta lại có thể cảm ơn người kia, còn nói cô ta thích nhất là chanh, cậu nói xem cô ta có phải ngốc không?” Tiếu Du đầy chán ghét.

(Nhỏ này ở đâu ra vậy trời, người ta gọi đó là EQ cao ấy được không (づ ̄ ³ ̄)づ)

Thế nhưng Trần Thăng lại nhịn không được cười ra tiếng: “Tôi thì cảm thấy có điểm đáng yêu nha hahhaha.”

Tiếu Du nhìn cậu ta với ánh mắt giống như kẻ thiểu năng trí tuệ, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Chủ nhiệm lớp vẫn còn đang hỏi: “Có bạn nào muốn tự ứng cử nữa không? Không có thì liền quyết định để bạn Ninh Manh nhé.”

Những bạn học khác tự nhiên đều không có ý kiến, dù sao thì cũng không muốn làm.

Thời điểm Ninh Manh đứng lên, Tô Hoài liền có dự cảm không tốt, loại dự cảm này cũng chẳng có nguyên nhân, nhưng thường thường đều rất chính xác. (・_・;)

Đúng như dự đoán, khi cô giáo hỏi đến lần thứ ba, nữ sinh bên cạnh cậu liền mở miệng:

“Cô Lý, em cảm thấy có hai lớp trưởng thì sẽ tốt hơn ạ.”

Chủ nhiệm lớp nhìn cô: “Cũng đúng, có đôi khi một vài chuyện một mình em không thể giải quyết được, vậy thì chọn thêm một người nữa đi.”

Không đợi Tô Hoài bắn ra ánh mắt cảnh cáo, nữ sinh liền trực tiếp nói: “Em nghĩ Tô Hoài rất thích hợp ạ.”

Cậu hy vọng không phải Ninh Manh cố ý.  (٥↼_↼)

Cô thực sự không có cố ý, Tô Hoài biết điều đó khi nhìn thấy ý cười từ đôi mắt trong veo của cô. Cô ấy chỉ là đơn giản là muốn đề cử cậu thôi.

Cô giáo lại thật là vui vẻ, vốn dĩ cô cũng không yên tâm khi có một mình Ninh Manh làm, bây giờ thêm Tô Hoài thì tốt rồi, vẫn là học sinh đứng đầu toàn trường, cô trực tiếp bỏ qua ý kiến của Tô Hoài cười nói: “Mọi người có phản đối gì không?”

Cả lớp đồng thanh trả lời: “Không ạ ~”

Bọn họ đồng ý cả hai tay ý chứ.

Thế là Tô Hoài vô duyên vô cớ bị trở thành lớp trưởng. Cộng sự vẫn là Ninh Manh.

Cậu thầm thở dài, bước lên bục giảng. Còn Ninh Manh thì không đóng góp vai trò gì trong việc bầu chọn các vị trị còn lại của lớp.

Sau khi hoàn thành hết công việc, cậu trở về chỗ ngồi, cảm thấy năm nay bản thân sẽ có một năm thật sự “phong phú”, mà tất cả đều nhờ cô ban tặng.

Tô Hoài nhìn sang nữ sinh ngồi bên trái, bình thản nói: “Ninh Manh, sau này đừng có chuyện gì cũng kéo tôi vào nữa.”

Ninh Manh vô tội nói: “Nhưng vừa rồi tớ thấy vẻ mặt cậu rất muốn làm lớp trưởng mà.”

Tô Hoài:?

Cậu liều mạng kiềm chế ý muốn đập cô của bản thân, lặp lại trong lòng:

Cô ấy không phải cố ý.

Cô ấy là con gái.

Cô ấy thực sự rất đần độn.

Editor: Cuối cùng cũng xong chương 2, đi xem Rap Việt thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play