Sớm biết vậy cô nên khôn khéo hơn một chút, giờ thì hay rồi, cơm cũng không có mà ăn.
Người cũng đã bỏ chạy rồi, cô cũng không thể đuổi theo đòi ăn cơm được, đúng không?
Đúng lúc Khúc Kim Tích đang hối hận vô cùng thì cháu trai của bí thư chi bộ thôn Tiểu Thạch Đầu chạy đến: "Chị Kim Tích, nhà chúng em đã nấu cơm xong rồi. Ông nội bảo em đến mời chị qua ăn cơm. Chị đến nhà chúng em ăn cơm đi."
Khúc Kim Tích rất thích đứa cháu trai nhỏ của bí thư thôn, cậu bé khoảng 5 tuổi này rất dễ thương. Cô vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười dắt cậu bé đến nhà của bí thư chi bộ thôn ăn cơm.
"Ông nội không phải đã bảo em gọi chị bằng dì sao? Sao còn gọi là chị?" Cô trêu chọc cậu bé.
Tiểu Thạch Đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu nói: "Chị Kim Tích xinh đẹp giống như tiểu tiên nữ trong tranh, không thể gọi chị là dì, như vậy sẽ già lắm."
Khúc Kim Tích: "..."
Con nít thời này đều dẻo miệng như vậy sao?
Khúc Kim Tích đã có một bữa trưa vui vẻ tại nhà bí thư chi bộ thôn. Tiểu Thạch Đầu rất thích chị gái xinh đẹp này nên cứ quấn quýt lấy cô. Sau bữa trưa cô dẫn Tiểu Thạch Đầu trở về căn nhà cũ.
Cảm thấy hơi nóng, Khúc Kim Tích buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ thon thả và trắng nõn.
“Chị ơi, chỗ này của chị bị muỗi cắn sao?” Tiểu Thạch Đầu đột nhiên chỉ vào cổ của Khúc Kim Tích, quan tâm nói: “Trong nhà em có dầu thơm, em đi lấy cho chị.”
Khúc Kim Tích thầm nghĩ trong lòng, giờ là mùa đông muỗi ở đâu ra chứ. Nhất thời cô không có phản ứng, đợi sau khi cô nhớ lại thì một tầng lửa lập tức truyền ra da mặt, vội vàng kéo Tiểu Thạch Đầu lại.
“Đây là chị không cẩn thận bị trầy thôi.” Cô lẳng lặng xõa tóc xuống, bình tĩnh giải thích với Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu như hiểu như không gật đầu.
Trẻ con hiếu động, cậu bé hoạt bát chạy về phía trước, đến căn nhà cũ sớm hơn cả Khúc Kim Tích, sau đó cậu bé chạy ra ngoài với tốc độ càng nhanh hơn: “Chị ơi, trong nhà chị có một chú kỳ lạ lắm!”
Chú kỳ lạ sao?
Khúc Kim Tích bối rối bước vào sân, sau đó thì nhìn thấy "chú kỳ lạ" trong miệng của Tiểu Thạch Đầu là ai.
Thẩm Thính dường như vừa mới đến, anh cởi áo khoác ngoài ra vắt lên cánh tay, bên cạnh đôi chân ngoài là cái vali màu hồng, còn có một cái túi chứa đầy đồ.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới chân Khúc Kim Tích nóng lên, phản xạ điều kiện chính là muốn chạy trốn.
Không ngờ, Thẩm Thính lại mở miệng nói: "Tôi muốn rửa tay, nước ở đâu vậy?"
Khúc Kim Tích nhớ ra rằng một người xuất thân từ gia đình giàu có như Thẩm Thính chắc hẳn là chưa sống ở thôn quê bao giờ. Đóng phim cũng sẽ lấy cảnh ở vùng sâu vùng xa, nhưng có trợ lý giúp đỡ, đoán rằng chưa từng tự mình đụng tay vào cái gì, không quen thuộc cũng là điều rất bình thường.
“Chờ chút.” Khúc Kim Tích lấy nước từ giếng cho anh rửa tay.
Tiểu Thạch Đầu cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thính, tò mò hỏi: "Chị ơi, chú này là ai vậy?"
Thẩm Thính nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu: "Tại sao lại gọi cô ấy là chị còn gọi tôi là chú?"
Tiểu Thạch Đầu nhìn anh rồi lại nhìn Khúc Kim Tích, rút ra một câu: "Bởi vì chú già."
Thẩm Thính: "..."
Khúc Kim Tích không thể nhịn được cười, nói bừa không chừng lại là thật!
Thấy cô cười, Thẩm Thính dửng dưng liếc mắt qua, không tính toán với sự ngây thơ của trẻ con.
"Khoá máy làm gì?"
Khúc Kim Tích giả ngốc: "Hết pin rồi."
Thẩm Thính cũng không truy hỏi, đổi đề tài: "Ăn cơm chưa?"
“Ăn rồi.” Khúc Kim Tích trả lời, “Ăn ở chỗ bí thư chi bộ thôn.”
Thẩm Thính bình tĩnh nhìn cô: "Tôi còn chưa ăn."
Khúc Kim Tích ho một tiếng, lảng tránh ánh mắt của anh: "... Sao anh tìm được đến đây?"
“Đi taxi, dẫn đường, thuê người.” Thẩm Thính dùng lời lẽ ngắn gọn, trên đời này có rất nhiều chuyện, chỉ cần có tiền thì sẽ dễ dàng xử lý.
Không khó để bắt taxi đến cổng thị trấn, tới cổng thị trấn thì hỏi thăm làng Đào Vân đi như thế nào, tốn tiền thuê người dẫn đường, không phải là chuyện khó.
Khi đến làng Đào Vân, nhìn thấy người thì chỉ cần hỏi nhà của bà Khúc ở đâu, tự nhiên sẽ có người chỉ đường cho anh.
Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: "Anh có thể không tới."
“Không tới?” Thẩm Thính cười nhẹ một tiếng, giọng nói cực kỳ chậm rãi, mang theo hàm ý sâu xa nguy hiểm, “Có người nào đó ăn sạch sẽ rồi chạy mất, tôi không tới tìm cô ấy tính sổ sao?”
Da đầu của Khúc Kim Tích tê rần, theo bản năng hỏi ngược lại: "Ăn cái gì mà sạch chứ, đó là tôi say rượu thôi!"
Cô vô thức siết chặt tay áo của mình, không dám nhìn vào đôi mắt của Thẩm Thính, không rõ là xấu hổ hay chột dạ: "Hơn nữa, hơn nữa anh cũng không chịu thiệt..."
Chân của cô đến bây giờ vẫn còn đau.
Thẩm Thính nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, vẻ mặt không rõ biểu cảm: "Nói như vậy, em không nhận khoản nợ này sao?"
Khúc Kim Tích phồng mang trợn mắt, cái gì mà nhận khoản nợ, nhận cái khoản nợ gì chứ!
“Đây là chuyện của đàn ông và phụ nữ trưởng thành, anh và tôi đều tình nguyện dưới sự xúc tác của men rượu, không có gì to tát cả.” Sau khi Khúc Kim Tích nói xong thì hối hận, cô lại không cẩn thận nói ra tất cả những điều trong lòng mình.
Sở dĩ cô bỏ trốn là vì sau khi sự việc xảy ra, cô nhất thời không biết phải đối mặt với Thẩm Thính như thế nào.
Cảm giác như thể cô đã bộc lộ những suy nghĩ thầm kín của mình trước mặt anh vậy.
Bây giờ, qua lâu như vậy rồi, cô cũng đã bình tĩnh lại.
Bao nhiêu người xảy ra tình một đêm, đây là chuyện bình thường của giới trẻ. Tối hôm qua cô và Thẩm Thính chẳng qua chỉ là cùng nhau giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Không liên quan đến thích hay không thích.
Dù sao thì Thẩm Thính cũng không thể nào thích cô.
Đã nói ra sự thật rồi, Khúc Kim Tích lộ ra vẻ mặt bi thương, chờ đợi cơn cuồng phong bão táp sắp ập tới.
"Nói như vậy, em coi chúng ta là tình..." Thoáng nhìn thấy ánh mắt tò mò và không hiểu chuyện của Tiểu Thạch Đầu, Thẩm Thính đành phải nuốt hai chữ sau lại.
Khúc Kim Tích đoán được anh đang muốn nói cái gì, mặt cô đỏ lên, gật đầu một cách chắc chắn.
“Tốt lắm.” Thẩm Thính nhìn cô một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, đổi chủ đề, “Tôi đã mua một ít đồ ăn, nhà bếp ở đâu?”
Khúc Kim Tích cho rằng Thẩm Thính sẽ tức giận, với lòng tự tôn của anh, mình nói như vậy thì anh chắc chắn sẽ không vui.
Khi ý nghĩ này lóe lên trong lòng, cô đột nhiên thắc mắc—tại sao cô lại cho rằng Thẩm Thính sẽ tức giận chứ, cô tỏ rõ thái độ như vậy rồi, Thẩm Thính nên vui mừng mới đúng, có thể tránh khỏi chuyện mình bám lấy anh không buông.
Cô cố gắng suy nghĩ thật kỹ về vấn đề này, nhưng bởi vì Thẩm Thính hỏi nhà bếp ở đâu nên tạm thời chỉ đành phải gác lại vấn đề ở đây, sau đó đưa Thẩm Thính đến nhà bếp.
Sau đó, Khúc Kim Tích nhìn thấy đồ dùng trong bếp đã được Thẩm Thính dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ chỉ trong nửa giờ, bắt đầu nhặt củi và đốt lửa.
Khúc Kim Tích trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ cô cho rằng Thẩm Thính là một quý công tử, cái gì cũng không biết mới đúng. Cô lẩm bẩm: "Sao anh có thể như vậy..."
“Tôi học được từ việc đóng phim “Lưu sát”.” Thẩm Thính vừa thờ ơ nói, vừa dọn dẹp một lượt. Để tránh làm bẩn quần áo, anh cởi áo khoác ra, mặc áo sơ mi, đeo tạp dề vào, lộ ra cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ.
Đôi mắt của Khúc Kim Tích không nhịn được lưu luyến trên lưng anh.
Không phải lưng bị thương sao? Làm thế nào …
Khúc Kim Tích vội vàng dừng suy nghĩ đang đi xa của mình.
Thẩm Thính không để Khúc Kim Tích giúp. Lại mất nửa tiếng đồng hồ, anh dùng một cái nồi lớn nấu trứng gà, mì và cà chua.
Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính nấu ăn rất giỏi. Mặc dù ở căn hộ đa phần là cô nấu, nhưng nếu Thẩm Thính có thời gian, bọn họ sẽ nấu ăn cùng nhau.
Nhưng bếp ga trong căn hộ và bếp củi trong thôn có thể nói là hai loại hình thức khác nhau, không ngờ Thẩm Thính cũng có thể sử dụng bếp củi một cách thuần thục như vậy.
Người đàn ông đeo tạp dề đứng đó, giống từ từ trên mây bước xuống, không còn vẻ ‘khó mà với tới’ như trước nữa mà vô cùng bình dân.
Càng nhìn, trái tim của Khúc Kim Tích lại càng đập nhanh hơn.
Cô phát hiện Thẩm Thính luôn khiến cô kinh ngạc về mọi mặt. Dù là làm việc trong văn phòng cao cấp, thay trang phục và đóng phim, hay là nấu ăn trong một căn bếp đơn giản ở nông thôn.
Sau khi nấu mì xong, Thẩm Thính dọn ra hai bát, Khúc Kim Tích ngượng ngùng nói: "Tôi ăn no rồi, không cần..."
“Không phải cho em.” Thẩm Thính rắc hành lá xắt nhỏ lên hai bát mì, “Cho Tiểu Thạch Đầu”.
“Ồ, quên mất Tiểu Thạch Đầu đã về nhà rồi.” Thẩm Thính đột nhiên bừng tỉnh nói, “Dư một bát cho em vậy.”
Nói xong, Thẩm Thính bưng bát của mình lên rồi rời khỏi bếp ra ngồi trong sân. Căn nhà rách nát phía sau anh ngay lập tức được nâng cấp lên một tầm cao mới.
Để không lãng phí thức ăn, Khúc Kim Tích buộc phải ăn một bát mì trứng còn lại.
Khi ăn gần xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của bí thư chi bộ thôn, bên cạnh ông ấy còn có hai người đi theo: "Cô bé Khúc đâu rồi, có người tìm bà cô..."
Một nam một nữ khoảng bốn mươi tuổi, một người đàn ông trung niên, trên sống mũi đeo một cặp kính giống như một giáo sư đại học. Người phụ nữ bên cạnh ông ấy đang đội một chiếc mũ che nắng, đường nét trên khuôn mặt dịu dàng, khí chất tao nhã.
Khúc Kim Tích vô thức ăn xong miếng cuối cùng, Thẩm Thính đứng lên trước, giọng điệu có chút kinh ngạc: "Giáo sư Lục, cô Lương."
Khúc Kim Tích: "???"
Thẩm Thính kinh ngạc, giáo sư Lục và Lương San càng kinh ngạc hơn, Lương San cởi nón xuống: "Thẩm Thính, sao cậu lại ở đây?"
Khúc Kim Tích: "???"
Bí thư chi bộ thôn cũng sững sờ, ông ấy chưa từng gặp Thẩm Thính, người này tới lúc nào vậy, sao lại ở trong nhà của cô bé Khúc?
Chẳng trách sau khi Tiểu Thạch Đầu trở về nói rằng trong nhà của cô bé Khúc xuất hiện một chú kỳ lạ, bí thư chi bộ thôn còn tưởng rằng Tiểu Thạch Đầu đang nói lung tung, không ngờ lại là thật.
Bí thư chi bộ thôn chỉ vào Lương San và giáo sư Lục nói: "Cô bé Khúc, bọn họ nói là tới tìm bà nội của cô, ba bức thư mà tôi đưa cho cô chính là của họ gửi."
Ánh mắt của Lương San rơi xuống cánh tay đang cầm bát của Khúc Kim Tích, sau đó bà ấy lại nhìn về phía Thẩm Thính cũng đang cầm bát, cuối cùng nói với Khúc Kim Tích: "Cô là Kim Tích đúng không? Tôi đã nghe Lập Thu nhắc nhiều về cô, xin chào, tôi là Lương San."
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nếu như bà của cô là Trang Uyển Nhàn, vậy thì tôi có lẽ là cô họ của cô."
Thẩm Thính: "?"
Những suy nghĩ trong đầu của Khúc Kim Tích đang lộn xộn, khó khăn lắm mới rút ra được một ý nghĩ: "Là cô gửi thư cho bà nội tôi sao?"
Lương San gật đầu, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy hiền từ của trưởng bối, sự hiểu biết của bà về Khúc Kim Tích chỉ là những gì mà Ngũ Lập Thu đã nói--- trong một cuộc gọi, Ngũ Lập Thu nói rằng đã nhìn thấy bóng dáng của bà ấy ở trên người Khúc Kim Tích.
Lương San đã rút lui khỏi làng giải trí nhiều năm, nghe xong lời này chỉ mỉm cười, không để ý quá nhiều.
"Mẹ tôi ban đầu có tên là Trang Uyển Cẩm. Bà ấy là chị ruột của bà cô, cũng chính là bà dì của cô."
Nhìn thấy Khúc Kim Tích tràn đầy dấu chấm hỏi trên khuôn mặt, Lương San mỉm cười nói: "Như vậy đi, chúng ta hãy ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi đã nghe qua tên của cô từ lâu rồi. Không ngờ cô lại là đứa cháu mà tôi chưa từng gặp mặt đó. "
Khúc Kim Tích cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Ồ ồ, mời vào, mời vào."
Không phải là cô choáng váng, nguyên nhân chính là vì cô vừa mới nhận được thư, biết được bà Khúc có chị gái, hiện tại đối phương gửi thư tới muốn nhận người thân, trong nháy mắt, hậu bối của bà dì này đã tìm đến cửa rồi.
Lại còn quen biết Thẩm Thính, thật sự quá trùng hợp rồi.
Khúc Kim Tích vội vàng đặt bát mì xuống, cùng với Thẩm Thính nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có sự nghi hoặc.
Nhưng mà... cái tên Lương San này rất quen thuộc, hình như cô đã từng nghe qua ở đâu đó.
Sau vài giây--
“Chờ đã, Thẩm Thính.” Khúc Kim Tích đột nhiên tỉnh táo lại, kéo cánh tay của Thẩm Thính, “Lương San này chính là Lương San mà tôi đang nghĩ đến sao?!”
Vẻ mặt của Thẩm Thính bình tĩnh, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của cô, khóe môi anh hơi cong lên, nói: "Em không cảm thấy em nên ngạc nhiên về chuyện Lương San là cô họ của mình trước sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT