Mười phút sau, Giang Lưu và Túc Hướng Địch tiến vào phòng.

Túc Hướng Địch nhìn thấy Thẩm Thính suýt chút nữa đã muốn hỏi anh trở về lúc nào, cũng may anh ta

đã kịp thời ngừng lại.

Sau đó, Thẩm Thính giới thiệu mình trước: "Tôi là Thẩm phán trưởng thần đình."

Giang Lưu: "Hả?" Túc Hướng Địch: "..."

Thật ra anh ta đã sớm đoán được đáp án này rồi, chỉ là không muốn để cho chính mình thừa nhận mà

thôi.

"Nói như vậy, đều là người của mình." Giang Lưu thu lại vẻ kinh ngạc. Anh ta cười híp mắt mắt nhìn

Túc Hướng Địch, lại nhìn Thẩm Thính. Được rồi, anh ta nghiêm túc lại, vấn đề tình cảm, anh ta cũng

không nhúng tay vào. "Em gái đâu?" Anh ta nhìn trái nhìn phải.

Tất nhiên là bị Thẩm Thính giấu ở trong phòng ngủ, anh nhìn thẳng vào Giang Lưu: "Giang đại sư."

Tiếng Giang đại sư này khiến Giang Lưu nhướng mày, Túc Hướng Địch nhíu mày.

Khi Giang Lưu đi du lịch bên ngoài, bình thường sẽ không có người biết thân phận của anh ta, trừ

phi, trước kia gặp qua anh ta. Dù là thỉnh thoảng anh ta nổi hứng, ví dụ như lúc du lịch không có

tiền chẳng hạn, sẽ mở một cái sạp ven đường coi số mạng cho người ta kiếm chút lộ phí, nhưng sẽ

không có nói tên ra.

Nhưng Thẩm Thính vừa gặp đã gọi anh ta là Giang đại sư, vạch trần thân phận của anh ta, xem ra là

biết anh ta.

Hoặc là nói chính xác hơn, đã nghe qua danh tiếng của anh ta.

Thẩm Thính tự mình rót hai ly nước, mời hai người ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Kim Tích đúng

là xảy ra chút vấn đề, chúng tôi luôn luôn tìm

kiếm một đại sư có duyên, xem giúp cô ấy một chút, cuối cùng tìm được Giang đại sư của chùa Tề Vân,

nhưng không khéo, Giang đại sư đã ra ngoài du lịch không ở trong chùa, chỉ có thể trì hoãn. Cũng

không nghĩ tới, chúng ta đã sớm quen biết, còn gặp nhau một cách trùng hợp như vậy."

Túc Hướng Địch có chút mơ màng, nghe giọng điệu của Thẩm Thính thì có vẻ người bạn này của anh ta

rất lợi hại.

Giang Lưu thản nhiên đón nhận lời của Thẩm Thính, nghiêm túc nói: "Trước tiên giải quyết chính sự,

nhưng mà trước khi giải quyết việc đó, anh cho tôi gặp được cô ấy, không nhìn thấy người, tôi không

cách nào phán đoán chuẩn xác được."

Thẩm Thính nhìn về hướng Túc Hướng Địch, người kia mặc dù rất muốn biết tình huống của Khúc Kim

Tích nhưng dưới ánh mắt của anh, anh ta lập tức hiểu ý, đứng lên nói: "Vậy... Các người đàm phán

đi, Giang Lưu, tôi trở về phòng trước."

Giang Lưu nghĩ nghĩ, gật đầu.

"Xem ra em gái xảy ra biến cố không nhỏ, anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài, đây là đạo đức

nghề nghiệp của tôi." Phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Lưu nói.

Thẩm Thính không nói gì, mà lấy tiền đã chuẩn bị trước đưa tới. "..." Giang Lưu: "Anh có ý gì?"

"Cho dù là bạn bè thân thiết cũng không thể để cho anh giúp không công được." Thẩm Thính nói, "Đây

là giá hữu nghị."

Ngăn cản hoàn toàn khả năng cự tuyệt của Giang Lưu.

Giang Lưu dò xét Thẩm Thính từ trên xuống dưới, cảm thấy người này có chút thú vị, sợ anh ta không

nhận nên nói là giá hữu nghị, kéo anh ta từ đại sư tới thân phận bạn bè.

Lại không cho anh ta chịu thiệt thòi.

Cách xử sự làm người so sánh với Địch Tử thì trưởng thành hơn nhiều. Mắt liếc nhìn tờ chi phiếu,

Giang Lưu nhận lấy: "Lần này có thể để cho tôi gặp người được chưa?"

Thẩm Thính đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cảm giác được lực cản từ cửa truyền đến, lại

nhìn về phía giường, quả nhiên, bé gấu trúc vốn bị anh giấu ở trên giường đã không thấy đâu.

Anh đi đến phía sau cửa, bộ lông nhung ủa bé gấu trúc giữ chặt cửa, mắt đen nhìn anh giống như đang

nói: Tôi không phải cố ý nghe trộm đâu!

Giang Lưu cứ nghĩ là người đi ra sẽ là Khúc Kim Tích, nhưng mà không nghĩ tới Thẩm Thính ôm một

con... Quốc bảo đi ra!

Ngay sau đó sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng quái dị, thì thào một câu: "Mạch sống rõ ràng đã đứt

mất, vậy mà lại đập lại."

Khúc Kim Tích vung móng vuốt lên chào hỏi Giang Lưu.

Thẩm Thính luôn chú ý đến biểu cảm của Giang Lưu. Anh bắt đầu lo lắng, thấp giọng giải thích thay

Khúc Kim Tích: "Nửa năm trước, cô ấy xảy ra một trận tai nạn xe cộ, ở hiện trường tai nạn xe cộ

biến thành một con mèo con, từ đó về sau, cô ấy không kiểm soát được ngẫu nhiên biến thành bất kỳ

vật gì trong một ngày mình đã thấy qua. Mặc kệ có sự sống hay là không có sự sống. Nếu như biến

thành động vật có sự sống thì hai ngày sau sẽ biến trở về. Biến thành vật thể không có sự sống, chỉ

làm hỏng hoặc là đánh nát, cô ấy có thể lập tức khôi phục."

...

Thẩm Thính nói rõ tình huống.

"Hôm trước, cô ấy biến thành con nhím nhỏ, nhưng vào tối hôm qua..." Dừng một chút, Thẩm Thính mới



nói, "Tôi nói cô ấy biến thành gấu trúc thử một chút, rạng sáng hôm nay chưa đến năm giờ, cô ấy đã

biến thành gấu trúc rồi."

Giang Lưu muốn ôm bé gấu trúc, Thẩm Thính do dự một chút, đưa Khúc Kim Tích cho anh ta.

Khúc Kim Tích cảm thấy ánh mắt Giang Lưu nhìn cô vô cùng sâu sắc, giống như xuyên thấu qua thân thể

gấu trúc nhìn thấu linh hồn của cô, điều

này khiến bản năng của cô cảm thấy có chút bất an, tránh ánh mắt của Giang Lưu.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, Giang đại sư trong miệng chị Thu vô cùng lợi hại, như vậy có khả

năng nhìn có thể nhìn ra cô không phải Khúc Kim Tích ban đầu hay không?

"..."

"Thì ra là như thế này." Sau khi Giang Lưu nhìn một hồi, giật mình nói, "Căn phòng này sở dĩ âm khí

quá nặng, dương khí tán loạn, không phải là do căn phòng này có vấn đề mà là vấn đề của anh."

Khúc Kim Tích bày tỏ không hiểu lắm, mở to hai mắt lắng nghe.

Giang Lưu chuyển sang nói với Thẩm Thính: "Anh vừa vào ở không lâu đúng không?"

Thẩm Thính gật đầu.

"Thế thì đúng rồi." Giang Lưu thuận tiện xoa bộ lông gấu trúc, anh ta cố nhịn rất lâu rồi, thực sự

không thể nhịn thêm nữa, "Phụ nữ thuần âm, sau khi anh vào ở, dương khí trong cơ thể vốn nên trung

hoà với âm khí của cô ấy, nhưng cô ấy biến thân làm tăng thêm âm khí trong cơ thể, thế là dẫn đến

căn phòng hiện ra âm khí quá nặng, dương khí tán loạn, để cho tôi nhìn nhầm là có đồ vật gì không

sạch sẽ. Trên thực tế chỉ là thể chất của các người làm ra thôi, không có vấn đề gì."

"Về phần cô biến thân..." Tay Giang Lưu xoa gấu trúc dừng lại, anh ta như thế này khiến trái tim

Khúc Kim Tích đập thình thịch, "Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này, cụ thể có biện pháp giải

quyết hay không thì cũng không biết, chờ sau khi tôi đọc thêm sách cổ, nhìn xem có phương pháp giải

quyết tốt hay không."

"Lúc này, tôi hỏi cô một vấn đề." Giang Lưu nâng cằm của gấu trúc lên, để cô và mình mắt đối mắt,

"Trước lúc cô xảy ra tai nạn xe cộ, có phải trải qua một kiếp sinh tử khó khăn hay không? Kiểu đạp

nửa chân vào quan tài đó."

Anh ta dùng hình ảnh ví von để hình dung.

Trong lòng Khúc Kim Tích cuồng loạn, sau khi cô xuyên qua không bao lâu thì xảy ra tai nạn xe cộ,

biến thành mèo con, từ đó bắt đầu hành trình biến thân, nếu như nói kiếp sinh tử khó khăn, có phải

là lúc nguyên chủ biến mất, cô xuyên qua hay không?

Giang Lưu nhìn ra cô không phải là nguyên chủ rồi sao? Qua nửa phút, Khúc Kim Tích mới chậm rãi gật

đầu.

Giang Lưu như có điều suy nghĩ, anh ta nhìn thấy đoạn mạch sống của Khúc Kim Tích nối liền với nhau

kia, cuối cùng nắm đôi tay siêu mềm của bé gấu trúc, nói với Thẩm Thính: "Tôi đọc sách cổ đã, nếu

có tin tức gì thì thông báo cho hai người."

Giang Lưu nói xong liền lên đường, lập tức mua chuyến bay gần nhất trở về chùa Tề Vân ở thủ đô.

Anh ta vào trong lầu chứa sách cổ truyền thừa ngàn năm của chùa, tìm kiếm đáp án mà anh ta muốn

biết.

Nhưng mà tìm một vòng cũng không tìm được loại tình huống tương tự Khúc Kim Tích.

Giang đại sư lâm vào tình cảnh khó khăn, mãi đến khi trong trong lúc vô tình anh ta nhìn thấy một

bộ phim nói về nhân vật chính xuyên qua đến trên người một người khác.

Giang Lưu rời đi vào lúc ban đêm, Thẩm Thính quyết định tắm rửa cho bé gấu trúc, nước tắm cũng phải

đun kỹ. Lúc anh định cho bé gấu trúc vào trong nước thì Khúc Kim Tích biến trở về.

Đối với chuyện này, đáy mắt Thẩm Thính nhanh chóng lướt qua một tia tiếc nuối, một chút nữa là anh

có thể tắm rửa cho quốc bảo rồi.

Rốt cục Khúc Kim Tích cũng khôi phục tự do, có thể nói chuyện được, cô liền nói: "Lời của yêu tinh

là có ý gì?"

"Bảo chúng ta chờ." Thẩm Thính cất dụng cụ tắm rửa. Mặc dù anh không ngại cùng Khúc Kim Tích tắm

chung nhưng Khúc Kim Tích đã biến trở về rồi, ngày mai thì phải diễn phim, anh sẽ không làm khó cô.

Khúc Kim Tích nhìn Thẩm Thính một cái. Thật ra cô đang nghĩ, Giang Lưu có phải đã xem thấu thân

phận thật sự của cô hay không, anh ta sẽ làm thế nào.

"Nếu như cuối cùng không giải quyết được thì làm sao bây giờ?" Trong nội tâm Khúc Kim Tích hi vọng

có thể giải quyết chuyện biến thân này càng sớm càng tốt.

"Như thế này không phải cũng rất tốt sao?" Thẩm Thính thản nhiên nói, "Tôi còn có thể nuôi thêm mấy

loại thú cưng khác nhau."

Khúc Kim Tích không nói chuyện.

Chỉ có chính cô biết cô lo lắng nhất cái gì.

Nhân lúc Thẩm Thính không chú ý, cô định nhắn cho Giang Lưu qua Wechat, nhưng cuối cùng out ra, cái

gì cũng không hỏi.

Túc Hướng Địch là người mông lung nhất. Giang Lưu không nói cho anh ta Khúc Kim Tích xảy ra chuyện

gì, anh ta cũng không hỏi, xoắn xuýt một đêm ngủ không ngon, đến studio thì phát hiện Khúc Kim Tích

cùng Thẩm Thính đã đến.



Nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận, không có vẻ bệnh tật nào của Khúc Kim Tích Túc Hướng Địch thở phào

một hơi thật dài, yên lòng.

Thôi, mặc kệ Khúc Kim Tích xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô bình an vô sự là đủ rồi, cái khác thì không

cần biết.

Cứ như vậy, qua một tuần.

Hôm nay, Khúc Kim Tích đang ở trong studio phỏng vấn chuyên đề, vừa mới phỏng vấn xong, điện thoại

di động của cô nhận được tin nhắn Wechat của Giang Lưu, là một vị trí.

[Cô đến nơi này tìm tôi.]

Khúc Kim Tích phát hiện vị trí ở ngay chung quanh đài truyền hình, cô tính thời gian, bây giờ cách

lúc cô phải diễn còn một khoảng thời gian, trong thời gian đó sẽ quay phân cảnh của Thẩm Thính và

Túc Hướng Địch, cho nên đủ để cô đi ra ngoài một chuyến.

Vì thế, cô không nói cho Cổ Nhạc Nhạc biết, chỉ nói mình đi toilet một chuyến, sau đó tìm cơ hội

trốn đi.

Mượn một chiếc xe của đoàn làm phim, chẳng mấy chốc cô đã đến nơi Giang Lưu định vị ―― một quán mì

thịt bò.

Lúc đi vào, Khúc Kim Tích nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi ở một góc ăn mì hồng hộc, cô giống như nhận

ra được cái gì đó, bước chân ngừng lại.

Giang Lưu ngẩng đầu, ngoắc tay với cô: "Em gái, chỗ này."

Khúc Kim Tích đành phải tập trung hết ý chí đi qua. Gần đây bởi vì độ hot của « Mưu Trang » mà cô

lo lắng sẽ bị nhận ra, còn đeo khẩu trang. Mà Giang Lưu trước đó chỉ gặp cô lúc bị biến thành bé

gấu trúc, bây giờ anh ta lại có thể nhận ra cô ngay lập tức.

Cô đi qua đó ngồi xuống. Giang Lưu ăn đến miệng đầy mỡ, còn gọi cho Khúc Kim Tích một bát mì. Đúng

lúc cô cũng đói bụng, nên không khách sáo nữa, hai người liền vùi đầu ăn cùng nhau.

Giang Lưu ăn xong trước. Sau khi ăn ong, anh ta chống cằm nhìn Khúc Kim Tích, chờ cô ăn một miếng

cuối cùng xong, anh ta đột nhiên nói một câu: "Em gái, cô xuyên qua hả?"

Khúc Kim Tích: "..."

Suy đoán đã trở thành sự thật, trong lòng cô bỗng nhiên trở nên yên tâm. "Ừm." Cô ngoan ngoãn gật

đầu.

Giang Lưu cũng không nghĩ tới cô lại thẳng thắng thừa nhận như vây, anh ta vui vẻ: "Tôi trở về đọc

sách cổ, không có tra được tư liệu có ích nào liên quan tới tình huống cô biến thân cả. Nhưng mà

lại biết nguyên nhân cô biến thân."

Khúc Kim Tích nhíu mày: "Là bởi vì tôi xuyên qua?"

Giang Lưu cầm lấy một cây đũa gỗ, dùng sức bẻ gãy, lại bẻ đoạn gỗ ra hai khúc nữa, dùng băng dính

dính chúng lại với nhau: "Tôi dùng băng dán dính chúng lại với nhau, dù cho chúng còn có thể sử

dụng, nhưng phần đứt gãy vẫn có thể thấy rõ ràng. Đồng thời, nếu như mỗi ngày rửa chiếc đũa gỗ này

từ bên trong ra ngoài thì một ngày nào đó băng dính cũng sẽ rơi xuống thôi, đũa sẽ lại đứt gãy."

"Sinh mệnh của cô tựa như chiếc đũa này, mặc dù đã được dính lại nhưng vết gãy vẫn rõ ràng, thời

gian lâu dài, nó sẽ giống chiếc đũa này, lại gãy ra một lần nữa." Giang Lưu cố gắng nói dễ hiểu một

chút, "Cho nên, trải qua suy đoán của tôi, sở dĩ cách một khoảng thời gian cô sẽ biến thân thật ra

là vì cơ chế tự bảo vệ đường sinh mệnh của cô không bị hao tổn."

"Lúc mới bắt đầu xuất hiện tình huống biến thân, có phải số lần rất nhiều hay không, mà gần dây,

tần suất đã giảm bớt?"

Khúc Kim Tích cẩn thận nhớ lại, đúng vậy, từ lần đầu tiên cô biến thành mèo con, cách mỗi mấy ngày

lại biến thân một lần. Về sau quay « Mưu Trang », thời gian giữa các lần kéo dài không ít. Lại đến

hiện tại, có đôi khi một tháng cũng sẽ không biến lấy một lần, có lúc nửa tháng, thời gian giữa các

lần so với trước kia nhiều hơn không ít.

Cô đại khái đã hiểu ý của Giang Lưu.

Cô chợt nhớ tới, nếu như theo kịch bản trong sách viết, khoảng thời gian này, nguyên chủ vì quay

phim mà té xuống vách núi 'lĩnh cơm hộp’. Mà cô xuyên qua thay thế nguyên chủ, thay đổi kết cục của

nguyên tác.

Nói cách khác, cô thắp lên mạch sống của nguyên chủ, nếu không làm gì thì sớm hay muộn cũng sẽ xuất

hiện vấn đề ―― tai nạn xe cộ chính là chứng minh, sau đó bắt đầu biến thân.

Biến thành các loại động vật nhỏ, có thể giúp thời gian cô sống tiếp càng dài.

...

Khúc Kim Tích sững sờ gật đầu: "Cái đó... Chẳng phải là tôi vĩnh viễn đều phải biến thân à? Không

có biện pháp giải quyết sao?"

Giang Lưu nói: "Chờ vết rách đường sinh mệnh của cô hoàn toàn lành lại, nhìn không ra vấn đề rồi

thì cô sẽ không biến thân nữa."

Khúc Kim Tích mơ màng, thế thì phải đợi tới khi nào chứ?

"Cho nên, cô nên bồi bổ dương khí thêm đi." Giang Lưu phảng phất nhìn ra cô đang suy nghĩ gì, bỗng

nhiên tới một câu như vậy.

Khúc Kim Tích: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play