--- Lời Tác Thật ---

Chương hơi ngắn tại chữ nghĩa không được nhiều, các đh thông cảm

---0---

Áp lực vô hình khổng lồ ập tới. Nhiễm Nam vừa cảnh giác nhìn Quách Tuân vừa vặn vẹo lại khớp tay bị ông ta đạp lệch. Khuôn mặt cậu mập nhăn nhó.

Răng rắc hai tiếng. Cánh tay được mệnh lực bao trùm đã được chỉnh ngay ngắn lại. Khá là đau.

“Đúng vậy” Nhiễm Nam trả lời câu hỏi trước đó của Quách Tuân.

“Cậu chạy đến đây là định ngăn cản tôi sao?” Quách Tuân bước tới một bước, một luồng khí thế quấy thiên ập vào mặt Nhiễm Nam khiến cậu không thể không lùi hai bước về phía sau.

Làm sao bây giờ? Quá mạnh, mình không thể chống lại nổi. Nhưng cũng không thể để Meow Meow bị họ đem ra làm xằng làm bậy được. Hai bàn tay cu cậu nắm chặt lại muốn nổi cả gân xanh. Liều.

Phùng…

Mệnh lực lần nữa từ mệnh tâm ào ạt tuôn ra lấp đầy cơ thể, các bộ vị lần lượt xuất hiện hai cái Giới Tinh màu đỏ bay quanh. Mệnh lực nhàn nhạt bao trùm cả làn da. Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến Biến 2 khởi động 5 giây gia tăng tốc độ di chuyển gấp 2,25 lần cùng giày Tốc Ngõa trợ giúp gia tăng gấp đôi tốc độ. Trong giây lát, Nhiễm Nam có thể chạy nhanh lên đến 7700 cây số trên một giờ, tức hơn hai cây số trên một giây.

Trước mắt các nhân viên trong phòng thí nghiệm. Tên mập cùng Quách Tuân giống như đột nhiên biến mất vậy. Tiếp theo đó bên tai họ vang lên một chuỗi tiếng vang da thịt bị đấm trong phòng. Thân ảnh cả hai mới hiện ra từ từ trước mắt họ.

Phóng chậm lại gấp hàng ngàn lần liền có thể thấy được, Nhiễm Nam sau khi vận dụng Biến thứ hai để tăng tốc, cậu ta lướt ngang qua muốn ôm lấy Meow Meow chạy đi.

Quách Tuân vẫn như trước nhanh hơn cậu. Cánh tay Nhiễm Nam vừa vươn ra định bế Meow Meow lên đã bị bàn tay ông ta chụp lấy kéo lại. Tay phải ông cung lại rồi thọi ra hàng trăm đấm vào bụng, ngực và khắp người Nhiễm Nam trong tích tắc, nếu nhìn không kỹ còn tưởng rằng ông chỉ đấm nhẹ một hai cái mà thôi.

Ngực, bụng, vai bị đấm nát nhừ, sưng vù, tuy không đến nổi rách da tét thịt nhưng còn nghiêm trọng hơn, xương cốt nội tạng bên trong đã bầm dập khắp nơi, máu ứ không thông. Nhiễm Nam được thả tay ra, rơi bịch xuống sàn nhà. Miệng ọc máu bầm liên tục, nhễu cả ra sàn nhà trông thật kinh khủng.

Đây là Quách Tuân đã cố gắng nương tay, nếu không, ông ta đã đấm Nhiễm Nam banh xác thành mớ rác rách nát như “Doomguy” đấm “Demon” rồi.

Nhiễm Nam ná thở nhịn đau, không đợi hết năm giây đã chủ động dùng Biến hai lần nữa đổi sang gia tăng phòng ngự mới thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nằm bệt ra sàn nhà. Quá mạnh, cách biệt một trời một vực. Bản thân giống như con kiến đánh với con gà vậy, không hề có sức hoàn thủ. Nếu không phải mình còn tác dụng khai thác, dám đã bị ông ta giết rồi.

“Hừm, xem ra không nên xem thường cậu, bị còng tay như vậy vẫn có thể thoát ra ngoài được, mấy tên này là bị cậu dùng tinh thần lực tấn công sao? Cậu rốt cuộc là dị nhân loại nào?” Quách Tuân ra hiệu cho nhân viên tản ra, để lại không gian cho hai người nói chuyện. Mọi thứ như vẫn trong tầm kiểm soát của ông ta. Kéo đến một cái ghế dựa, ông ta chễm chệ ngồi lên, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Nam. Tên này là một tên quái thai a, ăn hơn trăm đấm mà hắn vẫn còn tỉnh táo được.

“Tôi không phải dị nhân” Nhiễm Nam đau đến không nhúc nhích nổi. Thở lấy hơi lên trả lời. Cả người đã bị nội thương nghiêm trọng, nhờ hồn lực mạnh mẽ mà vẫn còn duy trì tỉnh táo. Người khác nếu mà như vậy thì đã bị hôn mê bất tỉnh rồi. Cậu càng nặng nhọc, từng chút một lết đến bên cạnh Meow Meow, liếc mắt xem xét cô một cái, trả lời.

“Không phải dị nhân?” Quách Tuân bật thốt, chẳng lẽ tên này giống với ông ấy, là tu tiên giả? Không thể nào!

Nhiễm Nam nằm dựa vào tủ nhả năng lực, mệt nhọc im lặng gần nữa ngày mới có sức nói chuyện tiếp “Đúng vậy, các người muốn trang bị của chúng tôi chứ gì, tôi có thể cho ông cái khác cùng với hướng dẫn ông sử dụng, tuy nhiên ông phải thả chúng tôi đi”

“Bởi vì trang bị mà các ông thấy không phải là đồ vật khoa học thông thường, không phải ai cũng có thể điều khiển được nên các ông có lấy được cũng vô dụng, cũng không thể từ chúng nó mà nghiên cứu ra được cách chế tạo, hơn nữa vật liệu để tạo ra không tồn tại ở trên thế giới này đâu” Nhiễm Nam chậm rãi giải thích.

“Ta hiểu được” Quách Tuân trầm ngâm nói.

Nhiễm Nam ngạc nhiên liếc nhìn ông ta. Ông ta hiểu được? chẳng lẽ từng tiếp xúc qua tu luyện giả sao? Chỉ có tu luyện giả mới có khả năng biết đến mặt này tri thức mà thôi. Trên trái đất này cũng có tu luyện giả? Chẳng lẽ là bọn ở thế giới khác được triệu hoán đến lúc trước, bọn quái vật chuyên tìm mình gây chiến?.

Không đúng lắm. Quách Gia mạnh mẽ khổng lồ như vậy, nếu cần đối phó mình thì không cần cử mấy tên yếu như vậy từ thế giới khác đến a, bị mình đánh hạ mấy tên mà cũng không cử người mạnh ra mặt?

Hơn nữa lúc ấy mình mới tiếp xúc với Sổ Ước, mới tu luyện được mấy ngày, bọn họ làm gì biết đến mình chứ. Nhớ kỹ lại thì hình như là mình tìm mấy con quái vật đó kiếm chuyện trước mới đúng nhỉ?

Nhưng nếu không phải từ mấy con quái vật này mà biết đến tu luyện giả thì Quách Gia từ đâu mà biết? Xem ra trái đất này quả thật sâu hơn mình tưởng tượng.

Quách Tuân trong lòng dậy sóng. Không thể nào tưởng tượng được ngoài ông ấy ra, trên thế giới này vẫn còn có tu tiên giả khác. Lại là nhóm người còn trẻ như vậy. Cuối cùng thì mình cũng hiểu được, thì ra đó là tiên khí, nghe nói tiên khí thì phải nhận chủ, không phải chủ nhân là không thể sử dụng. Chủ nhân chết, tiên khí sẽ tự hủy theo. Muốn sử dụng tiên khí vậy phải tu tiên lực, tiên lực phải phù hợp thì mới phát huy được tối đa sức mạnh của tiên khí. Xem ra mình có cướp cũng vô ích, chỉ có thể mềm mỏng với bọn nhóc này thôi.

“Hừ, đợi ta moi hết giá trị trên người các ngươi, lại đem các ngươi ra mổ xẻ thí nghiệm xem tu tiên giả và dị năng giả thì có gì khác nhau” Quách Tuân im lặng độc ác suy nghĩ.

“Tôi chỉ có thể đưa ông một thứ khác chưa ai dùng qua cùng cách sử dụng mà thôi. Thế nào, chỉ cần ông đồng ý thả hai bọn tôi đi” Nhiễm Nam tiếp tục đàm phán.

“Được, giao ra đây, sau khi ta tìm hiểu rõ sẽ thả hai người đi khỏi đây”. Hai đứa nhóc ngây thơ, giao ra phương pháp tu tiên hoàn chỉnh và tiên bảo tiên khí đây, đợi ta đưa ông ấy nghiệm chứng làm rõ lại bắt các ngươi cống hiến cho khoa học.

“Hừ, đưa cho ông thì đưa cho ông, muốn dùng được nó ông phải tu luyện một loại phương pháp, nói trước, trước khi tu luyện có thành tựu sẽ không thể nào sử dụng được trang bị này” Hay nói đúng hơn nếu không tu luyện hồn lực thì đừng hòng nhận chủ thành công, chỉ có thể dùng linh lực điều khiển mà thôi, mà như vậy thì không phát huy được tới bảy phần sức mạnh của linh khí.

Hơn nữa để điều khiển mà không nhận chủ cần phải đem linh lực thâm nhập vào cơ cấu của linh khí, 24 trên 24 giờ điều phải dùng linh lực ôn dưỡng bản thân linh khí thì mới dễ dàng điều khiển được.

Điều này có một tệ đoan chính là lãng phí linh lực cùng với nếu chủ nhân chết đi, linh lực đột ngột gián đoạn sẽ khiến linh khí bị hỏng hóc, mất đi tác dụng, cần phải một lần nữa chữa trị thì mới có thể sử dụng được. Cũng là theo ý nghĩ của Quách Tuân, chủ nhân chết thì tiên khí hủy theo.

“Được, tạm thời hai người vẫn phải chịu khó ở lại Ẩn Viện, đợi ta tu luyện được rồi, có thể sử dụng nó thì sẽ thả hai người ra. Trước đó là sẽ không thả hai người tự do, tránh cho cậu qua loa lừa gạt” Quách Tuân ngữ khí không cho thương lượng nói.

“Được” Nhiễm Nam đồng ý, ông ta quá mạnh, trước tiên cứ kéo dài thời gian đã. Vốn định không cần chờ Quách Thị Hoa trở lại hỗ trợ, tự mình phát động kế hoạch trốn thoát vẫn có nắm chắc thành công. Nhưng mà bây giờ sau khi gặp mặt Quách Tuân, Nhiễm Nam đành phải kiên nhẫn đợi. Với tốc độ và sức mạnh của ông ta, mình chưa kịp chạy lên mặt đất đã bị ông ta tóm đầu trở lại rồi. Chưa kể là trên đảo còn có hai tên Đại Vệ có trách nhiệm bảo đảm an ninh cấp độ trên 40 nữa. Khó càng thêm khó.

Trong kế hoạch ban đầu, Nhiễm Nam vốn chỉ tính thực lực cao nhất ở Ẩn Viện trên dưới 40 đến 50 là cùng, như vậy hắn còn có cơ hội dựa vào tốc độ chạy thoát được. Bây giờ chỉ có thể tạm thời thay đổi kế hoạch mà thôi.

Chỉ không tới một giây đối chiến mình đã bị đánh cho trọng thương, ruột gan tan nát, hiện tại cả đứng dậy cũng không thể đứng nổi. Bên trong gần như đã vỡ nát không ít chỗ, mệnh lực đang liên tục cố gắng chữa trị.

“Được rồi, cậu cũng giống cô gái kia sao, cất trang bị vào bên trong cơ thể? Đưa ra đây rồi cậu và cô ta sẽ được trở lại phòng nắm nghĩ” Quách Tuân kiên nhẫn ngồi đợi Nhiễm Nam hồi khí một chút mới nói.

Bịch… Bịch…

Nhiễm Nam từ trong ngực Ảo Y lấy hai thứ vứt xuống đất một cách nặng nhọc .

“Cầm lấy, một cái là công pháp tu luyện, dựa theo nó mà làm, không hiểu thì đến hỏi tôi, còn cái kia giống với vòng tay của tôi, là vũ khí. Ông có thể trả hai cái vòng tay lại cho tôi không?” Nhiễm Nam chậm rì đưa tay lên lau máu miệng đã ngừng chảy ra, nói.

Hai thứ này có cho Quách Gia cũng không quan trọng. Một cái là công pháp chỉ có phần cơ bản, không có các Pháp vận dụng. Một cái chỉ là bán linh khí bình thường, không quá mạnh mẽ, được cái hình dạng giống thần khí Khí Bảy Màu mà thôi.

Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên, Viện Nghiên Cứu Siêu Nhiên, Quách Gia, các người cứ đợi đó, để ta thoát ra được, tương lai các người không được yên với ta đâu, nhất định khiến các người gà bay chó sủa, tan nát cơ đồ. Mắt Nhiễm Nam lóe lên liên tục, oán hận bốc ngùn ngụt phải giả vờ gục đầu xuống tránh bị phát hiện.

Quách Tuân nhặt hai thứ lên, ánh mắt cuồng nhiệt sáng quắc. Ông ấy tu luyện tiên pháp là bản không hoàn chỉnh, lại bị hủy trong chiến đấu giành nhau lúc trước mà còn mạnh mẽ khủng khiếp như vậy. Giờ có cái công pháp này, không chừng có thể từ nó nghiệm ra nhiều thứ. Chắc chắn mình cũng sẽ được hưởng sái từ ông ấy.

Quách Tuân vui mừng vội đi, cố tình không để ý tới Nhiễm Nam nữa, còn lâu mới trả lại vũ khí cho tên nhóc nhà ngươi. Ta đâu có ngu.

Meow Meow và cậu mập sau đó cũng bị nhân viên đưa trở về phòng giam.

Hôm nay vẫn chưa thấy Huỳnh Ni liên lạc như thường lệ. Nhiễm Nam chủ động gọi Xuyên Giới Liên cho cô.

Tên mập này trong phòng giam, vết thương vẫn còn rất nghiêm trọng đang được mệnh lực cố gắng chữa trị. Cậu nhóc yếu ớt thều thào kết nối tín hiệu Xuyên Giới Liên. Xuyên Giới Liên sau khi nhận chủ thật ra không cần đeo trên tay, chỉ cần nó còn ở trên người, thậm chí là ở trong không gian Mệnh Tâm đi nữa thì vẫn có thể dùng để giao tiếp với nhau như thường.

Nên là lúc này tên mập đang nằm phơi thây trên giường, môi rặng nụ cười với Huỳnh Ni ở đầu dây bên kia.

“Em đang làm gì đó, ở đâu vậy? Hình như không phải trong Thời Không Giới a” Cu cậu ngạc nhiên nhìn khung cảnh bầu trời sau lưng cô, thắc mắc hỏi.

….

Trong khi Nhiễm Nam bị Quách Tuân đạp bay ra ngoài thì Meow Meow đang trải qua thời khắc quan trọng vô cùng.

Điện lực thật mạnh truyền vào người kết hợp với mệnh lực của Nhiễm Nam hình thành một lại biến hóa nào đó ngẫu nhiên khó mà lập lại được bắt đầu tàn phá bừa bãi cơ thể cô. Khiến cơ thể bị điện giật tan nát, tế bào bị điện giật chết không ít.

Điện ở phòng thí nghiệm tuy không phải nói mạnh như đường dây cao thế nhưng để phục vụ các loại máy móc công suất lớn thì nguồn điện không thể quá yếu. Chính vì vậy lúc này cả người cô đang bị nó giật xém chết.

Song song với đó mệnh lực lại liên tục duy trì sinh cơ cho Meow Meow đối kháng với luồng điện. Chỉ trong thoáng chốc cả người Meow Meow lâm vào giằng co của hai nguồn năng lượng, cả người bắt đầu có dấu hiệu bốc cháy ở làn da.

Cũng lúc này Nhiễm Nam truyền mệnh lực cách không từ phía chân cô tràn lên. Sau đó vì Nhiễm Nam bị đá bay nên mệnh lực chỉ có thể từ tiếp tục từ trên đầu Meow Meow tràn xuống. Thế là hình thành hai hướng mệnh lực lan tràn bao lấy cả cơ thể cô, lấy vùng đan điền làm điểm tiếp giáp cuối cùng.

Điện giật, mệnh lực, cùng phần đan điền chưa kịp được bảo vệ bị dung dịch vi khuẩn tỏa năng tràn tới thấm vào. Phút chốc đan điền bị ba thứ hội hợp cùng một chỗ, dưới kích thích của điện lực bắt đầu sinh ra phá hoại. Linh lực từ đan điền bị kích thích, từ linh châu bắt đầu tuôn ra bảo vệ lấy không gian Linh Tâm.

3 loại năng lượng cùng một loại hợp chất vi khuẩn lao vào nhau ngay tại đan điền, va chạm, dung hợp, biến đổi. Một vòng xoáy xuất hiện kéo tất cả đi vào bên trong, lấp đầy không gian Linh Tâm, nhanh chóng thẩm thấu vào Linh Châu mộc hệ của Meow Meow. Sấm vang chớp giật khắp nơi, hỗn loạn vô cùng.

Linh Châu bắt đầu bị ảnh hưởng. Mộc hệ linh lực toàn bộ tỏa ra bao chặt lấy không gian Linh Tâm nằm trong đan điền. Mệnh lực, điện lực, còn có dung dịch tỏa năng bị áp súc lại từ khối lượng gần 50 lít chất lỏng thành một khối sền sệt nhỏ như lóng tay va chạm lung tung trong Linh Tâm cũng bị linh lực ép vào giữa, ôm lấy toàn bộ Linh Châu, từ từ thẩm thấu. Cả đan điền lâm vào tình trạng biến dị chưa từng có.

Không ai biết được sắp tới sự biến đổi này sẽ mang đến cho cô điều tốt hay xấu, có điều chắc chắn rằng trong thời gian ngắn Meow Meow sẽ vô pháp khống chế được linh lực để chiến đấu hay tu luyện, trở thành một cô gái yếu đuối như người thường mà thôi.

….

Huỳnh Ni đang đứng ở một ngã tư trong Chính Viện, quay đầu nhìn trái nhìn phải. Đường khá rộng, hành lang kéo dài ra bốn hướng, hút cả tầm mắt. Đèn trên trần nhà vẫn sáng choang rọi xuống bên dưới khiến cảnh vật hiện ra rõ ràng như ban ngày.

Cô bị bao vây rồi, từ bốn hướng điều có nhân viên an ninh là dị nhân chặn lại. Trên tay chúng còn có súng điện trường lăm lăm trên tay. Tuy là không bắn chết người nhưng đối phó với dị nhân thì không gì tốt hơn. Trong tích tắc trúng đạn có thể giật cho đối phương tê liệt, cả dị năng cũng bị ảnh hưởng mà sử dụng không thông.

Hơn ba mươi khẩu súng chĩa vào người cô, các nhân viên an ninh dưới sự chỉ huy của đội trưởng từ hành lang dài bốn phía dần dần tiếp cận Ni. Hai bên cách nhau không đến 10 mét nữa mà thôi.

Một bàn tay bốc lên khí trắng, một bàn tay rực đỏ như lửa. Huỳnh Ni chuẩn bị phản kháng. Cô phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Mục đích đã thành, cô đã biết Ẩn Viện cụ thể ở đâu rồi. Thế nhưng việc thoát ra ngoài có vẻ sẽ không suôn sẻ như dự tính. Thật không hiểu cô làm sao bị phát hiện nhỉ? Camera hay có người báo động? Không quan trọng nữa. Huỳnh Ni bắt đầu hành động.

Lực lượng bảo an ở hành lang bên trái và trước mặt Huỳnh Ni đưa lên khiên chắn, che lại thân thể. Bọn họ được huấn luyện để đối phó với dị nhân giống mình cho nên đồ chơi rất là đầy đủ. Không khác gì cảnh sát đi chống bạo động và khủng bố mấy.

Hai nhóm an ninh còn lại từ hành lang bên phải và sau lưng cô bắt đầu nã súng.

Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch.

Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch.

Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch. Tạch.

Hàng trăm viên đạn được nhả ra lao về hướng thân thể Huỳnh Ni. Đạn ngoại trừ đầu nhọn ra, nếu va chạm mạnh nó còn kích phát nguồn điện cất giấu bên trong. Nổ thành một khoảng điện trường nho nhỏ như lòng bàn tay có tác dụng phân giải đa số loại hình dị năng năng lượng. Chính là chuyên dùng để đối phó với dị nhân.

Thần khí Khí Bảy Màu lượn một vòng quanh thân Huỳnh Ni dần biến hình.

Tay phải hàn khí, tay trái hỏa khí. Tay xanh nhạt tay đỏ lựng. Hai tay cùng vung. Tốc Ngõa tăng tốc. Thân hình Ni mờ đi trong làn đạn như mưa.

Vèo.

Quay chậm hàng ngàn lần thì Huỳnh Ni như đang vừa chạy vừa khiêu vũ dưới làn đạn vậy, từng viên từng viên chậm rãi trôi ngang thân hình cô. Bước chân khụy xuống một cái. Sau đó cả người cô phóng xuyên một đoạn hành lang dài.

Hai tay vung ra phía trước, hai bàn tay như mang lên một cái bao tay bằng khí thể, tay xanh tay đỏ sáng rực lên. Mệnh lực ở hai trạng thái nhiệt độ khác nhau cùng lúc cách không gia trì lên thần khí Khí Bảy Màu vẫn bay theo sát bên người.

Chân chạm đất dừng lại trớn chạy, hai tay đưa thẳng lên trước, đầu ngẩng cao nhìn vào đám bảo vệ. Thân hình cô trong chốc lát vừa nãy biến mất lần nữa hiện hình là đà đến gần ngay trước mặt đám người đối phương. Tuyệt Biến Tố Y trong hình dạng đồ thể thao bó sát “body” khiến Ni vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm làm sao. Tuyệt vời ông mặt trời.

Ruỳnh…

Vù vù…

Bịch… Bịch… Bịch…

Thần khí Khí Bảy màu không biến thành vũ khí bén nhọn tấn công kẻ địch bởi vì Ni không có ý định trở thành kẻ giết người như ngóe.

Là con người hiện đại được hun đúc đạo đức trong nhà trường, trước khi chính thức thành bạn gái của tên mập nào đó thì con người cô cũng không phải là người lạnh lùng. Trong tâm cô, kẻ đáng chết thì mới đáng giết, giống như bọn Tam Long khi trước. Chỉ những tên tội ác tày trời, bọn sát thủ nhận tiền giết người như vậy mới đáng để giết. Thậm chí kẻ từng xém thành công diếm ô cô là Chân Tâm mà cô còn tha thứ kia mà. Không phải cô lắc đầu một cái thì Nhiễm Nam đã giết thằng nhóc đó mất rồi.

Vì vậy thần khí Khí Bảy Màu lần này biến thành một tấm chắn, hai luồng mệnh lực khác nhau cùng bao lấy toàn thân nó, sau đó dồn lên phía trước. Tấm chắn thần khí to bự choáng hết bề ngang hành lang cấp tốc bay ra trước mặt Huỳnh Ni khi cô vừa dừng bước chạy. Mệnh lực cực đoan nóng lanh va nhau liền nổ tung thành một đoàn khí nóng rực.

Đoàn khí nổ một tiếng vang trời khiến cả khu vực rung rinh, tường nhà hai bên bong tróc cả ra. Thậm chí còn có vài viên gạch văng khỏi vị trí để lộ cốt thép đặc bên trong. Khối khí vừa nóng vừa lạnh chạm nhau nổ tung bắn về phía trước do phía Ni đã bị thần khí ngăn chặn. Tuy thần khí cũng bị đẩy lùi lại đập vào hai tay đang giơ ra của cô nhưng cũng chẳng có vấn đề gì. Cả đám bảo vệ dị nhân trước mặt lãnh đủ.

Á… Á…

Một đám người lảo đảo hét thảm lùi lại, người này té đè người kia. Kẻ phía trước đè kẻ phía sau ngã dúi dụi. Ở đây không ít kẻ cấp độ cao hơn cô nên một đòn này không thể hạ gục chúng được. Tuy nhiên tên nào tên nấy đều bất ngờ không kịp đề phòng vụ nổ làm bỏng nặng nhẹ khác nhau. Khói bay mù mịt.

Từng tên một bắt đầu biến thân, vừa để giảm bớt đau đớn, vừa chuẩn bị lao lên bắt Huỳnh Ni. Đám người từ ba hành lang khác cũng chạy tới hội hợp. Cả bọn từng bước ép sát bao vây vào giữa. Khói dần tản hết, cả đám lao lên định bắt người. Thế nhưng trước mắt chúng, hình bóng Huỳnh Ni đã biến mất tự bao giờ.

Thì ra sau khi tạo ra vụ nổ che mắt và làm rối loạn đám người trước mặt. Ni lùi lại hai mét lấy đà. Với tốc độ di chuyển cực nhanh, cô thậm chí đạp lên tường mà chạy, đến giữa đám người, thần khí còn biến thành chỗ đặt chân cho cô nhún người lướt qua đầu bọn chúng. Từ phía sau lưng cả bọn chạy thoát đi. Thần khí cũng cấp tốc bay theo bên người cô. Trần phòng trong viện khá cao, Huỳnh Ni thổi mái bay nhảy mà không sợ cụng đầu.

Vù…

Rẽ trái, quẹo phải. Cô tìm tới một căn phòng định bụng phá cửa sổ ra ngoài rồi vỗ Tốc Phong Dực bay đi.

Loay hoay từ nhìn hết phòng này tới phòng khác. Không có cái cửa sổ nào cả, từ xa xa đằng sau bắt đầu vang lên tiếng chân bọn bảo vệ dị nhân đuổi đến. Không còn thời gian nữa, Ni không muốn khổ chiến thế nên lại tiếp tục dùng tốc độ chạy cực nhanh của mình, vượt qua cầu thang bộ, đi thẳng lên các tầng trên, chạy lên sân thượng.

Bà nội cha nó, chẳng lẽ cả cái Viện Nghiên Cứu này không có lấy cái cửa sổ nào? Huỳnh Ni vừa chạy vừa tức giận nghĩ. Cô đoán đúng hơn một nữa rồi. Ngoại trừ hai tầng dưới đất ra, tất cả các tầng bên trên điều không có cửa sổ. Cửa sổ mà bên ngoài đường đứng quan sát thấy được chỉ là làm giả cho có mà thôi. Dù sau đây là viện nghiên cứu, người nắm quyền cũng không muốn có kẻ từ bên ngoài dòm ngó các hoạt động bên trong hoặc là lợi dụng cửa sổ đột nhập vào. Trong thế giới mà dị nhân tồn tại thì không có gì đảm bảo cả.

Huỳnh Ni chạy đến cánh cửa ra sân thượng đang mở toang hoác do cô phá ổ khóa gây ra. Khung cảnh hai chiếc trực thăng dần mở rộng trước mắt cô.

Thoát rồi. Ni cười tươi rói, Tốc Phong Dực từ trong Mệnh Tâm xuyên qua da và Tuyệt Biến Tố Y, gắn lên lưng cô.

Phành phạch hai tiếng, Tốc Phong Dực bắt đầu vỗ cánh, nâng Huỳnh Ni bay thẳng lên, bầu trời tờ mờ sáng bao la mà hùng vĩ với tầm nhìn đỉnh cao của một tòa nhà 10 tầng thật khiến lòng người khoan khoái.

Hít lấy một ngụm khí buổi sáng trong lành. Huỳnh Ni vô cánh bay đi, nhìn lại lần cuối Chính Viện bên dưới chân mình. Cô cảm khái “Thật là một đêm kích thích”.

Thân thể Ni bay lên, hai chân bắt đầu rời khỏi mặt đất. Vượt qua khỏi độ cao của hai cái trực thăng trên nóc nhà, Huỳnh Ni bắt đầu lao vút lên không trung.

Véo…

Á…

Vù…

Rầm…

Hự…

Huỳnh Ni hộc một búng máu từ đôi môi xinh xắn, cả người đập mạnh lên nóc tòa nhà, đẩy ngã cả cái trực thăng to tướng kề bên. Tiếng máy móc cót két vang lên khi nó đỗ ngã nghe thật đinh tai nhức óc.

Đầu cô đau như búa bổ, tầm mắt mờ mịt...

--- Lời Tác Giả ---

Các Chương Sau: Quách Thị Hoa Kế Hoạch. Lý Nhượng Khoanh Tay. Đại Náo Ẩn Viện. Truy Nã. Nguy Cơ Đến Từ Đa Diên. Quách Tiểu Thư Tìm Đến. Ngày Tháng Tươi Đẹp Bên Hồng Nhan. Mối Thù Tề Thiên.

Quyển 1: Khởi Đầu.

Quyển 2: Quách Gia, Biển Lớn.

Quyển 3: Trái Đất Tân Kỳ.

Trailer ngoại truyện quyển 4:

Nguyễn Văn Chiến rất biết ơn Thiện. Cô vừa đẹp người lại đẹp nếp vừa gan dạ. Một người đàn ông xa lạ như mình ngã từ trên trời xuống trước mặt cô mà cũng cũng dám kéo về nhà chăm sóc. Không biết nên nói cô là ngây thơ hay ngu ngốc hay là thánh thiện đây nữa.

Ngày qua ngày tình cảm vun đầy. Văn Chiến bắt đầu từ cảm kích trở thành yêu mến. Thiện mong manh, đáng yêu khiến anh chàng trái tim nhũn ra. Quấn quít bên nhau thời gian vừa qua khiến cả hai phát triển tình cảm đã đến mức đậm sâu.

Hôm nay trời mưa như trút nước. Văn chiến ngây ngô mua một bó hoa hồng, bắt chước thiên hạ làm vui lòng mỹ nhân. Một tay nâng bó hoa, một tay nâng hộp bánh kem. Chàng trai thể tu giả nở nụ cười ngây ngô, tưởng tượng đến nụ cười hạnh phúc của Thiện khi ngạc nhiên thấy mình mừng sinh nhật cô

tua một đoạn văn... -

“Ưm” Thiện rên rỉ.

Món quà sinh nhật to bự nóng hôi hổi từ từ nhét vào tiểu muội muội của cô. Thứ đó bất chợt phình to ra, khó khăn lắm mới nhét vào được trong cô nàng. Phải chà xát một hồi khiến cô ra nước, nơi ẩm ướt co giãn hơn mới miễn cưỡng được nong bự ra.

Tiểu đệ từ từ đẩy ra hai mép, bắt đầu chuyến hành trình xuyên việt. Từ giữa hạ thân Thiện, hát vang khúc ca chúc mừng sinh nhật, đâm sâu tiến mạnh vào tận trong tâm hồn cô nàng.

“Ứ… A… Đau” Một dòng đo đỏ chạy dọc theo “cây kẹo sinh nhật” của Chiến, từ trong Thiện xuôi dòng ra ngoài.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi… Có làm em đau không, hay để anh rút ra, em nghĩ ngơi một chút” Nguyễn Văn Chiến hết hồn không biết làm sao khi thấy cô bỗng chảy “huyết”

….

--0--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play