*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộc Tử Hoành nói: “Mẹ, mẹ đưa con về nhà tĩnh dưỡng đi, tình hình hiện tại của con, bác sĩ gia đình cũng có thể xử lý được, mẹ cũng không cần phải chạy qua chạy lại.Chỉ cần tìm thêm cho con một hộ lý là được.”

Từ phượng nghe vậy thì gật đầu, nhìn thấy con trai mới trong mấy ngày đã gầy yếu hơn rất nhiều, đáy lòng bà càng cảm thấy khó chịu “Cũng tốt, A Hành, trở về nhà, mẹ chăm sóc con càng thuận tiên hơn.”

“Vâng!” Sau khi Mộc Tử Hoành đáp một tiếng, liền nhắm mắt lại.

Nhạc Cần Nghiên về đến nhà, tâm tình vẫn không tốt như cũ, cô máy ngày nay, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Mộc Tử Hoành, nhưng mà Mộc Tử Hoành vẫn không muốn thấy mặt cô.

Đáy lòng cô có một loại cảm giác, Mộc Tử Hoành cả đời này cũng không muốn gặp lại mình nữa.

Lam Hân bưng một ly nước trái cây tiền vào đưa cho cô, “Nghiên Nghiên, từ sáng sớm đến giờ cậu còn chưa ăn cái gì, uống chút nước trái cây đi.”

Nhạc Cẩn Nghiên nhìn ly nước cam trong tay Lam Hân, bỗng nhiên nhớ đến một lần lúc Mộc Tử Hoành còn nằm viện, Mộc Tử Hoành cũng thích uống nước cam, mỗi một lần cô đi thăm anh đều sẽ mang theo một ly nước cam đến anh sẽ vô cùng vui vẻ.

Nhạc Cẩn Nghiên uống một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt thực sự rất ngon, không lỏng không quá ngọt, vị rất vừa miệng, khó trách anh thích uống đến vậy.

Sau khi uống được mấy ngụm, cô đưa trả cho Lam Hân, “Lam Lam, cám ơn cậu, vẫn luôn ở cạnh tôi, nhưng giờ tôi rât mệt mỏi, có cảm giác muôn đi ngủ.”

Lam hân: “Nghiên nghiên, cậu sớm nên ngủ một giấc thật ngon, nêu để bản thân mình bị suy sụp, Mộc Tử Hoành sẽ càng thêm lo lắng cho cậu, anh ấy thích cậu đến vậy, không thể chịu nổi nếu cậu chịu chút tổn thương nào, cho nên, cậu cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, chờ tình huống của Mộc Tử Hoành tốt lên, hai người có thể ở bên nhau rồi.”

Có những thứ chính là như vậy, phải chờ tới sau khi bị mất đi mới biết nó quan trọng đến nhường nào.



Cô lẳng lặng nhìn Cẩn Nghiên một hồi mới rời đi.

Lúc Lam Hân đi ra, chỉ có Lục Hạo Thành ngồi ở trong phòng khách.

Mộ Thanh biết bầu không khí trong nhà giờ không tốt liền cùng Dịch Thiên Kỳ mang theo bốn đứa nhỏ ra ngoài chơi.

Lục Tư Tư thì đi ra ngoài gặp Lôi Lăng.

Hiện tại trong nhà cũng chỉ có cô, Lục Hạo Thành, Nhạc Cần Nghiên là ở nhà.

Lục Hạo Thành thấy cô đi ra, đứng dậy kéo cô ngồi xuống,

“Nhạc Cần Nghiên có sao không?”

Lam Hân khẽ lắc đầu: “Em thấy Nghiên Nghiên máy ngày nay cũng không được tốt lắm. Hi Hi đi công tác rồi, ngày nào cũng gọi điện thoại đến, anh ấy cũng rất lo lắng.”

“Hi Hi, gọi tên thân mật như vậy?” Lục Hạo Thành nheo mắt nhìn cô, toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Lam Hân trừng mắt, liếc anh một cái “Em hiện tại đã là bà xã của anh, anh còn có gì phải lo lắng chứ, hơn nữa, cho dù em và anh không có vấn đề gì, em cũng sẽ không cùng Cần Hi ở bên nhau, em sẽ ở vậy nuôi ba đứa nhỏ đến hết đời. Cẩn Hi là một người đàn ông tốt vô cùng, mấy năm nay, anh ấy rất cố gắng, hơn nữa cũng là người rất có năng lực.”

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, sắc mặt có chút không tốt, anh chỉ chỉ chính mình, “Lam Lam, chẳng lẽ em cảm thấy năng lực của ông xã nhà em không tốt ư?”

Lam Hân cười cười, biết người này lại đang ghen tuông vớ vẫn, “Năng lực của anh cũng tót lắm, năng lực của ông xã em đương nhiên là mạnh nhát.”

“Ha ha….” Lục hạo thành cười cười, véo mũi cô, “Anh rất thích em nói như vậy, nhưng mà, Tử Hoành chuyển về nhà, chỉ sợ là vì muốn trốn tránh Nhạc Cần Nghiên. Mộc Tử Hoành rất nghiêm túc với cô ấy, tình huống hiện tại khiến cậu ta bị đả kích rất lớn, không có cách nào chấp nhận chính mình, làm sao có thể chấp nhận Nhạc Cần Nghiên được đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play