*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh đã điều tra người tên Thu Bình kia, cả gia đình này ăn rồi ngồi không, chờ người âm thầm tiếp tế tiền, còn có một đưa con đang học đại học.
Nhà chồng bà ta họ Nhạc.
“Mẹ, Cố An Antên thật gọi là gì?”
Lâm Mộng Nghỉ thấy khó hiểu “Con hỏi cái này để làm gì?”
Cố Ức Lâm: “Mẹ, con có chuyện cần biết.”
Lâm Mộng Nghi nghĩ nghĩ, nói: “Lúc đó viện trưởng cô nhi viện gọi nó là San San, hình như là Nhạc San San, sau khi đến nhà của chúng ta, tên trước đó không dùng nữa, vẫn dùng tên Cố An An.”
“Họ Nhạc sao?”
Đáy mắt Cố Ức Lâm ngập tràn vẻ giận dữ.
Anh cũng không biết sao bà nội không thích Cố An An.
Lúc nhỏ cũng khá thích, nhưng sau khi Cố An An lớn lên, bà nội càng ngày càng không ư, đây là vì cái gì?
Cố Ức Lâm có chút không thông.
Có Tích Hồng đứng dậy nói: “Quá muộn rồi, đều đi nghỉ ngơi đi.Có chuyện gì, ngày mai rồi nói sau.”
Lâm Mộng Nghi mệt mỏi đứng dậy, cùng ông lên tầng.
Cố Ức Lâm: “Anh cả, nghỉ ngơi đi!”
Có Ức Sầm rầu rĩ không vui đứng dậy, gật gật đầu.
Nửa tháng sau, Mộc Tử Hoành chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh VỊP đã được năm ngày.
Sau khi biết bệnh tình của mình, Mộc Tử Hoành vẫn trầm mặc, một câu cũng không nói qua.Ngoại trừ cha mẹ mình anh cũng không chịu gặp ai.
Cuối tuần, Lam Hân cùng Nhạc Cần Nghiên qua thăm Mộc Tử Hoành.
Hai người mang theo giỏ hoa quả cùng hoa tươi.
Nhạc Cần Nghiên nhìn qua cánh cửa, vô cùng đau lòng.
Ngoại trừ lần ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô đến thăm anh, mấy ngày chuyển đến phòng bệnh VIP, cô đều tới, nhưng Mộc Tử Hoành không muốn thấy cô.
Cô nhìn Lam Hân, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lam Lam, cậu nói xem, hôm nay Mộc Tử Hoành có chịu gặp chúng ta không?”
Lam Hân nhìn cô, trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Mộc Tử Hoành, Nghiên Nghiên gầy yếu hơn rất nhiều.
“Nghiên Nghiên, nếu anh ấy không muốn gặp chúng ta, chỉ có thể cho anh ấy ít thời gian, chuyện đả kích như vậy, cũng cần thời gian.”
Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Từ Phượng mở cửa ra, vừa thấy Nhạc Cần Nghiên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, hiện tại người con trai bà không muốn nghĩ đến nhát là Nhạc Cần Nghiên.
Hiện tại thằng bé đã trở nên tàn phé, không đứng lên nỗi, không muốn liên lụy cô ấy, muốn cô được gả cho người đàn ông khỏe mạnh, có được cuộc sóng hạnh phúc.
Đứa con ngốc của bà, luôn lương thiện như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT