“Gối hô, ” Vương Ngọc nhìn thấy sự tự tin và khí chất bình ổn trong mắt Lam Hân mà cô ta chưa từng thấy qua, lần đầu tiên tức giận đến mức không nói nên lời..

“Khương Lam Hân, cô chờ đó cho tôi.”

Vương Ngọc vừa nói xong, liên câm ly rượu vang trong tay hất về phía Lam Hân.

Lam Hân lập tức bị rượu vang đồ đầy từ đầu chảy xuống.

Tôn Tịnh Nhã vừa thấy, cũng lạnh lùng cười cười, cùng đem ly rượu hướng tới Lam Hân, Ngay sau đó, một ly, hai ly, ba ly, năm ly rượu vang, toàn bộ rượu đều đổ lên đầu Lam Hân.

t.LACH: LACH lề lý. ” Chung quanh, có vài tên phóng viên đã chớp ngay những cảnh này mà chụp lại.

Đám người Tôn Tịnh Nhã vừa thấy, sắc mặt cả đám đều trở nên tái nhợt.

Cô ta hướng về phía đám phóng viên mà quát: “Các người chụp cái gì mà chụp?

Ai cho các người chụp, đều cút hết ra ngoài cho tôi.”

Lam Hân nhắm chặt mắt lại, một lát sau, cô mới lấy tay vuốt mặt, hình như cô có duyên nợ sâu sắc với rượu vang thì phải.

Lần nào đi dự tiệc hiển nhiên cũng bị hắt rượu.

” Mấy phóng viên vẫn điên cuồng có gắng ghi lại cảnh tượng này.

Đám Tôn Tịnh Nhã vừa thấy vậy, mặt lập tức xám như tro tàn.

Chẳng lẽ cảnh tượng bọn họ bắt nạt Lam Hân đều được phóng viên chụp được rồi sao?

Vương Ngọc hướng về phía đám phóng viên gầm lên, “Đã bảo các người thôi đi rồi mà, tai điếc hết rồi sao?”

Mà mấy tên phóng viên kia cũng không hề bị uy hiếp, vẫn tiếp tục chụp.

Nhưng vào lúc này, từ phía sau truyền đến những tiếng bước chân vội vã.

Lục Hạo Thành và Nhạc Cẩn Nghiên mang theo bảo vệ khách sạn đi tới.

“Lam Lam.”Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy Lam Hân một thân chật vật, lập tức nỗi giận.

Mọi người quay đầu nhìn lại, Lục Hạo Thành hùng hỗ tới gần, khuôn mặt vô cùng đáng sợ như sắp nổi bão, dường như có thể trực tiếp hủy diệt cả thế giới.

Khí thế cường đại ập tới.

Mấy người xung quanh đều mang vẻ mặt hoảng sợ khi nhìn thấy Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nhìn không chớp mắt vào Lam Hân, vội cởi áo khoác choàng lên người Lam Hân.

Lam Hân nhìn thoáng qua hai người:”Có giấy ăn không?

Cay mắt quá.”

Nhạc Cần Nghiên: “…... ” Còn bình tĩnh được như vậy!

“Có, cho cậu.”

Nhạc Cần Nghiên lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho.

Lam Hân.

Lam Hân lau mắt, giờ mới thử mở mắt ra nhìn Nhạc Cẩn Nghiên.

Nhạc Cần Nghiên đau lòng nhìn cô “Vì sao mới rời tôi đi trong chóc lát, liền đã xảy ra chuyện như vậy rồi?”

Bịt hắt biết bao nhiêu rượu vào người vậy chứ?

Lam Hân mỉm cười, “Nghiên Nghiên, gặp được đám người không biết xấu hổ, tôi cũng chỉ có thể trở thành thế này, nhưng cậu cũng đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến, tôi sẽ cho cậu thấy màn đảo ngược tình thế là thế nào.”

Lam Hân nói xong, nhìn thoáng qua chung quanh, ngoại trừ mấy thùng rác thì không tìm thêm được thứ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play