Ngày đó chị đi xã giao, uống rượu, thiếu chút nữa bị người ta đưa đi khách sạn lý làm nhục, anh ta nhìn thấy đã cứu chị, sau đó bọn chị liên lạc qua lại rồi dần dần đi đề hôn nhân. Người này bản tính không xấu, nhưng không có năng lực, chị cũng không hề ghét bỏ chỉ cảm thấy tìm được người lương thiện đã không dễ dàng, cứ thế mà cho qua.

Nhưng hai tháng trước, ở nhà chăm con quá nhàn rỗi không có việc gì làm, anh ta lại dám có phụ nữ bên ngoài…, đây mới là nguyên nhân chị muốn ly hôn.

Chị tình nguyện sống cuộc sống bình thường đơn giản, nhưng anh ta đã mắt đi tình yêu ban đầu với chị, thì ly hôn thôi, anh ta lúc cưới chị cũng không mua cho chị cái gì.

Ly hôn cũng không nhận được gì cả, anh ta nói đó là chút tôn nghiêm cuối cùng, cho nên chị cũng trả lại cho anh ta.

Cứ vậy mà châm dứt.”

Không có gì so với việc ngoại tình khiến người ta đáng căm hận hơn cả.

Cô chán ghét những kẻ thứ ba, càng chán ghét những người đàn ông ngoại tình.

Nhạc Cẩn Nghiên đau lòng nhìn Lục Tư Tư, “Tư Tư, chị thật sự rất xúc động, người ta anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không cần phải lấy thân báo đáp mà, ít nhát hiểu rõ đối phương rồi nói sau.”

Lục Tư Tư cười khổ: “Nghiên Nghiên, chị với anh ta ở bên nhau 3 năm mới kết hôn, hiểu rõ tính tình, động lòng vì người ta tốt, nhưng sao biết họ thay lòng nhanh đến vậy chứ?”

Nhạc Cần Nghiên: “Tư Tư, chị nói vậy, em cũng không dám yêu đương.”

tHaHg. óc ” Lục Tư Tư cười cười, “Nghiên Nghiên, cứ yên tâm đi, nhân phẩm của A Hành, chị có thể cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không giống tên chồng trước xấu xa cặp bồ của chị…, cha mẹ cậu ấy cũng là người tốt.

Mẹ chị cũng quen biết, cha cậu ta có chút sợ vợ, nhưng hai vợ chồng họ đều rất ôn hòa.”

Nhạc Cần Nghiên đột nhiên nhớ tới tối hôm đó gặp được cha mẹ của Mộc Tử Hoành, hai vợ chồng đều đem đến cho cô cảm giác rất thân thiện.

“Chuyện này để nói sau đi.”

Lam Hân cười nói: “Nghiên Nghiên, cậu cũng đừng chần chừ lâu quá, cũng sắp 30 rồi, kết hôn sớm đi.”

Nhạc Cần Nghiên nhẹ nhàng chạm mũi cô bạn, cười nói: “Câu đây là lấy thân phận người từng trải nói cho tôi biết sao?

Nhưng đúng là tôi nên lo lắng một chút.”

Lục Tư Tư đứng dậy: “Lam Lam, em nghỉ ngơi chút đi, cơm chiều không cần xuống dưới ăn, chị bảo A Thành đưa lên cho.”

Lam Hân khẽ lắc đầu, “Không cần, chị Tư Tư, em ngủ một lát rồi xuống.”

Lục Tư Tư gật gù, lôi kéo Nhạc Cần Nghiên đi ra ngoài.

Nhạc Cần Nghiên vừa thấy vẻ mặt Lục Tư Tư vẻ mặt đau khô.

SDÚG Lục Tư Tư, chị đừng hi vọng em cùng con trai chị làm bài tập, con chị làm bài, quả thực còn chậm hơn rùa, năm phút đồng hồ có thể làm xong, nó phải sử dụng năm giờ.”

Lục Tư Tư nghiền răng nghiền lợi: “Cho nên, em nhất định phải phối hợp với chị, tổ tông kia chị không làm gì được nó.

Lục Tư Tư gần như là lôi Nhạc Cẩn Nghiên ra ngoài.

Lam Hân nhìn thấy, lắc đầu bật cười, cô nhìn thoáng qua phòng mình, bỗng nhiên nhớ tới chiếc đồng hồ và nhẫn mà Lục Hạo Thành nói, liền bước tới bàn bên cạnh.

Mở ra ngăn kéo, nhìn thấy đồng hồ cùng nhẫn, lẳng lặng chất đống trong góc.

Cô cằm lấy đồng hồ, nhìn thoáng qua mặt trái, có một chữ Thành.

“Nhiều năm như: vậy, sao lại không xem qua chứ?”

Lam Hân làm bằm, một tay cầm đồng hồ, một tay cầm nhẫn.

Tâm tình cũng không còn phức tạp như trước.

Lam Hân một mình ngồi trong phòng suy nghĩ, thời gian trôi nhanh, tới giờ cơm chiều, Lục Hạo Thành đồ ăn của hai người lên phòng.

Cửa mở, nhìn thấy Lam Hân vẫn đang ngồi ở bản, ánh mắt thản nhiên nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play