*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Tư Tư cùng Lam Hân vừa xuống dưới xong cũng cùng leo lên xe cứu thương.

Sau khi Lam Hân lên xe đã thấy Lôi Lăng, cô cũng hơi sửng sốt, lập tức chào hỏi.

Xe đi tới bệnh viện, Mộc Tử Hoành được đẩy thẳng đến phòng phẫu thuật.

Lôi Lăng đã gọi điện thoại cho bạn mình, bạn anh ta cũng chạy lại đây, là một người cao đến m8, có một đôi mắt rất đẹp, tên là Tô Thần.

“A Hoành.”

Lục Tư Tư nắm chặt tay Mộc Tử Hoành, cảm giác nhiệt độ cơ thể anh càng ngày càng lạnh, lòng cô cũng dần trầm xuống.

Tô Thần nói: “Tiểu thư, tình huống khẩn cấp, chúng tôi phải lập tức phẫu thuật.”

“Vâng, bác sĩ nhờ cả vào anh.”



Mọi người đều lo lắng chờ đợi ở ngoài.

Lam Hân gọi cho Lục Hạo Thành liên tục mấy cuộc điện thoại, đều không bắt máy.

Lôi Lăng ở một bên nhìn thấy liền nói: “Quản lý Lam, không cần gọi nữa, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, tất cả di động đều để chế độ im lặng.”

Lam Hân nhìn thoáng qua anh ta, gật gật đầu.

Ánh mắt Nhạc Cẩn Nghiên dại ra, chỉ biết tựa vào người cô.

Lục Tư Tư co người ngồi trên ghế, ôm chặt lấy bản thân, Tần Ninh Trăn, con mụ khốn kiếp, Lục Tư Tư tôi có thành quỷ cũng không tha cho bà đâu.

Đáy lòng Lục Tư Tư đem Tần Ninh Trăn mắng hàng chục lần.

Lôi Lăng thấy cô đi chân trần, ngồi co ro, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, liền xoay người xuống tầng.

“Lam Lam, làm sao bây giờ? Mộc Tử Hoành phải làm sao bây giờ?”

Nhạc Cần Nghiên rơi nước mắt hỏi, mọi người đều nói, lúc đã hoàn toàn tin tưởng một người không phải là người trong cuộc đời mình, thì đó là định mệnh đã sắp đặt.

Lời nói trước khi Mộc Tử Hoành hôn mê đều văng vẳng bên tai cô.

Anh nói, anh không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng gặp được cô, anh đã tin tưởng.

Lam Hân nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Nghiên Nghiên, anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy quan tâm cậu như vậy, còn muốn kết hôn với cậu nữa, chắc hẳn sẽ không có việc gì.”

“Đúng đúng! Không có việc gì, lúc ngất xỉu anh ấy còn nói yêu tôi, nhất định sẽ không có việc gì.”

Nhạc Cần Nghiên nức nở nói.

Lục Tư Tư nhìn Lam Hân,:”Lam Lam, đưa di động của em cho chị mượn một chút, điện thoại của chị không biết đã ở nơi nào.”

“Vâng!” Lam Hân đem điện thoại đưa cho cô.

Lục Tư Tư gọi cho Lục Dật Kha.

“Alol”

Giọng đối phương có chút lãnh đạm.

Lục Tư Tư lạnh lùng cười, “Là tôi, Lục chủ tịch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play