Cô ta khó chịu cầm lấy di động, vừa thấy dãy só, lại tiếp tục nhăn mặt, nghe điện thoại.

“Alol”

“An An, ta không khai cháu ra, thì lấy lý do gì để hại Trầm Giai Kỳ chứ? Hơn nữa, chuyện này là cháu bảo ta làm, không thể cứ mặc kệ như vậy. Tuy rằng cháu cho chúng ta rất nhiều tiền, nhưng chúng ta cũng làm cho cháu rất nhiều việc. An An, trở mặt vô tình như vậy cũng không hay đâu.”

Cố An An vừa nghe, lửa giận bùng nỗ “Cho nên nói, ý của thím là muốn khai ra tôi chắc?”

“An An, thím cũng không có ý này, nếu có thể có biện pháp giải quyết, sao thím lại khai tên cháu chứ? An An, cháu làm như vậy sẽ bị nhà họ Cố phát hiện, hiện tại không phải lúc trốn tránh, mà phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.”

Cố An An vừa nghe lời này, lạnh lùng ăn cong khóe môi”

Thím à, biện pháp giải quyết tốt nhất là thím thừa nhận chuyện này, không cần khai tôi ra, như vậy, tiền cho Hải Dương học đại học còn có hi vọng. Về phần lý do, có thể tùy ý nói bừa một cái.”

Nhắc tới Hải Dương, đối phương im lặng.

Một lát sau, đối diện mới truyền đến giọng nói “An An, gửi cho ta 10 vạn đi, chuyện này không liên quan đến cháu.”

Đối phương nói xong, lần này cúp điện thoại trước.

Cố An An lại ném điện thoại trên giường, ngày nay ai cũng mê tiền.

Cả nhà ông chú chẳng những vô tình vô nghĩa, lại giống như quỷ hút máu quấn lấy cô ta.

Nhớ rõ lúc còn nhỏ, cha mẹ mất, một nhà chú thím đều không quan tâm đến cô ta, cũng suy nghĩ đến việc đưa cô ta đến cô nhỉ viện.

Chú thím hận không thể khiến cô ta chết đi, cô ta đã đề nghị họ gửi mình đến trại trẻ mồ côi.

Không bao lâu, cô ta được Lâm Mộng Nghi mang về nuôi, lúc còn nhỏ, cô ta quả thật có chút giống Có Ức Lâm Lâm Mộng Nghi đem cô con gái nuôi này về, cũng là nhìn trúng: điểm này.

“Hà.É: 1: ” Cố An An thở một hơi, nhìn căn phòng xinh đẹp xa hoa.

Cố Ức Lam, sao cô không chết ở bên ngoài đi? Mà phải xuất hiện trước mặt chúng tôi, cô không xuất hiện, những chuyện này sao lại xảy ra chuws?

Mấy năm nay, cô ta trở thành tiểu thư nhà họ Cố mà người người biết đến, cho dù là con nuôi, cũng không ai dám dị nghị.

Sau khi lớn lên, cô ta vẫn được sống cuộc sống như công chúa. Mỗi ngày thức dậy thấy mình đang ở trong căn phòng này, đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Cô ta đến trước gương, nhìn thấy đường nét thanh tú của bản thân, tuy không phải xinh đẹp xuất sắc, nhưng ưu điểm là làn da cũng không tệ, mặt cũng rất nhỏ, dáng người lại tốt, điều kiện của cô ta tốt hơn Cố Ức Lam rất nhiều.

Cố An An này tuyệt sẽ không từ bỏ nhà họ Có.

Lục Hạo Khải đã bắt đầu hành động.

Chỉ cần cô ta có được 50% cổ phần công ty, sẽ có quyền quyết định.

Mà mẹ có biết cũng không có cơ hội.

Có An An lạnh lùng cười, cầm lấy điện thoại cùng túi xách, xoay người ra cửa.

Lúc xuống tầng vẫn thấy Có Ức Lâm đang ở đại sảnh tầng một, cô ta nhanh chóng cười nhẹ “Anh hai còn chưa ngủ sao?”

Cố Ức Lâm đang cúi đầu suy nghĩ, chậm rãi nhìn thoáng qua “Đã trễ thế này, còn muốn đi ra ngoài sao?”

Cố An An ngượng ngùng cười “Anh hai, em đi tìm Hạo Cố Ức Lâm không nói gì nữa.

Cố An An vừa thấy, ngồi bên sô pha hỏi”Anh hai có tâm sự à?”

Cố Ức Lâm nhìn thấy cô ta, cảm xúc trong đáy mắt anh khiến Cố An An khó hiểu, mấy ngày nay, Lục Hạo Khải thu mua cổ phiếu tập đoàn nhà họ Có, vì cái gì?

“Em và Lục Hạo Khải tính khi nào làm hôn lễ? Em chạy đi chạy lại hai đầu cũng mệt mỏi, vợ chồng hai người ở cùng một chỗ, cũng sẽ không bị người ta nói xấu.”

“Vâng, em sẽ nói chuyện này với Hạo Khải, cuối năm nay hoặc có thể muộn hơn một chút.”Cố An An cười nói.

Cô ta cũng không muốn khỏi nhà họ Cố, cùng Lục Hạo Khải ở chung, cô ta cũng không phải thoải mái, cùng Tần Ninh Trăn ở cùng một chỗ, lại càng mệt hơn.

“Ù”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play