“Mẹ, sao mẹ lại nói con như thế chứ? Con nói như vậy cũng là muốn bôi nhọ người phụ nữ kia, mẹ thấy Lục Hạo Thành đưa người phụ nữ nào đi ăn cơm bao giờ chưa? Người phụ nữ được anh ta dẫn đi nhất định đã lọt vào mắt anh ta.”

Khương Tĩnh Hàm vẫn kiêu căng tức giận! Giám đốc thiết kế tập đoàn Lục thị.

Cô ta chợt cau mày, đáy mắt lướt qua suy nghĩ sâu xa, ầm ï nói: “Đúng rồi, giám đốc thiết kế của tập đoàn Lục thị không phải Lâm Hiểu Man sao? Thiết kế của cô ta ở thành phố Giang vô cùng xuất sắc, tại sao có thể do Lam Hân này tiếp tay, Khương Lam Hân không có bản lĩnh như vậy, có thể ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế.”

Khương Lam Hân chỉ lớn hơn cô ta hai tuổi, nhưng cô ta nhớ rất rõ, chị ta không không có năng khiếu như Vậy.

Dù đã qua bảy năm, cô ta cũng không tin, Khương Lam Hân sẽ có bản lĩnh như vậy.

Đào Mộng Di không dễ kích động như Khương Tĩnh Hàm.

Nhưng nhìn hai người nói cười trong nhà hàng.

Trong án tượng của bà ta, Lục Hạo Thành lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác lãnh đạm xa cách.

Mà Khương Hân Lam bộ dạng luôn nghe lời, cúi đầu rũ mắt lại tự tin như vậy, bà ta thực sự chưa từng nhìn thấy.

Nếu như người phụ nữ này thực sự là Khương Lam Hân, lại giả vờ không quen biết bà ta, chuyện này sẽ không chìm xuống đâu.

Ánh mắt bà ta lóe lên, khóe môi cong lên nụ cười khẩy âm độc, nhìn bộ mặt tức giận của con gái, chậm chạp mở miệng: “Hàm Hàm, cô ta có phải Khương Lam Hân hay không, chúng ta không cần quan tâm, cũng chỉ là kẻ vong ân bội nghĩa không có tác dụng, ăn cháo đá bát mà thôi.

Bây giò con gọi điện thoại nói với Cố An An là Lục Hạo Thành đi ăn tối cùng giám đốc thiết kế công ty bọn họ, Cố An An là viên ngọc quý của Cố gia, có mối quan hệ thân thiết với Lục gia, hơn nữa Cố An An vẫn luôn muốn được gả cho Lục Hạo Thành, chỉ cần cô ta tham dự thì chúng ta có kịch hay để xem rồi.”

Khương Tĩnh Hàm nhướng mày, ánh mắt kỳ lạ, cười mỉm nói: “Mẹ, vẫn là mẹ có cách, con sẽ gọi điện thoại.”

Khương Tĩnh Hàm nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, lục tìm số điện thoại của Cố An An.

Lam Hân và Lục Hạo Thành ngồi bên cửa sổ, hai người giống như đang nói chuyện nhưng thực ra đang để ý từng cử chỉ hành động của hai mẹ con vào mắt.

Thấy ánh mắt hơi híp lại của mẹ Khương, Lam Hân thực sự quá quen thuộc với ánh mắt này.

Một khi mẹ Khương có ánh mắt như vậy thì bà ta đã nghĩ ra đối sách.

Thành phố Giang rất lớn, nhưng giữa những danh viện” sẽ có một nhóm chat trên wechat.

*Danh viện: Chỉ nhưng cô gái đẹp, nồi tiếng, sinh ra trong ra đình hào môn.

Hôm nay cô và Lục Hạo Thành ăn cơm cùng nhau, đối với Lục Hạo Thành không gần nữ sắc mà nói chính là đề tài lớn nhất của bọn họ.

Cô sáu năm qua không ngừng kiên cường nỗ lực, chính là vì có thể thu mua cổ phần Khương gia.

Nhưng cô, cũng để lại một phần tiền ở chỗ Cẩn Hi, một khi Khương gia bán cổ phiếu thì sẽ mua lại.

Khi cô còn ở Khương gia, sống thấp thỏm lo sợ, một lòng một dạ vì Khương gia.

Nhưng chờ đợi cô chính là một âm mưu, một âm mưu cô không ngờ tới.

Chỉ dựa vào điểm này, cô vẫn chưa đủ hận Khương gia như vậy, cô hận là, Đào Mộng Di sau khi lái xe đụng cô đã dẫn tới cô mắt đi ký ức, khiến cô rời xa bố ruột mình, đây mới là điểm đáng hận nhát.

Lục Hạo Thành liếc nhìn hai mẹ con Đào Mộng Di vẫn ở bên ngoài, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Sau khi anh và Lam Hân đi vào không có gọi món.

Lam Hân nói chờ một lát, hiện tại anh hình như hiểu rõ tại sao cô phải chờ một lát.

Cô dường như nhìn ra hai mẹ con kia đang muốn làm gì? Thân hình anh thon dài, trấn tĩnh nhàn nhạ, rõ ràng không câu nệ, ánh mắt anh thường xuyên nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên tay Lam Hân, nghĩ tới lời Lam Hân vừa nói, trái tim anh luôn kích động nhảy thình thịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play