Là do mắt anh mù rồi, nhưng phải làm sao đây? Con người vĩnh viễn chỉ sau ki mất đi rồi, mới biết được người kia đối với bản thân quan trọng biết bao nhiêu.

“Là ta phải xin lỗi mẹ con, xin lỗi hai chị em con.”Ngữ khí của Lục Dật Kha bỗng nhiên trở nên đau thương, có ý hối hận, hỗn loạn.

Nói thật đây là lần đầu tiên Lục Hạo Thành nghe thấy lời xin lỗi của ba, nhưng lời xin lỗi này đến muộn rồi, đối với anh không có một chút nào rung động.

Ánh mắt anh chớp động vài phát khiến cho người khác có chút đáng sợ, ngồi lên ghế sofa, tao nhã khoanh hai chân lại, giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Muộn rồi, nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ nói xin lỗi, người mà ông mắc nợ là mẹ tôi, điều bây giờ tôi cần là tìm được mẹ trở về, mẹ tôi không quay về, không cho chúng ta biết tin tức của bà, điều này với phu nhân của ông không thoát khỏi liên can đâu Có biết tại sao tôi phải ra ngoài lập nghiệp không? Nếu như tự tôi có thể trở nên mạnh mẽ, mẹ nhìn thấy được, tôi không cần phải sống sau lưng ông, có thể tự mình điều khiển được cuộc sống của mình, không có ai có thể uy hiếp chị của tôi, mẹ nhất định sẽ quay về.” Lục Dật Kha một lần nữa bị lời nói của anh làm cho kích động, ông cho rằng, anh ra ngoài lập nghiệp, là vì tính khí của anh, vì muốn chứng minh anh so với ông ngày càng mạnh hơn.

Hóa ra anh là vì Mộ Thanh.

“Ai!” Hơi thở của ông trở nên nặng nè.

Ánh mắt hơi rùng mình, trở nên uy nghiêm hon.

Ông thản nhiên mở miệng, giọng nói có chút xa lạ, thanh âm như phát ra từ vực sâu thẳm,”Mấy năm nay, con cũng không có tin tức gì của mẹ con sao? Hình như bà ấy ở thành phố Phàn, chỉ là không biết đang ở chỗ nào? Ta có cho người đi tìm, nhưng đáng tiếc là không tìm được.” Lục Hạo Thành nghe thấy, ánh mắt lóe lên, đôi mắt trong nhưng lạnh lùng dừng lại ở trên gương mặt của ba.

Toàn thân anh lo lắng, những kỉ niệm, tưởng niệm nhanh chóng quay lại khiến anh yên lặng một lúc lâu, mẹ ở thành phó Phàn sao? Lục Hạo Thành đứng thẳng dậy, như mấy vận động viên thể thao, gắt gao vặn vẹo.

Anh thậm chí còn nghĩ rằng lúc này anh sẽ bay thẳng đến thành phó Phàn.

Lục Dật Kha nhìn ra tâm tư của anh, nói:”Hạo Thành, con cũng không phải tốn sức lực, ta cho người đi tìm vô số lần rồi cũng không có tìm thấy.” Tim của Lục Hạo Thành, bỗng nhiên đau nhói, vẫn là không tìm thấy sao? Lục Hạo Thành bỗng nhiên ngắng đầu, nhìn Lục Dật Kha, khuôn mặt khôi ngô không có một tia ấm nào, hơi thở dần trở nên căng thẳng, lạnh lẽo.

Anh cắn môi, nói châm chọc:” Lục chủ tịch, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.” Lục Dật Kha nhíu mày, nghe giọng nói lạnh lùng ấy, từng chữ một như đâm thẳng vào ruột gan ông, đâm thẳng vào tim ông, giọng nói của ông dường như run rấy, e áp:”Hạo Thành, con gọi ta một tiếng ba, rất khó sao?Đây cũng là nhà của con, con cũng có thể đi đi về về, ba già rồi, sức khỏe ngày càng yếu.

Đời này của ba chỉ muốn nhìn thấy con được hạnh phúc, con cũng đã lớn tuỏi rồi, nên tìm một người phụ nữ mà kết hôn đi!” “Kết hôn?” Lục Hạo Thành nghe được câu nói hết sức buồn cười này, khóe miệng cười châm chọc.

Không khí quang người cũng trở nên áp lực hơn.

Anh đứng dậy, ngũ quan tuấn mỹ, tầm mắt dừng lại một chỗ, kín như bưng,”Cùng với người mà mấy người sắp xếp Cố An An của Cố Gia sao?” “Hạo Thành, đứa trẻ An An này không tồi, nói thế nào cũng là đứa mà chúng ta nhìn lớn lên.

Lấy một cô gái như vậy về, ba có thể an tâm rồi.” Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hạo Thành ngày càng lạnh hơn, ánh mắt của anh tỏa ra tứ phía, ngữ khí kiểu gây sự:”Hóa ra, chuyện ông ngã là giả, thay Tần Ninh Trân thuyết phục là thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play