*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mày đúng là thằng nhóc thối, nhìn xem tình hiện tại đi, mày không thấy xấu hồ với kỳ vọng của cha sao?”
Lục Dật Kha tức giận ngã ngồi trên sô pha.
Trước mắt như biến thành màu đen, Lương Vĩ thấy thé, nhanh chóng đưa cho ông ta một ly nước ấm.
“Chủ tịch, uống chút nước đi, ngài cũng đừng quá tức giận, thân thể quan trọng hơn, cũng không thể tự hại thân mình.”
Lương Vĩ khuyên nhủ, thật ra lúc nghe những chuyện này, ông ta cũng có cảm giác áy náy.
Năm đó xảy ra chuyện này, ông ta cũng từ khuyên chủ tịch, bảo ngài thận trọng cân nhắc, Tần Ninh Trăn cùng Lục Hạo Khải chính là hai con sói đang nhìn chằm chằm.
Nhưng lúc đó chủ tịch sào nghe lọt được những chuyện này, Tần Ninh Trăn tuổi trẻ lại xinh đẹp, ngài ấy căn bản là nhịn không được háp dẫn.
Hiện tại chuyện xưa nhắc lại, có tác dụng gì nữa chứ?
Tất cả tổn thương đều đã gây ra.
Cả hai người con trai, vẫn luôn không thích chủ tịch, đặc biệt là Lục Hạo Thành, vẫn luôn chống đối.
Hai cha con chưa bao giờ ngồi xuống nói lời nào tử tế, hễ gặp nhau là những trận cãi vã không ngót..
“Cha, hiện tại nói lời này còn có tác dụng gì?
Năm đó, là cha cam tâm tình nguyện giao tất cả của bọn họ cho chúng con, cha hiện tại chẳng lẽ hói hận sao?”
“Cha cũng đừng quên, mấy năm nay người vẫn làm bạn ở bên cạnh cha là ba mẹ con chúng con.”
“Lục Hạo Thành đã làm cái gì?
Lục Tư Tư đã làm cái gì?
Lục Hạo Thành chỉ biết chọc cha tức giận, Lục Tư Tư vài năm không trở lại một lần, trở về đều đi gặp Lục Hạo Thành, những năm gần đây làm bạn bên người cha vẫn là mẹ con con.”
Lục Hạo Khải cười lạnh nói, hắn tuyệt đối sẽ không trả lại cổ phần cho chị em Lục Hạo Thành, chỉ tại Hứa Mộ Thanh kia ngu xuẩn, đi tin tưởng một người đã từng phản bội mình.
Lương Vĩ ở một bên cúi đầu, đáy lòng lại thầm nghĩ: “Hạo thành cùng Tư Tư không có ở cạnh bên người chủ tịch, còn không phải bởi vì ba mẹ con như rắn rết các người Sao.”
Hồi đó, tập đoàn Lục Trăn, không, là tập đoàn Lục Thị lâm vào nguy cơ, thiếu chút nữa đã phá sản.
Là phu nhân không ngừng nỗ lực, bác bỏ những quan niệm cũ, cải tiến ý niệm thiết kế táo bạo, mới khiến tập đoàn Lục Thị cải tử hồi sinh.
Có thể nói, khi đó không có phu nhân làm sao có tập đoàn Lục Trăn hiện tại.
Chủ tịch chẳng những không cảm kích phu nhân, còn tại ngoại tình và có con ngoài giá thú, cảnh tượng như bây giờ cũng khiến ông ta có chút hả hê.
Kể từ khi người phụ nữ Tần Ninh Trăn kia tiền vào tập đoàn Lục Thị, chủ tịch cũng không có ngày tháng nào yên ổn.
Tần Ninh Trăn trời sinh giả dối, lại hiểu được a dua nịnh hót, chủ tịch hưởng thụ chính là an ủi về mặt mũi thể diện, cũng không phải an ủi về tâm hồn.
Năm đó, cha Lương Vĩ sinh bệnh nặng, vay tiền chạy vạy khắp nơi, đều không vay được bao nhiêu.Nhìn thấy cha cận kề với cái chết, ông ta cảm giác vô cùng bát lực.
Sau được phu nhân biết chuyện, chủ động đưa cho ông ta một khoản tiền, mới khiến bệnh tình của cha có chuyển biến tốt đẹp, sóng thêm được mười một năm.
“Mày thu xếp lại một chút, đem cổ phần dưới danh nghĩa của mày trả lại cho A Thành, đây là mấy năm nay ta nợ hót “Cái gì?”
Lục Hạo Khải không nghĩ tới cổ phần công ty trong tay bao nhiêu năm giờ phải nhả ra dễ dàng như vậy.
“Không có khả năng!”Lục Hạo Khải quả quyét rồng lên.
“Lục Hạo Khải.”
Lục Dật Kha lập tức nổi cơn: lôi đình, lập tức đứng dậy nhìn đứa con.
“Lục Hạo Khải, mày nói cái gì?”
Ông ta nhìn đứa con trai không giống mình chút nào, tâm tình phức tạp, cả người ở trong nháy mắt già đi vài tuổi.
Ông ta hơi nhắm mắt, chua xót mở miệng: “Rõ ràng đều con trai ta, chênh lệch sao lại lớn như vậy.”