*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lam Lam, mẹ để con thiệt thòi nhiều năm như vậy, chỉ muốn đem cho con những gì tốt nhất, con biết không?

Mẹ mỗi lần mang theo Cố An An đi mua quần áo, trong lòng luôn nghĩ đến con, nghĩ đến con năm nay bao nhiêu tuổi, mặc quần áo cỡ nào, nghĩ đến con đã trải qua cuộc sống thế nào, trong lòng mẹ, mỗi ngày đều nhớ con.”

Lâm Mộng Nghỉ nghẹn ngào, sau khi nhận lại con gái, bà vẫn luôn bận rộn, cho tới hôm nay mới có thời gian ngồi xuống cùng tâm sự.

Con gái bà thật lương thiện, thật biết nỗ lực, người làm mẹ nhìn mà tháy đau lòng.

Lam Hân nghe vậy cũng bối rối, cô cũng là mẹ, hiểu được người mẹ nào cũng mong cho con mình những thứ tốt nhất, “Mẹ, con biết mẹ muốn con cũng được như tiểu thư thế gia khác, hưởng thụ cuộc sống cao cáp, nhưng mà, để được thế giới bên ngoài khẳng định, phải dựa vào thực lực, mà không phải dùng vẻ ngoài lộng lẫy để tạo dựng sự tự tin cho bản thân.

Không có thực lực nhưng lại xa hoa, lại trở nên thấp kém.

Hơn nữa không có con đường tắt nào để thay đổi cuộc đời, chỉ có sức mạnh và sự nỗ lực không ngừng mà thôi. “

Cô luôn luôn lý trí, sẽ không mù quáng theo đuổi máy món hàng xa xỉ đó.

Nhớ rõ khi còn làm ở chỉ nhánh, trưởng phòng của họ vô cùng sĩ diện, mỗi ngày. đều mặc hàng hiệu đi làm, luôn dùng hết hạn mức của thẻ tín dụng, tuy rằng mang đến cuộc sống hoa lệ cho cô ta, nhưng gánh về tiền bạc chỉ trả cho lối sống màu mè giả tạo đó, chỉ khiến cô ta suy sụp mà thôi.

Cô tận mắt thấy cô gái kia cười tự tin trước mặt người khác nhưng lại luôn mang bộ mặt u sầu khi tới ngày đáo hạn thẻ tín dụng, gọi điện thoại khắp nơi vay tiền bạn bè..

Người khác không cho vay tiền, cô ta cũng có rất nhiều lý do nói người khác đến xấu hổ vị quản lý đó, hiện tại vẫn đang trải qua cuộc sống như vậy.

Quả thực, thời đại ngày nay, nhu cầu ăn mặc, mua sắm hàng hiệu, cuộc sống đẳng cấp, tất cả đều là lòng tự trọng của con người.

Nhưng cô không nghĩ như vậy, cô muốn có được điều mình muốn bằng chính sức lực của mình Một cuộc sống không có năng lượng tiêu cực mới là cuộc sống không có gánh nặng.

Lâm Mộng Nghi nghe con gái nói vậy thì vô cùng vui mừng, “Lam Lam, nghe con nói như vậy, mẹ an tâm, nhưng những gì nên cho con, mẹ vẫn muốn cho, con là con gái mẹ.”

Lam Hân cười cười, không nói gì.

Lúc này, phục vụ đã đưa kem và cà phê tới, kem vị dâu, có màu hồng nhạt, mùi thơm thoang thoảng.

Lâm Mộng Nghi đẩy ly kem tới “Đây, Lam Lam, đây là vị dâu con thích nhất khi còn bé.

Mẹ tuổi lớn, không ăn được máy thứ này, răng sẽ khó chịu.”

Lam Hân cười nhận lấy, vẻ mặt hạnh phúc, đối với cô mà nói, hạnh phúc thật sự chỉ đơn giản thế này.

“Cám ơn mẹ!”Cô cười nói, lần đầu tiên cảm nhận được tâm ý của mẹ ruột.

Lâm Mộng Nghỉ cúi đầu uống một ngụm cà phê, mới cười nói: “Lam Lam, con thích là tốt rồi, con ăn trước, ăn xong chúng ta lại nói chuyện.”



Lam Hân ngắn ra, lập tức cười cười: “Mẹ, con sẽ thường xuyên thăm cha mẹ.”

Để cô trở về là không có khả năng, cô có ba đứa nhỏ phải chăm sóc, hơn nữa, còn có Cố An An, cô không thể về được.

Cố An An không phải người lương thiện, bảo trì trạng thái như vậy, ai cũng không bị thương tổn.

Cô bắt ngờ trở về, Cố An An không biết còn có thể làm ra loại chuyện gì nữa.

Hôm nay chuyện về Lục Hạo Thành rất rõ ràng, là Có An An cùng Lâm Tử Thường có ý sắp xếp.

Cố An An vẫn không muốn để cô cùng Lục Hạo Thành ở bên nhau.

“Haizz!”

Lâm Mộng Nghi thở dài, đáy lòng vô cùng oán hận Đào Mộng Di.

Nếu không có bà ta, con gái mình sao có thể biến mắt, bà mạo hiểm sinh đưa thứ ba, bị phạt tiền, bị người xung quanh chỉ trỏ vì chỉ muốn sinh ra con gái.

Tích Hồng cũng rất thích con gái, khi hai đứa con trai ra đời cũng không thấy ông vui mừng bao nhiêu, ngược lại là lúc con gái ra được sinh ra, chiều nào ông cũng đúng giờ về nhà, không phải để gặp con trai, gặp vợ, mà là ôm con gái đáng yêu của họ.

Ông là người sẽ không thể rời tay khi ôm con gái, ăn xong cơm tối lại đưa con bé đi dạo, giống như trong cuộc đời ông, con gái là quan trọng nhát, khiến bà cũng phải thấy ghen tị.

Lam Hân nghe mẹ thở dài, đáy lòng hơi sửng sốt, con ngươi chọt lóe, “Mẹ, con giờ đã trở lại, sau này còn có rất nhiều cơ hội, rất nhiều thời gian ở cùng nhau, mẹ yên tâm, con sẽ dành thời gian cho cha mẹ.”

“Được!”

Lâm Mộng Nghi cười gật gật đầu, “Lam Lam, cũng chỉ có thể như vậy.

Nhưng hôm nay mẹ qua tìm con, là muốn nói chuyện về Trầm Giai Kỳ, mẹ đã nghe anh hai con nói, cám ơn con, Lam Lam, trong khoảng thời gian này anh con vẫn không vui, cũng thực oán hận mẹ, đêm qua nó cùng mẹ nói chuyện, mẹ đã suy nghĩ lại, có lẽ, trước đó mẹ sai rồi.”

Lam Hân nghe vậy, thở ra một hơi, “Mẹ, mẹ đồng ý để Giai Kỳ và anh hai ở bên nhau sao?”

Lâm Mộng Nghỉ cười khổ nói: “Nếu mẹ không đồng ý, anh con chỉ sợ sẽ hận mẹ cả đời, trong khoảng thời gian này, anh con luôn hờ hững, tính cách nó trầm ổn, lại rất có năng lực, mẹ vẫn rất xem trọng nó, là người thừa kế của nhà họ Cố, mẹ muốn tìm cho anh con người vợ môn đăng hộ đối, có thể trợ giúp tương lai sự nghiệp của nó.

Chúng ta đều là người từng trải, biết kinh doanh thật không dễ dàng, muốn cho anh con thoải mái một chút, thì cưới xin thương nghiệp là cách tốt nhát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play