Cô nhớ rõ đã tan chợ nha! Lục Hạo Thành cười nói: “Có, chỉ cần em thích ăn, đều có thể có.” Anh sẽ chiều chuộng cô như một công chúa nhỏ.
Lục Hạo Thành đánh xe vào bãi đỗ xe.
Lam Hân thấy vậy liền hỏi: “Lục Hạo Thành, chúng ta vào khách sạn Thần ý sao?”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, giúp cô tháo dây an toàn.
“Một triệu một đêm, anh cũng thật phung phí.”
Lục Hạo Thành ngắng đầu nhìn qua, xoa đầu cô một cách bắt lực, “Cô ngốc, đó là khách sạn của chúng ta, em muốn ở bao lâu cũng được, muốn ăn gì thì ăn.
Hơn nữa khách sạn tối nay đóng cửa, cũng chỉ có hai người chúng ta.
Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, chúng ta đi lên là có thể ăn.”
Lam Hân: “Trời mát”
Chuyện hoang đường này sao có thể xảy ra với cô?Chỉ vì cô mà mở cửa, loại này chuyện cô bé lọ lem biến thành công chúa này khiến cô hết sức mông lung.
Lục Hạo Thành xuống xe, đi vòng qua giúp cô mở cửa, kéo người đang ngơ ngác xuống xe.
Chương S98,Chỉ vì cê tỷ Bử8 mà bỏ quảng cáo Lam Hân đi theo anh tiến vào thang máy, vẫn còn như: trong mơ, đây chính là nơi cô không dám nghĩ sẽ đi tới.
Một triệu một buổi tối, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của cô.
Nhưng lúc này, làm cô nhớ tới một việc.
Ba năm trước đây, tòa nhà này được đưa tin rằm rộ.
Ngày hôm đó đấu giá, có người lấy 50 mua được, chỉ qua một đêm, qua tay bán 80 triệu, buôn bán lời 30 triệu.Tin này đưa lên, rung động khắp nơi.
Cô cảm thấy hứng thú hỏi: “Lục Hạo Thành, tòa nhà này tổng cộng 70 tầng.
Trong cuộc đầu giá ba năm trước, nó được bán với giá 50 triệu, sau lại lại bị qua tay bán được 80 triệu, trung gian nhân buôn bán lời 30 triệu, cuối cùng mua đi này đống đại lâu nhân là ngươi?”
“Ảnh Lục Hạo Thành cười gật gật đầu, chuỗi vốn của anh đều nằm ở bất động sản thượng, hiện tại đang dần dần hồi vốn, quá trình diễn ra rất thuận lợi, rất nhiều khoản đầu tư đều thành công, mỗi lần đi thương thảo hợp đồng, anh sẽ nghĩ đến nụ cười ấm áp của cô khi còn bé, luôn cảm giác nụ cười đó sẽ đem lại những điều may mắn vô tận.
Nhưng anh có ba đứa nhỏ, còn phải cố gắng kiếm tiền hơn mới được.
Tiểu Tuấn thích học máy tính, anh sẽ đưa thằng bé ra nước ngoài để được đào tạo chuyên sâu hơn.
Kỳ Kỳ thích vẽ tranh, anh sẽ xây dựng cho Kỳ Kỳ một phòng trưng bày để con bé thỏa sức vẽ vời và trưng bày.
tác phẩm của mình.
Về phần Nhiên Nhiên, thiên phú diễn xuất, anh có thể rót đầu tư, mấy đứa nhỏ muốn làm gì đều được, chỉ cần chúng thích.
Lam Hân trợn mắt sùng bái, đúng là đồ phá của “Lục Hạo Thành, 50 triệu anh không mua, lúc lên 80 triệu anh nhảy ra làm gì?”
Thế giới người có tiền cô thật sự không hiểu, Lam Hân nghi hoặc nhìn Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đưa cô tiến vào thang máy, trực tiếp tới tầng cao nhát.
“Lúc ấy không có ở thành phố Giang, anh đi tìm em.”
“A…….” Lam Hân đỡ trán, “Ý của anh là bị em trì hoãn 2”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, đáy mắt đầy cưng chiều: “Lam Lam, ở trong lòng anh, cái gì cũng không quan trọng bằng em.”
Trong khoảng thời gian này, anh luôn vô ý làm cô cảm động.
Lục Hạo Thành nhìn thấy mắt cô nỏi lên hơi nước, vội nghiêng người, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, “Lam Lam, không được khóc, biết không?
Khi anh biết đó là em, không biết anh đã hạnh phúc thế nào đâu, hạnh phúc muốn nói cho toàn bộ thế giới, anh rốt cuộc đã tìm được em.”
Lam Lam, khi nào thì mới có thể bước vào trái tim em đây.
Nếu em nhớ rõ chuyện trước đây, chúng ta liệu có còn khó khăn như vậy không?
Lục Hạo Thành càng dùng sức ôm chặt cô, như muốn hòa tan hai người làm một.
Cảm giác trọn vẹn trong vòng tay, khiến anh không muốn buông ra.
“Lam Lam.”
Anh trìu mến gọi tên cô, vô só đêm này, anh gọi tên cô thật trìu mến, hy vọng có thể nhìn thấy cô ngay khi vừa mở mắt, loại khát khao này chưa từng từ bỏ.
Lam Hân cảm nhận được sức mạnh trên cánh tay anh, cũng như sự dao động trong trái tim và khát vọng vô hạn của anh.
“Lục Hạo Thành, anh không cần khổ sở, hiện tại em đang ở cạnh anh, sau này em sẽ không bao giờ rời đi nữa, được không?”
Cô không tự chủ được lên tiếng, sự bắt lực của anh khiến cô đau lòng.
Lục Hạo Thành rất vui khi nghe những lời này Anh khẽ ngẳng đầu nhìn chiếc cổ trắng ngàn và vành tai trong vắt như pha lê của cô gái, anh tiếng lại gần và thở ra một hơi nóng, cô gái nhỏ sợ run, anh vừa lòng cong môi cười, “Lam Lam, là do em nói, vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh.”
“Vâng, em luôn giữ lời hứa.”Lam Hân tự giễu, cô quả thật là người luôn giữ chữ tín.
“DNG. 2 ” Thang máy tới rồi, Lục Hạo Thành mới chậm rãi buông Lam Hân ra.
Vẫn. nắm tay cô bước ra ngoài.
Mức độ xa hoa bên trong là thứ mà cả đời Lam Hân chưa từng nhìn qua, đồ trang trí màu vàng nhạt trông càng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê.
“OaI”
Lam Hân kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, chính sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Không thể không nói, có tiền thật sự tùy hứng.
“Nhưng mà Lục Hạo Thành, đêm nay thực sự không mở cửa buôn bán sao?”
Lam Hân hỏi.
Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, đêm nay, nơi này, chỉ vì một người mà mở ra.”
Ánh mắt Lục Hạo Thành nhìn cô thật sâu, Lam Lam, anh không sợ chuyện gì, chỉ sợ, anh yêu em như vậy, em vẫn không hề nhớ tới anh.
Lam Hân tràn ngập cảm kích cũng như cảm động, nhìn khuôn mặt tuần tú chói mắt dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông như vậy sao có thể không khiến lòng người rung động chứ?
Cho dù cô vô tâm như vậy cũng bị làm cảm động đến rồi rắm.
“Cám ơn, cám ơn vì tất cả, Lục Hạo Thành.”
Lam Hân ôn nhu cười nhìn anh, những gợn sóng nổi trong lòng dần tràn vào đôi mắt sáng.
Lục Hạo Thành lẳng lặng đôi mắt đó, giờ phút này anh cười dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Lam Lam.”
Anh dẫn cô tìm được phòng, khi cánh cửa mở ra, trong phòng riêng sang trọng là một bàn ăn thịnh soạn, không, có thể nói là một bữa tiệc tôm hùm, mỗi hương vị đều khác nhau.