*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên bàn ăn, Lục Hạo Thành ăn một mình.

Nhạc Cần Nghiên vui vẻ ăn khuya.

Mộc Tử Hoành cắn một miếng, giống như nhai sáp, không biết mùi vị.

Nghiên Nghiên không biết anh đang theo đuổi cô sao?

Anh hành động rõ ràng như vậy, Nghiên Nghiên thật sự: cảm giác không được sao?

Mộc Tử Hoành trộm nhìn Nhạc Cẩn Nghiên đang hí hửng.

Ngày đó, anh đi thành phó Phàn, cùng cô ăn cơm tối, cô uống rượu, miệng hô: “Ôn Lãng, anh bắt nạt tôi, các người đều bắt nạt tôi, còn đem cổ phần công ty trộm lấy đi, Ôn Lãng, anh không phải người, anh là tên cặn bả: g Không không không, ngay tên cặn bã cũng Đêm đó, cô khóc lóc thảm thiết, thút thít gọi tên Ôn Lãng.

Lúc đó anh cũng biết, trong lòng cô ít nhiều cũng có Ôn Lãng.

Lục Hạo Thành nhìn vẻ mặt Mộc Tử Hoành, tên này, thật sự là yêu sâu đậm, một câu đã khiến cậu ta ăn không vào nữa.

May mắn, hiện tại anh sống ở đây, phúc lợi hôm nay không tồi.

Lục Hạo Thành nghĩ thầm, khóe miệng bắt giác nhéch lên.

Mộc Tử Hoành thu hồi ánh mắt, vừa lúc thấy cảnh này, anh thấp giọng cay cú: “Lục Hạo Thành, hôm nay tâm trạng không tồi nhỉ.”

Lục Hạo Thành gật đầu, không nói gì.

Anh bỗng nhiên phát hiện, tai nạn do chiếc cúc áo sơ mi mang đến cho anh thật sự trên cả mong đợi.Mỗi lần như vậy đều có thể tăng thêm tình cảm giữa anh và Lam Lam.

Huyền thoại là gì?

Chiếc cúc áo của anh cũng có thể trở thành huyền thoại về tình yêu..

Mộc Tử Hoành yên lặng cúi đầu ăn, Nhạc Cẩn Nghiên lại lên tiếng, “Tử Hoành, sao anh không ăn, Lam Lam nhà tôi làm bánh chẻo là ngon nhất đó.”

Mộc Tử Hoành lại yên lặng nhìn cô: “Nghiên Nghiên, anh vẫn ăn mà?”

Nhạc Cần Nghiên nhìn qua đĩa của anh cười nói: “Anh ăn không khí à, còn chưa ăn hết sao?”

Mộc Tử Hoành cầm một cái bánh chẻo, cắn ngon lành trước ánh nhìn chăm chú của Nhạc Cần Nghiên..

“Ò! Thật không tôi!” Mộc Tử Hoành khen ngợi, khó trách luôn luôn không ăn khuya như Lục Hạo Thành, lúc này cũng ăn bánh chẻo.

Nhạc Cẩn Nghiên cười nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Giám đốc Lục, cùng Lam bảo bối nhà chung tôi ở cùng một chỗ, có phải rất hạnh phúc không?”

Lục Hạo Thành không thể phủ nhận gật đầu, “Nhưng sống trong hũ mật.”

Khiến anh mỗi ngày đều có động lực mười phần, tình cảm mãnh liệt mênh mông.

Mộc Tử Hoành rất nhanh hỏi: “Lục Hạo Thành, còn có phòng không? Tôi cũng muốn ở chung.”

Lục Hạo Thành lạnh lùng nói: “Không có.”



Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, tất cả mọi người đều bận rộn.

Mãi cho đến thứ sáu, Lam Hân mới có thời gian thở dốc.

Lam Hân vẻ mặt mỏi mệt ngòi trong văn phòng, trong tay cầm ly nước lọc.

Ninh Phi Phi ở một bên lướt di động.

Bỗng nhiên, nhìn tới tin tức nhà họ Cố, không nhanh không chậm nói: “Quản lý Lam, nhà họ Cố hình như đã xảy ra chuyện, rất nhiều nhà cung ứng, chạy tới tòa nhà tập đoàn Có Thị làm loạn.”

Lam Hân đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe được lời của Ninh Phi Phi, ly trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất.

Cô đặt ly nước lên bàn, vội vàng cầm điện thoại lên xem.

Tập đoàn Có Thị không thanh toán tiền hàng cho nhà cung cấp, tập thể những nhà cung ứng này đến tòa nhà Có Thị đòi lời giải thích.

Cha mẹ cô bị nhiều người chặn đường..

Lâm Mộng Nghi bị rất nhiều người vây quanh, kêu la không ngừng, trông có vẻ tứ cố vô thân lại bất lực, Lam Hân nhìn thấy, tim lại nhói đau.

Dù trong lòng có hận đến mức nào, nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô, trong khoảng thời gian này hai người cũng không liên lạc, thỉnh thoảng cha có gọi điện thoại tới, đáy lòng cô hiểu được, cha rất muốn thấy cô, nhưng đang bề bộn nhiều việc, vẫn không có thời gian gặp mặt.

Lam Hân nhanh chóng đứng dậy, không nói gì liền rời đi.

“Ói! Quản lý Lam, cô đi đâu vậy? Chân của cô còn chưa ổn đâu, đừng chạy nhanh thế.” Ninh Phi Phi nói xong, đã không còn thấy bóng dáng Lam Hân.

Lam Hân đi vào văn phòng Lục Hạo Thành, Âu Cảnh Nghiêu tựa hồ biết cô sẽ đến: “Quản lý Lam, Hạo Thành cùng Tử Hoành đã biết, bọn họ đã đi qua đó.”

Lam Hân nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu, hỏi: “Thư ký Âu, thật sự nghiêm trọng sao?”

Âu Cảnh Nghiêu nhìn cô khẽ gật đầu: “Nhà họ Có lúc đánh cược toàn bộ gia sản, hiện tại khoản thanh toán cho nhà cung cấp, lại thiếu nợ rất nhiều, chỉ có cánh khiến mảnh đất đó được xây dựng, nhà bọn họ mới có thể vượt qua.”

“Mảnh đất đó.” Lam Hân lặp lại.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nói: “Không tồi, công ty tài chính của Hạo Thành hữu hạn, bắt động sản của cậu ta đầy rẫy, cho dù toàn bộ lấy ra giao cho nhà họ Có, thì cũng xanh không được bao lâu, phải tìm thêm mấy nhà đầu tư, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”

“Nhà đầu tư n.” Lam Hân trong đầu xẹt qua nụ cười của cha Dịch, nều muốn nói hiện tại ai có năng lực này, vậy chỉ có cha, nhưng cô lại không thể mở miệng.

Âu Cảnh Nghiêu biết, Lam Hân cũng là người nhà họ Cố: “Lam Lam, đêm qua, anh cả và anh hai cô đã ẩu đả với Lục Hạo Khải ở quán bar, ba người đều đã bị tạm giữ.

Sáng hôm nay Cảnh Minh đã chạy qua, hy vọng chuyện này có thể giải quyết, hai anh em họ có thể nhanh chóng ra ngoài.”

Lam Hân bỗng nhiên cảm giác như sét đánh ngang tai, cô lo lắng nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “Cho nên, hiện tại chỉ có cha mẹ tôi chống đỡ sao?”

Âu Cảnh Nghiêu không nói gì, gật gật đầu.

Lam Hân không kịp nghĩ nhiều, xoay người chạy về hướng.

Âu Cảnh Nghiêu cũng không ngăn cản cô.

Mà lúc này, Cố An An đang đi làm ở công ty L.P cũng thầy được tin tức.

Cô ta nắm di động, không biết nên làm cái gì bây giờ?

Dù sao, chuyện xảy ra đêm qua, bây giờ vẫn còn nguyên vẹn.

Có Ức Sầm cùng Cố Ức Lâm đi tìm Lục Hạo Khải hỗ trợ, mấy người hẹn ở quán bar gặp mặt, cô ta cũng đi, vừa thấy mặt, Cố Ức Lâm liền đề nghị Lục Hạo Khải hỗ trợ, vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng Lục Hạo Khải không đồng ý, thông qua Lục Hạo Khải, cô ta mới biết được, nhà họ Có hoàn toàn xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play