Lục Hạo Thành cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh vén những sợi tóc vướng trên cúc áo, rút kinh nghiệm, lần này anh làm chậm hơn nhiều.
Lâu như vậy, máy sợi tóc rồi vẫn chưa được gỡ ra.
Đầu Lam Hân, lẳng lặng dán trên ngực anh. Hơi thở sạch sẽ và sảng khoái của người đàn ông khiến cô có chút nghiện.
Đôi mắt Lục Hạo Thành cứ nhìn chằm chằm vào sợi tóc trên cúc áo, có vài sợi vướng vào nhưng làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Sợ Lam Hân đau, động tác của anh rất nhẹ, rất ôn nhu.
Lam Hân lên tiếng: “Lục Hạo Thành, sao anh ngốc như vậy, mãi còn chưa gỡ được?”
Lam Hân cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài, hai người gần nhau quá, khiến cô không chịu nỗi Lục Hạo Thành: “Lam Lam, sắp xong rồi.”
Sắp, sắp cái đầu anh, sao cô cảm giác tóc mình càng quấn chặt hơn vậy.
Lam Hân: “Không phải anh gỡ ngược hướng chứ? Anh xem trên bàn có kéo không ” Một kéo cắt xuống, cô cũng không cần phải chịu đau.
Lục Hạo Thành làm sao chịu cắt tóc cô chứ:.
“Lam Lam, đừng vội, sắp được rồi.” Lục Hạo Thành đổ mồ hôi trán, đối mặt với những hợp đồng hàng chục triệu, anh có thể không thèm chớp mắt, nhưng đối mặt với cô gái này, nghe cô hét lên vì đau, tim anh cũng đau theo.
Lại qua một phút, Lục Hạo Thành cuối cùng cũng thành công. .
Truyện Khoa HuyễnLam Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm xuống giường.
Tuy nhiên, ngay sau đó, chân cô nâng lên ngáng trúng Lục Hạo Thành, anh mắt trọng tâm, cả người bổ nhào lên người Lam Hân.
Sa ” Lục Hạo Thành kêu lên một tiếng, đôi môi đỏ mọng vô cùng khéo léo áp lên đôi môi mềm mại của Lam Hân.
Chuyện gì đây?
Cô ngáng Lục Hạo Thành một chút, ông trời trừng phạt cô sao?
Không cần!!
Lam Hân đáy lòng kêu rên, nhưng lại không hề động đậy.
Cô trừng lớn mắt nhìn Lục Hạo Thành đang gần sát, tròng mắt không ngừng di chuyển.
Lục Hạo Thành lại cảm thấy vui vẻ, việc tốt tự tìm đến tận cửa, có là ai cũng không từ chối.
Trong ánh mắt cao ngạo kia tràn đầy tình ý dạt dào, tim cũng đập loạn xạ. Cả hai có thể cảm thấy nhịp tim của nhau đang tăng nhanh.
Lục Hạo Thừa mắt tự chủ, khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo liền bắt đầu thăm dò kho báu.
TÚ 926/01) ” Lam Hân vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, anh…..
anh lại nhân cơ hội.
Sự đụng chạm ngọt ngào khiến Lục Hạo Thành đầu hàng, chỉ muốn hưởng thụ giây phút này.
Lam Hân có chút chống cự, cuối cùng cũng rơi vào tay Một lúc lâu sau.
Lam Hân nổi giận đùng giơ tay lên, thấy Lục Hạo Thành vẫn nhìn cô đầy thâm tình, không nỡ buông tay xuống.
Lục Hạo Thành nhướng mày, khóe mày mang theo ý cười, trong mắt hiện lên ý cười, khóe miệng cũng khẽ nhéch lên, yên lặng nhìn cô gái sắp đánh mình.
Lần này, mình bắt nạt quá đã khiến Lam Hân nỗi giận.
“Lam Lam, anh không phải cố ý, là em vấp phải anh.” Giọng nói vui sướng không có chút gì gọi là ủy khuất.
Lam Hân nháy mắt có xúc động muốn đánh chết anh.
Anh còn mặt dày như vậy?
Cô là người bị oan ức nhiều nhát, không có chỗ nào để xả giận nên chỉ có thể ấm ức nuốt vào bụng.
Cánh tay Lam Hân đang giơ lên, yếu ớt hạ xuống.
Cô cúi đầu, vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến người nào đó.
“Ha: hát”. ” Tiếng cười Lục Hạo Thành dễ nghe, “Lam Lam, nếu đánh một cái tát, có thể cho em hết giận, vậy em đánh đi.”
Nói xong, anh đưa mặt tới gần Lam Hân, cô tức tối nhìn anh, cười đắc thắc như vậy, càng đê tiện.
“Đi ra ngoài.” Lam Hân nghiền răng nghiền lợi.
Lục Hạo Thành cười xấu xa: “Lam Lam, chân em còn chưa tốt, anh giúp em thay ga giường.”
Chân cô bị thương trở thành lý do để anh dán lấy mình.
Lam Hân đứng dậy, đi về phía ngăn tủ, cô vừa rồi trải giường cho Cần Nghiên mới nhớ rằng cũng nên thay ga giường của mình.
Cô lấy ra một bộ khăn trải giường và chăn lông vũ màu hồng, được thêu sợi màu vàng, có mùi oải hương thoang thoảng.
Cô không thèm để ý ôm đồ qua, Lục Hạo Thành dõi theo cử động của cô gái, ở chung dưới mái nhà với cô, thật thú vị.
Cô ở nhà, chưa bao giờ trang điểm, ăn mặc thoải mái, cô chính là cô, cùng cô ở chung, đặc biệt thoải mái.
Lam Hân nhìn anh nói: “ÐĐem chăn ôm đến.”
Lục Hạo Thành rất nghe lời, nhanh chóng ôm chăn tới.
Lam Hân nhìn anh tích cực, không khỏi cười cười.
Hai người dùng 10 phút, thay đổi xong ga trải giường và vỏ chăn gối.
Lục Hạo Thành lần đầu tiên làm chuyện như vậy, mặc dù có chút vụng về, nhưng cũng xem như có giúp đỡ.
Lam Hân đặt ga trải giường đã thay và vỏ chăn vào một chậu lớn, ngâm nước, và định sáng mai sẽ giặt lại.
Lục Hạo Thành vẫn đi theo cô, ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ, không nói lời nào, âm thầm quan sát cuộc sống của Lam Hân.
Cô rất bận dù đi làm hay nghỉ ngơi.Ở nhà cũng không nghỉ, làm việc nhà, nấu cơm, chăm sóc con cái, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian một giờ để đọc sách.
Anh cảm thấy cuộc sống của cô thật phong phú và khoái hoạt, mà bản thân anh thích cuộc sống như vậy chết đi được.
“Lam Lam, anh cũng nên đổi.”
Lam Hân nhìn thoáng qua anh nói: “Ngày mai đổi cho anh, nếu giặt chung cũng bớt việc.”
“Được, vất vả cho em, nhưng mà nhà chúng ta thật sự không cần tìm bảo mẫu sao?” Cô như vậy rất vất vả.
Lam Hân nhìn anh lạnh lùng: “Chuyện tự mình làm được, sao phải tiêu tiền uỗổng phí, tuy rằng anh có nhiều tiền, nhưng cuộc đời của mình thì nên chủ động làm việc, mới có thể cảm nhận được cuộc sống là thế nào.”
Lam Hân nói xong liền bước xuống cầu thang, Nghiên Nghiên chắc sắp đến.
Máy bay không delay, Nghiên Nghiên đúng giờ hạ cánh, Mộc Tử Hoành đã tới đón, chắc cũng sắp tới nơi.
Lục Hạo Thành cười đi theo phía sau, không nói gì.
Lúc xuống tầng, Lam Hân nhìn thấy Sở Phi Dương cùng Nhiên Nhiên đang nói chuyện hai đứa trẻ trò chuyện hăng say, cũng yên tâm.
Mộ Thanh nhìn hai người đi xuống, cười nói: “Lam Lam, Nghiên Nghiên nói, con bé chưa ăn cơm, nhưng mà tắc đường, phải nửa giờ sau mới đến nơi.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ, vậy con đi chuẩn bị.”
“Được!” Mộ Thanh cười cười: “Nghiên Nghiên thích nhất đồ con làm.”
Lam Hân cũng biết cô ấy thích, nên đã chuẩn bị bánh chẻo cho Cần Nghiên.
Cần Nghiên có thể nói là người cho cô cuộc đời thứ hai, mấy năm nay hai người thân nhau như chị em ruột.
Lam Hân đi về phòng bếp, Lục Hạo Thành cũng đi theo sau.
Lục Tư Tư nhìn, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ, con trai mẹ hoàn toàn rơi vào tay giặc.”
Mộ Thanh cười nói: “A Thành cùng Lam Lam nhà chúng rất xứng đôi.”
Lục Tư Tư không nói nên rời, cảm thấy bản thân như người ngoài.