*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điểm này, Lam Hân không phủ nhận, quả thật cô học cái gì đều rất nhanh.

Tuy nhiên nếu được yêu cầu quản lý công ty của cha, cô cũng không có năng lực lón như vậy.

Dịch Thiên Kỳ vỗ vỗ tay con gái: “Lam Lam, cha cả đời này không dễ dàng, duy nhất có thể chứng minh chỉ có khối bất động sản đang sở hữu.”

“Cha!” Lam Hân sắc mặt hơi đổi, cô sao có thể quên, cha đã đi đến thành công hiện tại như thế nào, con đường đó đã rất vất vả.

Dịch Thiên Kỳ cười cười: “Lam Lam, con đó, cha lần đầu tiên nhìn thấy con, lúc đó con nắm tay mẹ, gọi ta là chú Dịch, nhìn vào đôi mắt to sáng ngời đó, ta đã nghĩ, Dịch Thiên Kỳ nếu có một cô con gái như vậy thì tuyệt biết bao. Cha tin tưởng con, nhất định sẽ bảo vệ tốt tâm huyết cả đời cha.”

Đây là món quà duy nhất ông muốn dành tặng cho cô con gái này.

Tiền thi hơi thô tục, nhưng không có tiền, ở thời đại này, thật sự có rất nhiều chuyện không làm nổi Lam Hân nhìn ánh mắt chờ mong của cha, ôm cuốn sách trong tay, nắm thật chặt, “Cha….. T “Lam Lam, bớt chút thời gian.” Dịch Thiên Kỳ biết suy nghĩ trong lòng cô, “Cha mang con đi, hơn nữa công ty, không phải là công ty cỗ phần, chỉ có mình cha làm chủ.”



OITEIATIS 77/105. 5 Cha cô rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?

Sở hữu vốn riêng, thật là đáng sọ!!

“Cho nên, Lam Lam, không có phức tạp như con tưởng. Cha đã trải qua rất nhiều, chán ghét đám cổ đông cả ngày ồn ào, công ty là vốn riêng của cha, không có ai tham gia cả. Chờ khoảng thời gian này con đỡ bận, cha sẽ cho con tiếp xúc với ngành này.” Dịch Thiên Kỳ chờ mong nhìn con gái.

Đứa trẻ này, ông thật sự thương yêu.

Lam Hân gật gật đầu, nói: “Cha. ……

Dịch Thiên Kỳ chỉ sợ Lam Hân từ chối, lại ngắt lời cô, “Lam Lam, không cần phải gấp gáp đồng ý, suy nghĩ một chút, đọc mấy cuốn sách cha đưa cho trước, con sẽ biết, tạo ra một mái nhà đẹp và hạnh phúc cho người khác, cũng có thể làm cho bản thân cảm nhận được hạnh phúc chân thực.”

Đã gần 40 năm ông bỏ công xây dựng phòng ở, để hàng triệu gia đình đều có thể hạnh phúc. chung sống. Mà ông, mãi không có nhà, mỗi đêm, nhìn thấy ánh đèn ấm áp của vạn nhà, lòng chua xót không ai hiểu được.

Nhưng mà hiện tại tốt lắm, ông đã có nhà của riêng mình.

Lam Hân yên lặng nhìn cha.

Công ty cha xây dựng nhà ở, chất lượng tốt, tòa nhà chưa xây dựng xong đã được đặt mua xong hết rồi.

Mẹ đã nói qua, danh tiếng công ty cha luôn rất tốt.

Đây là điều mà một người cha mong đợi ở con gái mình, dù không thích cuộc sống phức tạp, nhưng là con gái, đồ của cha mẹ vẫn phải đứng ra bảo vệ.

Tuy nhiên, nào có dễ dàng như vậy, không phải chỉ đọc vài cuốn sách là có thể đứng ra.

“Cha, có thời gian con sẽ đọc hết chỗ sách này.”

Dịch Thiên Kỳ nghe vậy vui mừng, “Lam Lam, sau khi xem xong, con nhất định sẽ có trải nghiệm khác, đến lúc đó, sẽ đồng ý với cha.”

Lam Hân cười gật gật đầu: “Ba, vậy chờ con xem xong lại nói cho cha câu trả lời đi.”

“Được!” Dịch Thiên Kỳ cười gật gật đầu.

Mộ Thanh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai cha con đang trò chuyện: “Cha con hai người nói chuyện gì thế, con vui vẻ như vậy?”

Dịch Thiên Kỳ: “Thanh Thanh, tôi đang hướng dẫn con gái gia nhập vào công ty đây.”

Lam Hân: đáng tiếc cô là đồng đội heo, cô quá khổ sở rồi.



Mộ/Thanh.” _ “Lam Lam, sao còn lạc hậu như vậy? Lúc còn trẻ, con nghĩ ta đã làm gì?”

Lam Hân cười nói: “Làm nữ tổng tài bá đạo?”

TH Ha 2 ” Mộ Thanh cười cười, bỗng nhiên nghiêm mặt: “Đáng tiếc ta không có số mệnh kia, nhưng mẹ hiện tại đem hy vọng gửi gắm lên con.”

Hai tòa núi lớn đè nặng là cảm giác gì?

Còn có thể thở không?

Lam Hân biết không nên tiếp tục chủ đề này, néu không cô khó tiêu hóa kịp.

“Cha, mẹ, hai người nghỉ ngơi sớm, con qua gặp Giai Kỳ.” Lam Hân nói xong, ôm sách chạy vào phòng Trầm Giai Kỳ.

Dịch Thiên Kỳ hơi nhíu mi, nhìn thoáng qua Mộ Thanh, “Thanh Thanh, không phải tôi ép Lam Lam sớm quá chứ?”

Mộ Thanh cười cười: “Không vội, đứa nhỏ này, rất để tâm đến cảm xúc của người khác. Nếu ông nói với nó đây đều là tâm huyết của mình, nhất định nó sẽ xem trọng.”

Dịch Thiên Kỳ vẻ mặt may mắn, “Thanh Thanh, đúng là tôi đã cùng Lam Lam nói như vậy.”

“Vậy là tốt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ga giường tôi đã thay xong rồi.”

Dịch Thiên Kỳ rất nhanh buông tờ báo, cười thâm sâu “Chỉ chờ vợ ra lệnh thôi.”

Mộ Thanh ngượng ngùng cười, Dịch Thiên Kỳ đứng dậy, dịu dàng nắm tay bà trở về phòng.

Lam Hân quay đầu lại nhìn cha mẹ ngọt ngào, cũng hạnh phúc cười cười.

Trầm Giai Kỳ rất nhanh mở cửa ra, mỉm cười: “Lam Lam, vào đi, tìm tôi có việc sao?”

Lam Hân cười nhìn cô, có một số việc, không thể không nói, đúng là duyên phận, đứa nhỏ trong bụng Giai Kỳ, là cháu của cô.

Lam Hân cười nói: “Giai Kỳ, mấy ngày nay cậu trở về hơi muộn, có một số chuyện tôi muốn nói với cậu.”

Lam Hân nhìn thoáng qua bụng cô, hiện tại đã khá lộ bụng, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.

Trầm Giai Kỳ cười nói: “Lam Lam, hiện tại công việc kinh doanh khá tốt, nhờ có cậu, mỗi ngày tôi đều sống rất trọn vẹn.”

Lam Hân ngồi xuống bên giường, nhìn thấy cô thân đầy đặn, cười nói: “Giai Kỳ, ngồi đi!”

Trầm Giai Kỳ cười ngồi xuống, chờ cô nói.

Lam Hân nói: “Giai Kỳ, tôi biết, cậu còn tình cảm với Cố Ức Lâm, có phải hay không?”

Trầm Giai Kỳ vừa nghe, ánh mắt ảm đạm, trong lòng nghĩ nghĩ, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, sao có thể nói quên liền quên chứ?

Lam Hân vừa nhìn cũng hiểu: “Giai Kỳ, gần đây tôi có chút chuyện, cậu về muộn nên còn chưa nói qua.”

Trâm Giai Kỳ căng thăng nhìn cô, “Lam Lam, có phải Cô An An lại bắt nạt cậu không? “

Lam Hân khẽ lắc đầu: “Giai Kỳ, không phải tôi vẫn có gắng tìm người thân sao? Nhà họ Có, chính là người nhà của tôi, hơn nữa, Cố Ức Lâm là anh hai tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play