Cố Ức Sầm bắt lực nhìn bố anh, nói: “Bố à, Tiểu Ức giờ còn chưa tỉnh lại, em ấy mà tỉnh lại rồi thì con sẽ đi xin lỗi ngay, chẳng cần bồ phải nhắc đâu.”
Cố Tích Hồng hề nhắc đến chuyện này liền rất tức giận, bởi Cố Ức Sầm là đứa con ông rất mực yêu thương bao năm nay mà.
Cố Tích Hồng sắc mặt ủ rũ, nói: ” Tất cả cũng là tại mẹ mày chiều mày quá sinh hư, lúc mày còn nhỏ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đường đường là một thằng con trai mà lúc nào cũng bám váy mẹ, làm nững.”
Cố Ức Sầm nói không nên lời: “Bố à, như nào gọi là làm nũng chứ? Bố nhìn con này, con đường đường là một thằng đàn ông, thân cao 1m70, bố nói vậy không sợ người ngoài nhìn vào chê cười con sao?”
“Không có gì phải sợ cả!” Cố Tích Hồng nhìn chằm chằm Có Ức Sầm, nói tiếp: “Mày nhìn xem em trai Cố Ức Lâm có điểm nào giống mày không?”
Cố Ức Sầm liếc nhìn liếc nhìn Cố Ức Lâm, hai anh em họ là anh em ruột, là hai cá thể riêng biệt, làm sao có thể giống hệt như anh ta được chứ?
Nhưng xét theo tiêu chuẩn của Cố Tích Hồng thì Cố Ức Lâm ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn Cố Ức Sầm nhiều.
Còn Cố Ức Sầm làm sao có thể ngoan ngoãn như Cố Ức Lâm được chứ?
Cố Ức Lâm tính tình điềm đạm, anh khiến anh trai Cố Ức Sầm đứng cạnh phải tự mình cảm thấy xấu hồ, dù đã thử nhiều cách nhưng anh ta vẫn chưa thể nào luyện được tính điềm tĩnh như em trai mình, nhưng suy cho cùng thì mỗi người có một điểm mạnh riêng.
Có Ức Sầm cúi đầu không nói gì, bây giờ anh ta có nói gì cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí chỉ cần mở miệng nói sẽ bị ăn mắng ngay tức khắ!
c Anh ta vẫn còn nhớ, hồi nhỏ, Tiểu Ức được mọi người chăm sóc, yêu thương hết mực.
Mộc Tử Hoành liếc nhìn ba bố con Cố Tích Hồng, chợt nhận ra bốn người họ đang đứng giữa lối đi, người qua người lại rất đông bèn lên tiếng.
Anh nói: “Bác à, chúng ta về phòng bệnh đi.”
Cố Tích Hồng liếc nhìn Cố Ức Sầm, nói: “Ức Sầm về phòng chăm sóc cho mẹ đi, Ức Lâm, Tử Hoành và ta sẽ đi thăm Tiểu ỨC”
Cố Ức Sầm nghe vậy liền gật đầu, gặng hỏi thêm: ” Bố à, vậy chúng ta có nhận lại Tiểu Ức không?”
Cố Tích Hồng từ lâu cũng muốn nhận lại Tiểu Ức, nghe vậy, ông liền đáp: “Đợi một thời gian nữa đã, là Hạo Thành tìm thấy Tiểu Ức trước tiên nhưng chưa nói ra vì còn lo lắng nhiều điều, vậy nên mày đừng có mà nói năng linh tinh trước mặt Cố An An đấy.”
“Vâng, Cô An An là người có dã tâm độc ác, lân này là gia đình ta ra mặt cứu giúp cô ta, nào ngờ lại bị cô ta chơi lại một vỗ, đúng là độc ác mà.” Cố Ức Sầm tức giận nói.
Mộc Tử Hoành chế nhạo nói: “Cố Ức Sầm, chuyện này trách cô ta cũng chẳng ích gì, có trách thì trách cậu nghĩ mọi chuyện đơn giản quá mà thôi.”
Mộc Tử Hoành lần này thông minh hơn nhiều, nói xong anh rời đi ngay, không để cho Có Ức Sầm có cơ hội mở lời.
Cố Ức Sầm chỉ còn cách nhìn theo bóng lưng của Mộc Tử Hoành đang rời đi, tức không nói nên lời.
Ức Lâm vỗ vai anh ta, nói: “Anh à, anh mau về phòng trông mẹ đi!”
Cố Ức Sầm “hù” mũi một cái rồi quay người đi về phía phòng bệnh của mẹ.
Cố Ức Lâm dìu Cố Tích Hồng đi về hướng phòng bệnh của Lam Hân.
Lam Hân vẫn chưa tỉnh lại, Lục Hạo Thành và Tiểu Tuấn vẫn đang kiên nhẫn ngồi chờ đợi.
Lục Hạo Thành thấy Mộc Tử Hoành quay lại, Tử Hoành vừa bước vào phòng anh đã nói: “Cậu đi mua cho Tiểu Tuấn một bộ quần áo đi.”
Mộc Tử Hoành chau mày, liếc nhìn Tiểu Tuần, cứ để cậu bé khoác áo khoác ngoài của Âu Cảnh Nghiêu thì cũng không ổn cho lắm.
“Được rồi, Tiểu Tuần, đợi chú một lát, chú đi mua cho cháu một bộ quần áo mới.”
Mộc Tử Hoành liếc nhìn Cố Tích Hồng, cũng vừa đúng lúc anh có việc ra ngoài, nên anh ra hiệu cho bố con Cố Tích Hồng đi vào, đây cũng là chuyện mà anh đã nghĩ ngay trước đó, nhưng vừa gặp Có Ức Lâm và Cố Ức Sầm ở bên ngoài, anh đã quên béng mắt!”
Có Tích Hồng và Cố Ức Lâm bước vào, Tử Tuấn vừa nhìn thấy họ liền tức giận nói: “Các người đến đây làm gì?”
Nhà họ Cố năm lần bảy lượt làm tổn thương mẹ cậu, từ giờ về sau, Tiểu Tuần không muốn gặp lại họ thêm một lần nào nữa.
Lục Hạo Thành thấy Cố Tích Hồng và Cố Ức Lâm bước vào, cũng lạnh lùng, thờ ơ, không nói gì.
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tiểu Tuấn vẫn chưa được dập tắt.
Ai cũng có những thứ mục tiêu để theo đuổi đến tận cùng, Tiểu Tuấn cũng vậy, tính cách ngang tàn của cậu không ai không biết tới cả.
Có Tích Hồng đau lòng nhìn con gái đang bắt tỉnh trên giường bệnh, rồi quay sang nhìn Tiểu Tuấn, nói: “Tiểu Tuấn, xin lỗi cháu, ta hứa từ giờ về sau sẽ không để xảy ra chuyện tương tự như này nữa.”
Lam Tử Tuần liếc nhìn Cố Tích Hồng, không nói gì cả.
Cố Ức Lâm nhìn Lam Hân bị dị ứng sưng hết mặt mũi, không nói gì cả, trong kí ức của mọi người trong nhà họ Cố thì Tiểu Ức bị dị ứng với xoài, vậy nên trước giờ họ chưa từng cho đồ ăn có vị xoài cho cô ăn, cũng bởi vì xoài là thứ gây ra đau đớn cho cô Không ngờ Tiểu Ức có thể bị dị ứng nghiêm trọng tới mức như này.
Haiz!!
Bất chọt, điện thoại của Lam Tử Tuấn đổ chuông.
Lam Tử Tuấn liếc nhìn điện thoại, vội bắt máy.
“A lô, Nhiên Nhiên à!” Cậu nói bằng giọng vô cùng điềm đạm.
“Anh à, mai em sẽ về, vừa nãy em gọi cho mẹ mà không gọi được, anh nhớ báo cho mẹ nhé, nhưng lần này em sẽ về một mình trước, mẹ Cẩn Nghiên còn có việc gấp phải giải quyết nên một tuần nữa mẹ mới về được.”
Lam Tử Tuấn hỏi: “Ngày mai có ai đến sân bay đón em chưa?”
Nhiên Nhiên đáp: “Anh à, không cần ai đến đón em đâu, công – ty cho xe đến đón em, đến lúc đó em sẽ bảo họ cho em về đường Vĩnh Thanh, xong anh nói với ông bà và mẹ là em về thăm Kỳ Kỳ, tiện thể chụp ảnh đại diện cho tập đoàn Lục Thị, xong mình chuẩn bị nhập học luôn.”
“Ừm, anh sẽ báo cho mẹ và ông bà.”
Lam Tử Tuấn nói xong liền cúp máy, không kể chuyện của mẹ cho Nhiên Nhiên biết.
Lục Hạo Thành hỏi: “Tiểu Tuần, mai Nhiên Nhiên về à2”
“Vâng!” Lam Tử Tuấn khẽ gật đầu, nếu Nhiên Nhiên mà thấy mẹ trong tình trạng này, cậu bé chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Cố Ức Lâm mỉm cười, Nhiên Nhiên cũng là một cậu bé tài giỏi.
Anh nhìn Tiểu Tuấn, vẻ mặt đầy áy náy, nói: “Tiểu Tuấn, Hạo Thành, xin lỗi mọi người, chuyện hôm nay tất cả cũng là vì anh tôi quá nông nổi nên…”
Lam Tử Tuấn nghe vậy, nét mặt vẫn không chút vui vẻ, nói: “Tốt hơn hết là mẹ tôi vẫn sẽ khỏe mạnh, nếu có mệnh hệ gì với mẹ thì….” Lam Tử Tuấn đang nói lại ngập ngừng, ánh mắt tức giận hướng về phía Cố Ức Lâm.
Nếu mẹ cậu có mệnh hệ gì, thì cậu cũng không biết bản thân mình có thể làm ra những chuyện gì?
Cố Ức Lâm đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt hận thù, tức giận của Lam Tử Tuấn, trong đầu anh chợt nghĩ đến những lời mà Mộc Tử Hoành cảnh báo trước đó.
ty cho xe đến đón em, đến lúc đó em sẽ bảo họ cho em về đường Vĩnh Thanh, xong anh nói với ông bà và mẹ là em về thăm Kỳ Kỳ, tiện thể chụp ảnh đại diện cho tập đoàn Lục Thị, xong mình chuẩn bị nhập học luôn.”
“Ừm, anh sẽ báo cho mẹ và ông bà.”
Lam Tử Tuấn nói xong liền cúp máy, không kể chuyện của mẹ cho Nhiên Nhiên biết.
Lục Hạo Thành hỏi: “Tiểu Tuần, mai Nhiên Nhiên về à2”
“Vâng!” Lam Tử Tuấn khẽ gật đầu, nếu Nhiên Nhiên mà thấy mẹ trong tình trạng này, cậu bé chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Cố Ức Lâm mỉm cười, Nhiên Nhiên cũng là một cậu bé tài giỏi.
Anh nhìn Tiểu Tuấn, vẻ mặt đầy áy náy, nói: “Tiểu Tuấn, Hạo Thành, xin lỗi mọi người, chuyện hôm nay tất cả cũng là vì anh tôi quá nông nổi nên…”
Lam Tử Tuấn nghe vậy, nét mặt vẫn không chút vui vẻ, nói: “Tốt hơn hết là mẹ tôi vẫn sẽ khỏe mạnh, nếu có mệnh hệ gì với mẹ thì….” Lam Tử Tuấn đang nói lại ngập ngừng, ánh mắt tức giận hướng về phía Có Ức Lâm.
Nếu mẹ cậu có mệnh hệ gì, thì cậu cũng không biết bản thân mình có thể làm ra những chuyện gì?
Cố Ức Lâm đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt hận thù, tức giận của Lam Tử Tuấn, trong đầu anh chợt nghĩ đến những lời mà Mộc Tử Hoành cảnh báo trước đó.
như duyên số sắp đặt vậy.
Nhưng ông vẫn coi Lam Hân hệt như con đẻ của mình vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT