“Biết rồi, sáng ngày mai sẽ không quên em đâu.”Sáng ngày hôm nay cô gặp Lục Hạo Thành, kết quả là cô lại cùng Cần Hi vui vẻ, huyên náo cả một ngày trời.
Điện thoại của Lam Hân bỗng kêu lên.
Cô nhìn rồi nói:”Là Cần Nghiên gọi tới.” “Alo, Nghiên Nghiên.” Điện thoại đầu bên kia truyền tới một giọng nói vui vẻ:”Lam Lam, ngủ chưa?” Lam Hân nhìn màn hình điện thoại, nói:”Nghiên Nghiên, bây giờ là chín giờ theo giờ Bắc Kinh, tớ sẽ không ngủ sớm như thế, hoạt động của các cậu kết thúc rồi sao?” “Kết thúc rồi, nhưng mà sáng sớm mai chúng tớ phải bay đến thành phố Giang, bận quá không kịp nói với cậu, Nhiên Nhiên nói, muốn gặp cậu, chúng tớ tối mai lại quay về thành phố Phàn, bay giờ tớ đưa Nhiên Nhiên qua đó, cậu gửi vị tí cho tớ đi.” “Ahh, Thật à2” Lam Hân hưng phấn nói.
Nếu Nhiên Nhiên của cô ở thành phố Giang, điều này đối với cô mà nói, quá là vui rồi.
ngôn tình ngược“Lam Lam, tớ mà còn lừa cậu sao.
Tớ định để con trai bảo bối của tớ đến khách sạn ở, nhưng mà tiểu tử này muốn đi tìm cậu.” Giọng nói của Cẩn Nghiên có phần uất ức.
“Ay ya, Ai bảo Nhiên Nhiên là con của tớ.” Lam Hân đắc ý, hai người nói chuyện vài câu, Lam Hân gửi vị trí chỗ ở của cô cho Cần Nghiên.
Cô cất điện thoại vào trong túi, cười nói: “Cẩn Hi, ngày mai chúng ta không cần đi tìm nhà nữa, em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chị đưa Nhiên Nhiên đi chơi một ngày.” Cần Hi nghe thấy vậy, vẻ mặt của anh uất ức “Xem ra, bữa sáng của em lại bị hủy rồi.” Lam Hân cười nhìn anh, sao anh vẫn còn nhớ chứ.
“Cần Hi, Vậy thì tối mai mời chị với Nhiên Nhiên ăn cơm đi? Chuyến bay tối mai của Nhiên Nhiên chắc vẫn kịp.” “Chỉ còn có thể như vậy thôi.”Cẩn Hi chậm rã trả lời, có thể gặp Nhiên Nhiên, anh cũng rất là vui.
Hai ngươi vừa đi vừa nói chuyện, đến dưới nhà đợi Cần Nghiên đến.
Đợi được tầm mười phút, Cần Nghiên và Nhiên Nhiên ngồi taxi đến.
“Mẹ, Chú Lạc!”Nhiên Nhiên ngó đầu ra ngoài cửa sỏ, kích động hét lớn.
“Nhiên Nhiên” Lam Hân vui vẻ đi đến, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Cẩn Nghiên, ánh mắt cô hơi đau lòng.
“Cần Nghiên, vì Nhiên Nhiên, cậu vắt vả rồi.” Cần Nghiêm mặc một chiếc váy mà đỏ thẫm, gợi cảm quyền rũ.
Vốn dĩ Cần Nghiên không muốn xuống xe nhưng nghe thấy lời này của Lam Hân, sự mệt mỏi của cô bỗng tan biến mắt.
Cô đối với cô nói:”Lam Lam, có được câu này của cậu, tất cả những thứ này đều đáng, Nhiên Nhiên của chúng ta trời sinh đã được như vậy, diễn xuất xuất thần, tình cảm và bầu không khí xung quanh cũng rất tốt, trong quá trình quay chụp, đạo diễn đều rất thích thú.” Cần Hi cũng đi đến, dơ tay xoa đầu Nhiên Nhiên nói:”Nhiên Nhiên, cháu giỏi quá.” Nhiên Nhiên khiêm tốn cười:”Chú Lạc, Nhiên Nhiên sẽ cố gắng nỗ lực.” “Nhiên Nhiên, xuống thôi, để cho mẹ Cẩn Nghiên về nghỉ ngơi.” Lam Hân vẫy vẫy tay với con trai.
“Bye bye mami.”Nhiên Nhiên ôm Cẩn Nghiên rồi xuống xe.
Ánh mắt của Cần Nghiên tràn đầy lòng ấm áp, ngọt ngào, cô nũng niu nói: “Ôi, tiểu bảo bối của tôi, đúng là yêu mami quá mà.” Lam Hân đi đến phía sau xe, cầm hành lí của Nhiên Nhiên nói: “Cẩn Hi, Cẩn Nghiên, hai người nghỉ ngơi sớm đi.” “Ừ! Ngày mai cùng nhau ăn tối!” Cẩn Hi cười nhìn hai người họ, cô rất mệt rồi, không muốn vận động thêm tí nào nữa.
“Mami, chú Lạc ngày mai gặp.” Hai bên chào tạm biệt nhau, Lam Hân đưa Nhiên Nhiên rời đi.
Cần Hi cười nhìn bóng dáng hai mẹ con họ, ánh mắt của anh thâm tình, si mê nhìn theo bóng dáng phía trước, nhìn cô càng ngày càng đi xa hơn, không động tính gì mà cứ nhìn, bao hàm trong đó còn có sự chờ mong, chờ đợi.