*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dần dần, bên người truyền đến tiếng hít thỏ đều đều.

Lam Hân hơi ghé mắt nhìn qua, khuôn mặt có đường nét tỉnh tế khi đang ngủ, vẫn thu hút như vậy, nhưng đôi mắt nhắm nghiền vẫn phảng phát sự kiêu ngạo trời cho, cùng với chút ưu thương.

Anh cũng có quá khứ thống khổ, lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô có thể cảm giác được nội tâm đau khổ cùng cô độc của anh.

Bởi vì cô cũng từng là người như vậy, cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy anh là lúc gây tai nạn xe, nhưng anh nhìn chằm chằm mình như vậy, lúc ấy cô rất sợ hãi.

Hiện tại biết chút chuyện xưa của anh, người đàn ông bá đạo này lại khiến người khác đau lòng.

Lam Hân mỉm cười, lằng lặng nhìn mắt anh một hồi lâu, Lam Hân chuyển mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt như tượng tạc kia.

Dần dần, cô cũng có nhiều suy nghĩ.

Đêm khuya, trong bệnh viện cũng rất yên tĩnh.

Mà trong lúc ngủ Lam Hân cảm giác bên tai truyền đến âm thanh thống khổ.

Cô chậm rãi mở mắt, mơ màng nghĩ đến mình nghe nhầm, nhưng nghe kỹ lại, vẫn thấy giọng nói đứt quãng vang lên.

“Lam Lam, Lam Lam, đừng đi…… Lam Lam, trở về, không cần ở lại đây,.:..:) Âm thanh mơ ngủ rõ ràng bê tai, khiến Lam Hân lập tức tỉnh ngủ.

Lam Hân nhanh chóng nhìn qua Lục Hạo Thành, chỉ thấy Lục Hạo Thành đầu đầy mò hôi, ánh mắt trói chặt, thống khổ. nói mê man.

Một câu không rời hai chữ Lam Lam.

“Lam Lam, Lam Lam, mẹ, chị gái cũng rời khỏi…… đừng rời [s[Ƒ ` RẺ tiệt: ” Lục Hạo Thành từng chữ nói ra đều mang theo đau đón, giọng nói nghẹn ngào, lộ ra nỗi tịch mịch cùng tuyệt vọng.

Anh giống như rơi vào vực sâu thấy đáy, không thể thoát ra.

Lam Hân chưa từng thấy Lục Hạo Thành như vậy, cô giật mình, nhẹ nhàng đẩy Lục Hạo Thành.

“Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành…… ` Nhưng mà Lục Hạo Thành vẫn chìm đắm trong đau khổ, lay thế nào cũng không tỉnh, những cảnh tượng chia lìa đau đớn cứ vây lấy anh.

“Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành, anh nhanh tỉnh lại.” Giọng nói của Lam Hân. khàn khàn mà sốt ruột.

Lục Hạo Thành vẫn liên tục nói mê, đau đớn dãy dụa, từng hạt mô hôi lớn như hạt đậu đua nhau chảy xuống.

Lam Hân thấy vậy, tim cũng đau đớn, cô dùng sức lay Lục Hạo Thành.

“Lục Hạo Thành, anh mau tỉnh lại đi? Lục Hạo Thành…… „ Lục Hạo Thành ở trong mơ, vẫn đang chật vật quỳ dưới mưa khóc rồng.

Màn đêm tối đen, khiến anh không thể nhìn ra một tia ánh sáng.

“FÙC Hạo Thanh…….. Lục Hạo Thành.”

Lục Hạo Thành mở choàng mắt, ai, là ai đang gọi anh.

Giọng nói này có chút quen thuộc.



Lam Hân hơi chấn động, cũng nhẹ nhàng ôm anh đang run rẫy, người đàn ông này cũng có lúc cô độc và bắt lực.

Mấy năm nay, anh vì chờ đợi một người phụ nữ không biết bao giờ sẽ trở về, mà luôn giữ mình.

Người đàn ông nhìn bề ngoài cố chấp, lạnh lùng vô tình, nhưng trong thâm tâm vẫn còn dòng nước mềm mại.

Chỉ cần người đó trở về, trái tim tịch mịch kia sẽ đập rộn ràng trở lại.

Cô gái Lam Lam ở trong lòng anh đã bén rễ thành rừng cây, toàn bộ thế giới đều dành cho người con gái tên Có Ức Lam.

Mà cô chỉ là cô nhi, không có cha mẹ ruột yêu thương, cũng không có người đàn ông che chở. Toàn bộ thế giới của cô giờ đây,đã có máy đứa nhỏ, đã có mẹ để ỷ lại, có cha để làm nũng, cuộc sống đơn giản như vậy, thật sự đã thỏa mãn.

So sánh với người đàn ông trước mặt này, cô cũng hiểu được chính mình rất may mắn.

Giọng cô mềm nhẹ nói: “Lục Hạo Thành, anh không cần lo lắng, Lam Lam của anh sẽ không rời đi.”

Lục Hạo Thành nao nao, ôm cô càng dịu dàng.

Lúc này anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nghe thấy thấy giọng nói dịu dàng này có thể tưởng tượng khuôn mặt cô sẽ ôn nhu đến thế nào.

“Được, không rời đi, Lam Lam không rời đi.” Lục Hạo Thành thấp giọng nói xong, vẫn không muốn buông cô ra Anh ôm lấy cô cùng nhau nằm xuống.

Lam Hân đột nhiên trừng lớn mát, Lục. š giác Lục Hạo Thành, anh quay về ghế nằm đi.”

Nhưng Lục Hạo Thành vẫn vùi đầu ở hõm vai cô, không nhúc nhích.

“Lam Lam, sao em có thể tàn nhẫn như vậy, bỏ lại tôi một mình, không ai biết, em quan trọng với tôi đến thế nào.” Quan trọng đến mức anh có thể cam tâm tình nguyện đánh đổi cả mạng sống để cô một đời bình an.

Lam Hân ngây ngốc nhìn trần nhà, giờ phút này không biết nên nói cái gì? Còn có thể nói gì nữa đây?

Đối mặt với người sỉ tình như vậy, đáy lòng cô chỉ có tràn đầy hâm mộ.Lục Hạo Thành sẽ mãi không phụ Cố Ức Lam.

Lam Hân mỉm cười, bên tai lại truyền tiếng hô hấp đều đều.

Lục Hạo Thành thường xuyên ngủ không ngon giấc, cũng hay tỉnh dậy như vậy, tìm được cảm giác an toàn lại nặng nề thiếp đi.

Lục Hạo Thành mấy năm nay, vì chờ đợi một người, anh cho đi, trả giá, thống khổ, cô độc, đều không muốn ai biết.

Lam Hân không dám cử động, trừng mắt nhìn trần nhà, cô buồn ngủ đến díu mắt, cuối cùng nhịn không được, đã ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Lục Hạo Thành ngủ ngon giấc, sáng sớm liền tỉnh lại.

Anh chớp mắt, có chút mê mang, khi nhìn thấy người trong ngực.

Kí ức hôm qua ùa về, anh nhìn người đang ngủ ngon lành, dịu dàng cười cười.

Cô nhóc, em rốt cục đã trở lại, có biết không? Mấy năm nay, tôi chờ em rất khổ sở.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, khóe miệng tràn ngập hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play