Sự việc hôm nay xảy ra là do lỗi của Hạo Thành, nếu không phải đột nhiên nhận ra anh là con trai của mẹ cô thì bây giờ cô đã cãi nhau với anh rồi.

Làm gì có chuyện để anh cười vui vẻ như này chứ.

Lục Hạo Thành nhìn cô cười dịu dàng: “Lam Lam, bây giờ em không đi lại được, hãy nghe lời đi, đừng nhúc nhích!” Giọng điệu của anh rất dịu dàng, khiến trái tim đang cáu kỉnh của người ta đột nhiên bình tĩnh lại.

Lam Hân im lặng nhìn anh, với cô anh là chàng trai anh tuần, đẹp trai không ai sánh bằng, đôi môi mỏng mang theo nụ cười ôn nhu, khiến cho đường nét lạnh lùng cứng rắn thường ngày trở nên hào nhoáng.

Mọi người đi qua và các y tá không thể nào không chú ý đến vẻ ngoài đẹp trai của anh.

Lam Hân biết anh luôn là tâm điểm của mọi người, đi đâu anh cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Lam Lam.” Nhạc Cần Hi hai tay xách đồ xuất hiện trước mặt Lục Hạo Thành và Lam Hân, anh ta nhìn Lục Hạo Thành bằng đôi mắt u ám, đến tiếng gọi Lam Lam cũng vô cùng nhỏ nhẹ.

Lam Hân vừa nhìn đã biết Nhạc Cần Hi không vui, cô cười nói: “Cần Hi, cảm ơn cậu, lại làm phiền cậu rồi.”

Nhạc Cần Hi khẽ lắc đầu nhìn vào mắt cá chân đang sưng đỏ của cô.

Anh chau mày hỏi: “Cậu lại bị tro chân à2”

“Ừm!” Lam Hân khẽ gật đầu.

“Cậu đấy, đi đứng thế nào mà chân lại thành ra nỗi này? Có khi tôi nên chuyển đến sống cùng gia đình cậu, sau đó hàng ngày đưa đón cậu đi làm, có như vậy thì mới không có chuyện gì xảy ra với cậu nữa.” Nhạc Cần Hy nhìn Lam Hân, ánh mắt yêu thương trìu mến, từ khi trở về Giang Thị, Lam Hân bị thương hết lần này đến lần khác.

Lời của Nhạc Cần Hy giống hệt với Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cười nói: “Không cần phiền đến anh Nhạc đây, sau này tôi sẽ phụ trách việc đưa đón Lam Lam đi làm.”

Nhạc Cần Hi nghe vậy tức giận nói: “Lục Hạo Thành, anh đúng là đồ mặt dày, tránh xa Lam Lam cho tôi.”

Nhạc Cần Hy trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cũng lạnh lùng nhìn anh ta.

Lam Hân thấy hai người hệt như sắp cãi nhau, cô đang định nói thì giọng nói của Mộ Thanh đột nhiên vang lên: “Hạo Thành, Cần Hi, hai đứa mau đến đây, Kì Kì tỉnh lại rồi.”

Nghe Mộ Thanh gọi hai từ Hạo Thành, anh ta hơi nhíu mày liếc nhìn Mộ Thanh đầy nghỉ hoặc.

Mộ Thanh liếc nhìn Nhạc Cần Hi cười nói: “Cần Hi, Hạo Thành là con của dÌ.”

“Cái gì?” Nhạc Cần Hi kinh ngạc nhìn Mộ Thanh, nghe tin này xong anh ta hệt như vừa nghe sét đánh ngang tai vậy.

Hóa ra Lục Hạo Thành là con trai của dì Mộ, đây là điều mà anh ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

“Dì Mộ …” Nhạc Cẩn Hi nhìn Mộ Thanh, không nói nên lời.

Mấy năm nay, cuộc sống của dì Mộ cũng gặp nhiều khó khăn, trắc trở, nghĩ đến đây, Nhạc Cẩn Hy không nói gì mà chỉ tiến lên phía trước.

Mộ Thanh tháy vậy liền dẫn mọi người đi thăm Kỳ Kỳ.

Nhạc Cần Hi lặng lẽ đi theo nhưng tâm trí anh ta vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó. Trong những năm chung sống với Lam Lam, anh học được cách quan tâm và bao dung với người khác.

Với gia thế giàu có, có nhiều việc anh ta chưa từng trải qua, anh ta bản tính của một thiếu gia, trước đây cũng từng rất ngông cuồng, tự cao tự đại.

Nhưng từ khi gặp Lam Lam, anh đã thay đổi nhiều tật xấu của mình, trở nên tốt đẹp hơn, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Lam Lam.

Tuy nhiên, người phụ nữ mà anh ta để tâm tới cũng chính là Lam Lam.

Cô giống như người thầy trong cuộc đời anh, còn anh như đứa trẻ mới chập chững biêt đi, từng bước lớn lên cùng Lam Hân.

Còn nhớ khi Lam Hân bị thương nặng đến mức bản thân cô cũng không muốn tỉnh lại, lúc đó anh vẫn còn rất nóng nảy, thầy cô ấy muốn chết thì sẵn lòng để cô ấy được toại nguyện.

Một người muốn chết, một người không còn hy vọng sống sót, cứu cô để làm gì chứ?

Nhưng chị gái anh nói với anh Lam Hân là một cô gái mạnh mẽ, không phải cô ấy không muốn sống, mà là không có động lực nào để giúp cô ấy sống tiếp cả.

Sau đó, bác sĩ nói cô ấy có thai,hai chị em anh đã nói điều đó trước mặt Lam Hân.

Điều kì lạ là sau khi nghe tin mình có thai, Lam Hân đã tỉnh dậy một cách thần kỳ.

Khi cô tỉnh dậy, Nhạc Cẩn Hy đang gọt táo, vì gọt vỏ dày quá nên quả táo từ một quả ngon đã thành hình méo mó xấu xí.

Ngay sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên mà Lam Hân thốt lên là: “Anh trông anh kìa, đã lớn như vậy rồi còn không biết gọt táo. Anh không biết chút kĩ năng sống nào sao, đúng là một anh chàng ngốc mà.”

Khi ấy, vừa nghe thấy những lời này, anh đã choáng váng.

Chưa có ai nói anh là đồ ngốc cả, anh luôn sống trong sự hưởng thụ cao cấp và hàng hiệu xa xỉ.

Nhưng sau khi tỉnh lại, Lam Hân đã đưa anh đi làm những việc mà trước đây anh chưa từng làm.

Cô đưa anh đi ăn những món ăn đường phó, món đậu phụ thối bốc mùi mà ai cũng thích ăn, để trải nghiệm một cuộc sống mà anh chưa từng trải qua.

Cô ấy không kiêu căng, không kiểu cách cũng không hèn nhát, lúc đó chỉ có cô ấy cười và nói với anh với đôi mắt sáng ngời: “Cần Hi, từ giờ trở đi, tôi sẽ sống tự tin, kiêu ngạo. Tôi sẽ là chính mình.”

Đó cũng là lúc Nhạc Cần Hy nhìn thấy bộ dạng đầy tự tin của Lam Hân.

Kể từ ngày đó, cô luôn cố gắng sống tốt, khi người khác mang thai được đối xử tốt nhất, nhưng cô vừa mang thai lại vừa phải tất bật lo toan cho cuộc sống sau này.

Khi đó, anh mới phát hiện ra rằng con người ta cũng có lúc thật khó khăn.

Mọi người bước vào phòng, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Nhạc Cần Hi chợt bừng tỉnh giữa đống kí ức đó.

Anh bỏ đồ vào chiếc tủ ở đầu giường.

Thấy đôi mắt trong sáng của Kì Kì nhìn mình, anh cười dịu dàng và hỏi: “Kì Kì, cháu đỡ hơn chưa?”

Kì Kì khẽ nhúc nhích đầu, cô bé cảm thấy đau nhức khắp người.

Cô bé đau đến mức không muốn nói một lời nào, đầu choáng váng vô cùng.

Mộ Thanh nói: “Bác sĩ đã khám cho Kì Kì, không có vấn đề gì đáng lo ngại nữa, nhưng tay và chân bị gãy nên phải nhập viện để theo dõi”.

Lam Hân nghe vậy cũng yên tâm, chỉ cần đầu không bị thương, các phần khác chỉ cần chịu khó tịnh dưỡng sẽ khỏe lại.

“Mẹ” Kỳ Kỳ nhìn đầu mẹ bị cuốn băng trên trán, lòng vô cùng thương xót, khẽ gọi tiếng “mẹ”, nước mắt tuôn dài trên má.

Khi ngã, cô vẫn còn tỉnh táo và nhìn thấy mẹ mình đang lăn xuống.

Lục Hạo Thành đỡ Lam Hân ngồi xuống ghé.

Lam Hân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con và nói: “Kì Kì đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.” Tất cả đều là do cô không tốt, nếu cô nhanh hơn đã có thể nắm lấy Kì Kì rồi.

Lam Tử Kỳ nhìn cô trìu mến, nghẹn ngào hỏi: “Mẹ, con không phải là con hoang đúng không? Mẹ, con là con gái của mẹ.

Mặc dù con không có bó, nhưng con có mẹ.”

Lam Hân nghe vậy vô cùng đau đớn, khi đối diện với hai chữ này, tim cô luôn đau như dao cắt.

Lục Hạo Thành đứng ở một bên còn cảm thấy đau đớn hơn.

Mộ Thanh liếc mắt nhìn con trai.

Thằng nhóc này năm đó đã gây ra chuyện như vậy mà không chịu trách nhiệm.

Điều này khiến bà muốn đánh anh một trận.

Lục Hạo Thành tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Tử Kỳ, cười dịu dàng nói: “Kì Kì ngốc quá, sao con lại không có bố chứ?”

Lam Tử Kỳ nhìn anh hỏi: “Vậy bố cháu là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play